Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 13: Bị đẩy ngã


Chương trước Chương tiếp

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thỉnh thoảng làm mẹ kế.

Lần đầu tiên Băng Diễm là thống khổ—— nữ chủ hả, cũng không phải dịu dàng.

Tha thứ ta ha, cuộc sống tương lai của bọn họ đi vào quỹ đạo, sẽ vui vẻ.

****

Phó Chỉ Lan trăm triệu lần không ngờ trong nhà chờ đợi cô lại là tình huống này.

Băng Diễm âm mưu đã lâu sao? Anh cố tình núp dưới giường, chờ cô về, lập tức đứng lên, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, đóng cửa khóa lại, còn điểm huyệt của cô, bế cô lên giường. Không cần hỏi không cần nghĩ, cô cũng có thể biết một khắc sau anh sẽ làm cái gì.

Trai đơn gái chiếc, nằm trên một chiếc giường, anh không có quần áo, ngay cả nội khố cũng đã cởi ra. Cô vốn là mặc quần áo chỉnh tề, lại bị anh từ từ cởi ra từng cái một.

Mặc dù anh là loại người cô thích, mặc dù động tác của anh ôn nhu dè dặt, mặc dù hình như anh còn thẹn thùng hơn cô, mặt anh đỏ như máu, nhưng anh vẫn không dừng lại, anh đã cởi bỏ quần áo toàn thân của cô.

Anh vụng về hôn lên da thịt cô, giống như hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả. Phiền lòng là cô lại có phản ứng, cơ thể phảng phất như có dòng điện chạy qua, kinh hãi và phẫn nộ trong não rất nhanh bị cảm giác vui thích hòa tan.

Cô biết anh đang là vì cô mà làm, dùng xã hội nơi anh sống đến phán đoán thì rõ ràng là anh bị bắt buộc. Coi như bọn họ đã là bạn trai bạn gái, nghĩ muốn có cuộc sống vợ chồng thì cũng phải được đối phương đồng ý chứ? Huống chi bọn họ căn bản chỉ là bèo nước gặp nhau. Anh không hỏi gì, cứ như vậy bắt đầu, đẩy cô ngã trên giường, hơn nữa anh thậm chí không biết tên của cô tại sao anh dám…

Băng Diễm không phải nam nhân thế giới nữ tôn tới đây sao? Anh một mực biểu hiện ra tôn trọng cô, vì sao đột nhiên thay đổi dáng vẻ? Chẳng lẽ anh vốn gạt cô? Chẳng lẽ thật ra anh là phần tử có tinh thần kì lạ nguy hiểm, vừa mới chạy thoát từ sự quản thúc nghiêm khắc nào đó? Là cô bị dung mạo của anh hớp hồn, mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của anh hết lần này đến lần khác sao?

Nhưng, nếu như dựa theo biểu hiện bình thường của anh, hẳn cô không phải là loại hình phụ nữ dễ dàng khiến cho đàn ông xúc động chứ ? Anh chọn cô hạ thủ, cướp sắc còn không bằng cướp tiền. Chẳng lẽ anh là bụng đói ăn quàng, tài sắc đều không cần? Thật ra anh chỉ cần mở miệng nói, có lẽ cô thật sự sẽ không cự tuyệt. Dù sao cô cũng không sợ phải nuôi thêm một người nữa, huống chi người cô phải nuôi lại có dung mạo nhìn thuận mắt như anh vậy. Chỉ cần nói cô biết anh muốn gì, cô tự tin mình có thể đồngyý, cô không ngại đi thử nghiệm mấy trò không yêu mà sống chung mà.

Bị lừa gạt, bị phụ lòng tin, bị các loại nghi ngờ dày vò, anh lại còn vuốt ve trên người cô, khiến cô dần mất đi lý trí.

Cô thật tức giận, là giận anh, nhưng càng giận phản ứng của mình với cử chỉ của anh hơn. Cô là quá lâu không có đàn ông, cho nên cơ thể phản bội lý trí, dần dần bị anh mê hoặc sao?

Đàn ông trưởng thành, vóc dáng cân xứng, làn da óng ánh màu mật ong, tuy nằm ở trên người cô, nhưng cũng dùng tứ chi chống đỡ thân thể của mình, cũng không thật sự đè lên cô. Cô như sinh ra một loại ảo giác, giống như là anh sợ cô khó chịu, tất cả động tác đều có vẻ như rất cẩn thận và quan tâm cô.

Hẳn là anh thật là xử nam phải không ? Anh rất không thành thục tìm kiếm lối vào hoa viên bí mật của cô, lúc tiến vào cơ thể cô, anh như mờ mịt không hiểu được nên dùng sức thế nào. Anh so với cô còn mẫn cảm hơn, lại như cố gắng áp chế dục vọng, đón ý hùa với phản ứng của cô.

Trời tối như mực, trong phòng không có đèn, cô chưa kịp mở, anh cũng không biết đèn ở đâu.

Anh lần mò tìm kiếm trong bóng đêm, thấp thỏm bất an, lại nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước)

Nằm ở nơi không thấy ánh sáng này khiến cô càng bị kích thích tình dục hơn, phẫn nộ lại rối rắm, rốt cuộc vẫn khó có thể mở miệng phát ra những thanh âm vui thích.

Lần đầu tiên của cô là cho Đỗ Thuần, là người đàn ông cô vốn tưởng rằng sẽ thành chồng của cô. Anh kiên nhẫn đến từng lời nói và cử chỉ dẫn dắt cô làm thế nào để lĩnh ngộ được đến thời khắc tình yêu thăng hoa nhất của nam nữ. Tại phương diện này, tất cả kinh nghiệm của cô đều đến từ người kia, cô hoàn toàn là bị anh khống chế nên mới trở thành thế này.

Nhưng lúc này, Băng Diễm cho cô cảm giác hoàn toàn khác biệt, giống như hai người đã sớm quen biết nhau, thật sự tồn tại hấp dẫn lẫn nhau, bất cứ động táctùy tiện gì của anh trên người cô, đều kích phát nơi mẫn cảm nhất của cô. Thật ra cô là vui mừng khi anh đụng chạm cô, hơi thở của anh, động tác của anh kích thích cô.

Nhưng cô không tin bất cứ phán đoán gì của mình. Quá nhiều lý trí, quá nhiều giáo dục thường ngày đều bị cô gạt bỏ hết, đón ý hùa theo từng động tác của anh. Cô liều mạng nói cho mình, việc anh đang làm là không đúng, cô không nên trầm mê vào tình dục như vậy. Rõ ràng cô là người bị tổn thương, thiệt thòi; cô nhất định phải phản kháng.

Dù cho Băng Diễm là ai, đến từ nơi nào, cô là người phụ nữ của thời đại mới, thời đại phụ nữ độc lập có chủ quyền riêng! Gặp phải chuyện thế này, nhất định phải bảo hộ quyền lợi của mình trước mới đúng!

Không sai, không thể bị động như vậy !

Đôi mắt cô toát ra vẻ ai oán, kinh nghi và tức giận đồng thời bốc lên, nước mắt khắc chế nãy giờ không ngừng trào ra, là kích động hay là ảo não, hay là vì nguyên nhân khác, cô cũng không biết, cô thật không cách nào khống chế nước mắt nữa rồi.

Cô bắt buộc mình phải cố gắng kết thúc tình huống kì lạ này.

Ừ, thật ra, thân thể cô cũng không khó chịu, chỉ là tâm lý hơi chịu không được thôi.

Ừ, coi như là thích, nhưng không thể thừa nhận chuyện như vậy được. Cô muốn anh, nhưng không phải theo cách này, anh làm như vậy là không đúng!

Cô phải làm cho anh khắc sâu giáo huấn của cô vào lòng, không thể lại để anh tùy tiện chiếm tiện nghi của cô!

….

Cô đã trở thành thê chủ của anh rồi sao?

Băng Diễm nhớ lại trong hoàng cung Đại Chu, từng bé trai bắt buộc phải đọc một quyển sách, chẳng cần biết cả đời anh có thể được thị tẩm không, nhưng nhất định phải học. Quyển sách kia không có chữ, chỉ có hình ảnh, đủ loại tư thế, nhưng đa số đều là phụ nữ trên đàn ông, ít có tình hình điên đảo như lúc này. Anh chỉ dựa vào tưởng tượng mà điều chỉnh vị trí của mình, bỏ qua toàn bộ nghi lễ.

Dựa theo bức họa anh hẳn là là hoàn toàn giao thân thể cho thê chủ, bọn họ chặt chẽ kết hợp một chỗ, từ nay về sau, anh sinh ra là người của cô, chết là quỷ của cô. Anh đã thật sự trở thành người đàn ông của cô.

Nhưng…

Tại sao cô lại rơi lệ?

Cô không muốn sao, cô ghét bỏ anh như vậy sao?

Anh làm cô đau sao?

Tóm lại nhất định là lỗi của anh rồi.

Anh chưa từng dám xin cô, bởi vì anh sợ sẽ bị cự tuyệt.

Anh to gan lớn mật, không để ý suy nghĩ của cô, cưỡng ép cô, không chừa thủ đoạn nào mạnh mẽ bức bách cô trở thành thê chủ của anh. Tại Đại Chu, tội danh như vậy đủ để cho anh bị roi da đánh tới chết hoặc bị lăng trì mấy lần rồi.

Ngoài lý do vì trách nhiệm anh đang mang trên lưng, còn có nguyên nhân khác khiến anh suy nghĩ đã lâu, cho dù sợ hãi cũng không thể ngăn mình dừng lại được.

Bởi vì đó là cô, là nữ thần hoàn mỹ của anh, chỉ cần cô liếc anh một cái, anh lập tức khó có thể tự kiềm chế bản thân.

Dù thế nào, anh cũng muốn làm người đàn ông của cô.

Kết quả không quan trọng, quá trình cũng không quan trọng, giờ yêu cầu duy nhất của anh là có được giờ khắc này, cái loại vui vẻ khó có thể hình dung …này. Thiêu thân lao đầu vào lửa, trong nháy mắt sẽ mất đi sinh mệnh, dù vậy anh cũng thấy đáng giá. Cuối cùng sẽ bị trách phạt thế nào, anh cũng không còn sợ nữa.

Nếu cô không vui vẻ, anh nhất định phải buông cô ra. Dù anh biết rõ nếu buông cô ra, anh rất có thể sẽ cảm nhận đau đớn nhanh hơn.

Nhưng anh tình nguyện cho mình đau, cũng không muốn cô chịu chút uất ức nào.

Anh cam tâm tình nguyện gánh chịu lửa giận của cô.

Anh thậm chí đã chuẩn bị tốt cho cái chết. Anh có thể đi chết, chỉ cần trước khi chết dùng mọi thủ đoạn ép cô phải đồng ý có thể tới sơn động nơi bọn họ gặp nhau kia vào ba năm sau, nói không chừng vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ quốc sư giao cho.

Cho nên anh không sợ, không sợ chết.

Thân thể Phó Chỉ Lan khôi phục lại bình thường, có thể điều khiển cơ thể, phản ứng đầu tiên là đột nhiên nhảy lên từ trên giường, một cước đá Băng Diễm xuống giường. Trong đầu cô có rất nhiều câu muốn nói cho anh, cô không muốn lại do dự chần chờ, cô phải hung hăng dạy dỗ anh. Là anh sai, anh đáng bị đánh! Đánh anh, hai người không thiếu nợ nhau!

Đúng, là đạo lý này. Có lẽ Băng Diễm cũng không phải người tới từ thế giới nữ tôn, anh là một tên biến thái, anh nợ cô!

Cô không thể lại bị mê hoặc. Cô hung hăng đánh anh, hoàn toàn nghĩ đây mới là lựa chọn sáng suốt.

Người đang có tâm trạng hỗn loạn, bạo lực thường thường càng dễ dàng biểu đạt hơn lý trí, tứ chi cô lại hoàn toàn khỏe mạnh. Cô quyền đấm cước đá, phát tiết phẫn nộ của mình. Không chỉ có là sự phẫn nộ với anh, còn có những ý nghĩ phản bội mình mà bất mãn tự trách.

Băng Diễm cuộn mình tại, nhắm mắt lại tùy cho cô đánh.

Là sai anh, anh hẳn là phải bị trách phạt. Quyền cước của cô rơi trên vết thương làm anh rất đau, nhưng so với quá khứ, những trận đòn ác liệt do côn gậy anh đã trải qua căn bản không so sánh nổi, chỉ có thể dùng từ mềm nhẹ để hình dung trận đòn này. Nếu như đây là trách phạt, anh thậm chí tin tưởng trong lúc cô đánh anh, anh cũng có thể duy trì tỉnh táo, khi trách phạt ngừng lại, anh cũng có thể có đủ thể lực quỳ xuống, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn hầu hạ cô đi ngủ và nghỉ ngơi.

Cả cơ thể rất nóng, vết thương lại lần nữa nứt ra, cả bộ vị kia cũng đau ê ẩm. Đàn ông Đại Chu, từ nhỏ điểm thủ cung sa tại bộ vị, vì lúc nãy nên nơi đó đã rách da chảy máu, rất đau, thân thể cũng yếu hơn bình thường nhiều, cho nên giờ anh không cảm thấy thoải mái là bình thường. Nhịn một chút, tất cả sẽ qua. Người khác cũng nói anh da thịt cứng cỏi, chỉ cần cho anh nghỉ ngơi chỉ chốc lát, anh là có thể khôi phục đến sinh trạng thái khỏe mạnh bình thường, có thể tiếp tục làm bất cứ việc gì mà thê chủ mong muốn …

“Hỗn đản, anh có biết anh vừa làm sai không! Anh mới vừa rồi làm với tôi, là phạm pháp, sẽ bị tống vào ngục giam! Anh có hiểu không, anh đừng giả bộ ngu!” Phó Chỉ Lan lớn tiếng trách mắng!

Anh sai rồi, mặc dù anh không biết anh sai ở nơi nào. Tại Đại Chu, đàn ông xâm phạm phụ nữ một khi bị phát hiện mà kiện lên cấp trên, người đàn ông đó chắc chắn sẽ bị lăng trì xử tử, sau khi chết cũng được chôn mà để cho chó sói ăn thịt. Nếu là phụ nữ dụ dỗ đàn ông đàng hoàng chưa gả cho ai, kết quả chỉ là cưới người kia, cả nhà đều vui.

Tại sao nơi này không giống vậy? Rõ ràng cô là có hứng thú với anh, mới có thể thu nhận anh. Nếu không phải ám chỉ anh thị tẩm, vì sao lại cho phép một người đàn ông hèn mọn ngủ trên giường của cô? Chẳng lẽ trong mắt cô, anh ngay cả đàn ông đàng hoàng cũng không phải sao? Cô chưa từng thấy thủ cung sa của anh sao?

Là anh sơ sót, trong phòng rất tối, anh quá khẩn trương nên không biết làm sao, cô lại không hỏi, anh cũng xấu hổ không thể mở miệng.

Anh đã mười tám tuổi, không phải thiếu niên, non nớt, anh lại chủ động như thế, cô nghĩ anh đã sớm không phải xử nam cho nên mới tức giận đi ? Cho nên cô mới khó chịu, mới đánh anh sao?

Trong lúc mê mang đau đớn, trong óc của anh như phát hiện ra một tia sáng. Anh giãy dụa, cố gắng giải thích nói: “Thê chủ đại nhân, hạ nô đích thật là xử nam, ngài nếu như không tin, có thể kiểm nghiệm hạ nô…”

“Nhìn nơi nào?” Phó Chỉ Lan cắn răng hỏi một câu.

“… Nơi này.” Băng Diễm chịu đựng ngượng ngùng, mở ra thân thể.

“Lưu manh!” Phó Chỉ Lan tiếp tục tức giận mắng, một cước đá anh bay ra xa hơn.

Đầu Băng Diễm đập vào bên cạnh giường, đau nhức đoạt đi thần trí, trước mắt anh tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.

Phó Chỉ Lan mơ hồ phát hiện hình như Băng Diễm là đã bất tỉnh, tâm trạng cô khó chịu, lúc này mới ý thức được mới vừa rồi mình có bao nhiêu bạo lực. Cô vội vàng mặc quần áo, mở đèn phòng ngủ .

Trán Băng Diễm chảy ra máu màu đỏ tươi, những vết thương chưa khép lại trên người anh cũng vỡ ra. Nhưng khi cô đánh anh, anh chỉ cuộn mình lại, anh một mực không đánh lại.

Anh có võ công, anh có thể dễ dàng khống chế cô, vì sao anh vẫn để cô đánh?

Chẳng lẽ anh thật là từ nữ tôn thế giới tới, anh tuân thủ nghiêm ngặt được quy tắc gì đó?

Trong lúc cô hành hung anh, anh chỉ giãy dụa một lần duy nhất để giải thích, mời cô xem bộ vị bí ẩn kia của mình. Anh đến tột cùng là muốn cô xem cái gì?

Phó Chỉ Lan dần dần tỉnh táo lại,lý trí cũng bắt đầu phát huy.

Cô cúi người, nhẹ nhàng kéo tay anh đang để ở nơi đó ra, nhìn nơi khỏe mạnh mê người của anh. Ở trên đỉnh của bộ vị, có một vết máu trông còn rất mới. Dưới vết máu mơ hồ hiển lộ ra một vết sẹo hình tròn màu đỏ, như là một bọt nước, hoặc như là một ký hiệu do người ta cố tình khắc lên.

Vị trí như vậy, ở trên giường lúc hai người vận động thân mật, nhất định sẽ làm rách ra. Chẳng lẽ đây là thủ cung sa của thế giới nữ tôn chế tạo cho đàn ông ? Kết hợp với lời giải thích vừa rồi của anh, chẳng lẽ anh cho là cô hoài nghi anh cũng không phải xử nam, nên mới đối xử thô bạo với anh sao?

Thời cổ, đàn ông dùng trinh tiết để trói buộc linh hồn phụ nữ, trong nữ tôn thế giới mà Băng Diễm sống, nữ nhân thống trị cũng dùng thủ pháp khắc nghiệt tương tự đối đãi với đàn ông sao?

Lời giải đáp trên hình như rất hợp lý.

Đại não của Phó Chỉ Lan quay mòng mòng, trên mặt, nước mắt vì tức giận đã sớm tiêu tán, mồ hôi lạnh đầm đìa khắp thân thể.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...