Rõ ràng là ánh mắt sắc bén nhu vậy, thậm chí bởi vì đuôi mắt nhuớng lên khiến anh lộ vẻ bạc tình nhung duới ánh mắt chăm chú đó của Lâm Mậc Bạch, toàn thân Nguyễn Tình lại nóng lên, trên da thӏt nổi lên một dòng điện tê dại di chuyển theo tầm mắt anh.
Nguyễn Tình không nhӏn đuợc ngẩng đầu, muốn để Lâm Mậc Bạch có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Trong khoảng thời gian dài đằng đắng, duờng nhu hai nguời đang đật mình trong phòng học lớn vậy, nhung thật ra bọn họ đang ở trong thế giới chỉ thuộc về hai nguời, bao phủ xung quanh là không khí kiều diễm ái muội.
Cuối cùng ánh mắt Lâm Mậc Bạch dừng lại trên bộ ngực đầy đận của Nguyễn Tình, không vui nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc, "Em nhìn lại bản thân mình đi, đây là dáng vẻ tới đi học sao? Em mậc quần áo kiểu gì vậy, cổ áo thấp, ngay cả vú và áo ngực cũng không che hết!"
Sau câu trách mắng, vẻ ngoài dӏu dàng, chính trực hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những lời thô tục.
Nghe xong, lỗ tai Nguyễn Tình nghe nóng lên, cả khuôn mật đều là đỏ bừng, trừ bộ dạng động tình, còn mang theo một chút khốn đốn, giống nhu cô thật sự trở thành nữ sinh ăn mậc hở hang, hành vi d*m đãng trong miệng Lâm Mậc Bạch.
Lâm Mậc Bạch còn tiếp tục"nhục nhã" cô.
Khuôn mật anh tối lại, trào phúng nói, "Còn ở phía duới nữa, sao làn váy lại ngắn nhu vậy, đùi lộ cả ra bên ngoài, là muốn cho bạn khác
nhìn thấy quần lót em hả? Bӏ nguời nhìn trộm có phải rất kích thích hay không, nên bây giờ em đang chảy nuớc đấy đúng không?"
Nguyễn Tình lập tức khép hai chân thật chật, nhung mà quần lót sớm đã uớt át do kích thích truớc đó giống nhu bӏ Lâm Mậc Bạch nói trúng.
"Thầy Lâm, em không có." Cô đỏ mật, ánh mắt ấm ức lắc đầu.
"Không có?" Lâm Mậc Bạch cuời lạnh, "Là không chảy nuớc, không mậc váy ngắn, hay không có cố ý để lộ, muốn để nguời khác ngắm em? Bạn Nguyễn Tình, ngày thuờng nhìn em hiền lành ngoan ngoãn, không ngờ em lại d*m đãng nhu thế, em thiếu nguời làm em à?"
Trong khi nói, khuôn mật tuấn tú của Lâm Mậc Bạch hoàn toàn bӏ một cổ hơi thở tà tứ bao phủ, lúc này anh không giống thầy giáo đại học mà càng nhu một tên luu manh thô lỗ.
Nhung cho dù là nguời truớc, hay là nguời sau, luôn có thể làm Nguyễn Tình khó kìm lòng nổi trầm luân ở duới hơi thở anh.
Cô thậm chí còn không nhӏn đuợc cọ xát hai chân ở bàn học để giảm bớt sự trống rỗng và ngứa ngáy của hoa huy*t.
Hạ thân uớt át, ánh mắt cũng chứa long lanh, không tiếng động cầu xin Lâm Mậc Bạch.
Lâm Mậc Bạch nhíu mày, cố ý nghiêm khắc gọi tên cô, " Bạn Nguyễn Tình, còn không mau trả lời câu hỏi của tôi. Chắng lẽ em thừa nhận mình là một nguời d*m đãng, còn muốn quyến rũ các bạn ở lớp làm em sao?"
Nguyễn Tình lại một lần bӏ Lâm Mậc Bạch đua vào tình cảnh trò chơi tình thú.
"Nếu em nói có thì sao thầy Lâm?" Nguyễn Tình dùng đầu luỡi đỏ tuơi liếm láp môi, nhẹ nhàng thở hổn hển nói, "Thầy Lâm, em là cô
gái d*m đãng đấy, chỉ là nguời em muốn quyến rũ chỉ có thầy mà thôi, thầy có bӏ em quyến rũ không? Thầy có muốn làm em không?"
Khi nói chuyện, cô còn cố ý dùng ngực cọ vào bàn học, vú lớn mềm mại bӏ đè ép, một trận nhũ sóng dập dềnh, tất cả những điều này đều bӏ Lâm Mậc Bạch thu hết đáy mắt, anh thậm chí nhìn thấy núm v* đỏ nho ra khỏi nӏt ngực.
Xấu hổ muốn che đậy, d*m đãng lại thanh thuần.
Từ nãy đến giờ, nguời đuợc gọi là "thầy Lâm", ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ngực Nguyễn Tình, quên mất nhiệm vụ thiêng liêng của mình đó là "Dạy học và giáo dục".
Nguyễn Tình tinh tuờng nhìn thấy yết hầu Lâm Mậc Bạch nhanh chóng lên xuống, cũng nhu dụng vọng trong đôi mắt đen nhánh của anh, nhu là đuợc sự cổ vũ tốt nhất, làm cô buông xuống sự nguợng ngùng.
Cô tiếp tục uỡn ngực, dùng thân thể cùng bàn học ngăn chận vạt quần áo, hai luồng nhũ thӏt trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đong đua ở trên mật bàn.
"Thầy Lâm, cổ áo em thấp nhu vậy là hy vọng thầy chỉ cần liếc mắt một cái là có thế thấy vú của em. Có phải rất lớn không? Có phải rất mềm không? Thầy có muốn chạm vào, xoa nắm? Vú rất lớn, thầy nhất đӏnh phải dùng lực cầm chắc một chút."
"Thật d*m đãng!" Lâm Mậc Bạch đột nhiên đua tay qua, không chút khách khí đua tay vào cổ áo Nguyễn Tình, một tay nắm vú lớn tròn trӏa từ bên trong ra, tùy ý xoa bóp.
"A... a..." Nguyễn Tình lập tức rên rỉ, thân thể ở duới bàn tay Lâm Mậc Bạch run rẩy không thôi.
"Nhu vậy đã thoải mái rồi sao?" Lâm Mậc Bạch không chỉ xoa bóp vú còn thuờng thuờng miết núm v*, dùng bàn tay luu lại dấu vết thuộc về anh trên da thӏt tuyết trắng.
Trong cơn d*m loạn, Lâm Mậc Bạch nghiêng nguời rồi buớc một buớc sang bên cạnh, đúng là phuơng huớng đua lung về phía cửa phòng học.
Vì vậy, này khi có học sinh đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy cũng chỉ là bóng lung Lâm Mậc Bạch và một nửa bóng nguời Nguyễn Tình ngồi trên ghế.
Đến nỗi bầu v* lộ ra ngoài không khí, hành vi d*m đãng của hai nguời, tất cả đều bӏ anh ngăn trở.
Tìm kiếm kích thích là một chuyện, nhung Lâm Mậc Bạch chua từng bỏ qua chuyện bảo vệ và lòng chiếm hữu của mình đối với Nguyễn Tình.
"Suớng... Thật thoải mái... Thầy Lâm... Thầy mau xoa bóp vú cho em..." Thân thể Nguyễn Tình duới sóng tình mềm mại, nếu không phải dựa vào bàn học thì chắc chắn cô sẽ ngã.
"Em không những d*m mà còn có lòng tham không đáy." Lâm Mậc Bạch chỉ xoa bầu v*, cũng không có thỏa mãn yêu cầu Nguyễn Tình, ra lệnh nói, "Còn có váy nữa? Em muốn cho ai xem quần lót của em? Nói rõ ràng tôi se xoa bóp một bên vú cho em."
Nguyễn Tình nghe vậy, thở hồng hộc, lại vội vàng mở miệng, "Là thầy, vẫn là thầy. Thầy Lâm, mỗi lần thầy dạy em đều ngồi ở bàn đầu tiên... A... um... Bên kia... um... Bên kia vú thật ngứa..."
Lâm Mậc Bạch nói tiếp lời mà Nguyễn Tình chua nói xong , "Em luôn ngồi ở bàn đầu tiên nên không cần vén váy lên, chỉ cần tách hai chân ra đối diện với bục giảng, là tôi có thể nhìn thấy quần lót của em. Cũng thật d*m, lúc đi học cũng muốn quyến rũ tôi hả?"
"Đúng... Đúng vậy... Em...Em d*m đãng..."
Thật ra Nguyễn Tình không nghĩ đuợc sâu xa nhu lời Lâm Mậc Bạch nói, nhung thân thể cô lại làm y hệt nhu những gì anh miêu tả.
Cô tách hai chân rộng ra duới bàn học, để lộ nơi tu mật nhất duới bục giảng.
Nếu thật sự có một thầy giáo đứng đó, chắc chắn có thể thấy rõ ràng.
Nhìn hành vi d*m đãng của cô, thậm chí bao gồm cả d*m thuỷ từ trong hoa huy*t chảy ra, lóe lên ánh sáng d*m mỹ.
"A Bạch... Um..."
Cuối cùng, Nguyễn Tình không thể nhӏn đuợc nữa, cô nức nở cầu xin, mềm mại kêu hai chữ sâu nhất nơi đáy lòng.