Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Lần gặp mặt ngắn ngủi này, cuối cùng vẫn kết thúc trong sự châm chọc của Nhan Thanh và sự im lặng đau khổ của Mục Thành.

Khi cô xoay người bỏ đi, bóng lưng lạnh lùng mà dứt khoát, nhưng trong lòng có bao nhiêu hoảng sợ chiếm giữ, chung quy chỉ có mình cô biết.

Lúc Nhan Thanh về đến nhà, Cố Trạch Vũ vẫn chưa về. Ánh sáng u ám trong phòng khách, vắng vẻ không có tí hơi người. Tùy tiện ném ba lô xuống đất, ngay cả áo khoác cũng không cởi liền cuộn mình trong ghế sô pha. Sau đó nhắm mắt lại, một tay che mặt, chỉ cảm thấy mệt mỏi không tả nổi.

Cô không biết Cố Trạch Vũ có thật sự có vị hôn thê môn đăng hộ đối đúng như lời của Mục Thành nói hay không. Thế nhưng cô cũng biết được một chút… chính là trong lòng Cố Trạch Vũ phải có cất giấu một người.

Bởi vì cô từng vô tình phát hiện ra một tấm ảnh trong cuốn sách bìa cứng ở trong góc giá sách của Cố Trạch Vũ. Tấm ảnh có hơi ngả màu, người bên trong xinh đẹp động lòng người, vẻ ngoài hấp dẫn, mang theo một vẻ đẹp gần như hoàn mỹ, có khả năng khiến bất cứ ai cũng cảm thấy mặc cảm tự ti.

Tại sao Cố Trạch Vũ lại không tiến tới với cô gái xinh đẹp kia, cô không biết, cũng không muốn biết. Nhưng ít ra cô cũng hiểu được, cho dù trong lòng Cố Trạch Vũ có người nào đi chăng nữa, người đàn ông như anh ấy, dù sao cô cũng không có đủ khả năng để nhận.

Quan hệ bắt đầu do tình cờ, rồi tình cờ chấm dứt cũng không phải là không tốt.

Không động lòng sẽ không quan tâm, không quan tâm sẽ không bị tổn thương.

***

Hôm nay Cố Trạch Vũ có hai bữa tiệc xã giao không từ chối được, lúc thoát khỏi bàn rượu về đến nhà đã sắp mười hai giờ khuya.

Lúc vào cửa thì tối thui, cho rằng Nhan Thanh đã ngủ, nhưng khi anh nhẹ chân lần mò đi vào trong phòng ngủ mới phát hiện, cô nàng này căn bản chưa ngủ. Chỉ là khi bật đèn tường lên, thấy cô đang khoác áo ngủ của anh, ngồi trên giường xì xụp ăn mỳ ăn liền, trông rất buồn cười.

Cố Trạch Vũ ngẩn người nhìn cô, lập tức “phụt” một tiếng, bật cười.

Nhan Thanh bớt chút thời gian nâng mí mắt liếc anh một cái, phát âm không rõ: “Cười, anh cười cái gì?!”

“Đương nhiên là cười em rồi!” Cố Trạch Vũ nhíu mày, tháo cà-vạt cởi áo vét ra, đi đến trước giường lấy tay chỉ nhẹ vào trán của Nhan Thanh, “Nhóc con, nửa đêm khuya khoắt không lo đi ngủ mà còn ngồi đây ăn vụng, em thuộc giống chuột sao?”

“Anh mới là con chuột đó! Đói bụng mà không cho người ta ăn lót dạ sao!”

“Chưa ăn cơm tối hả?”

“Ừ.” Nhan Thanh gật đầu, “Hôm nay mệt quá, về nhà liền ngủ, do đói bụng mới tỉnh dậy.”

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to, Cố Trạch Vũ cầm tô mỳ ăn liền của cô đặt sang một bên, “Đừng ăn thứ này, không có chất dinh dưỡng. Để anh đi nấu cho em chút cháo.”

Nhan Thanh cũng không giành lại, rút tờ khăn giấy ở đầu giường, lau miệng rồi nói: “Không cầu đâu, em sắp ăn xong rồi, cũng đã no. Em chế một gói rưỡi lận!” Giọng nói ngắc ngứ, hình như mang theo chút giọng mũi.

Cố Trạch Vũ không khỏi nhíu mày, “Bé Thanh, có phải em bị cảm không?” Lúc nãy anh nghe cảm thấy có chút bất thường, còn tưởng nguyên nhân là do vừa ăn vừa nói chứ.

Nhan Thanh sững sờ khi bị anh hỏi như vậy, vẻ mặt không tin, “Đâu có, sao vậy?” Nói xong lại không kiềm được mà ho khan hai tiếng.

“Cổ họng khó chịu à?”

“Chắc là ăn mặn quá.” Nhan Thanh dừng một chút, cố gắng nuốt nước miếng, “Hình như đúng là hơi đau.” Vừa dứt lời, liền cảm thấy trên đầu có gì đó lành lạnh.

Nhiệt độ nóng hổi có thể ủi được bàn tay anh, lông mày rậm của Cố Trạch Vũ lập tức vặn thành hình chữ “xuyên” (川) , “Em sốt rồi!” Sau đó không nói gì thêm lập tức kéo đồ qua khoát lên người Nhan Thanh, “Đi, theo anh đến bệnh viện!”

Từ nhà đến bệnh viện nhanh nhất cũng phải mất khoảng hai mươi phút.

Khi mới từ nhà đi ra, Nhan Thanh còn chưa cảm thấy có gì quá khó chịu, chu môi không tình nguyện, phàn nàn Cố Trạch Vũ phiền phức. Nhưng khi xe chạy được nửa đường, hình như tình hình lập tức nặng thêm.

Cô ỉu xìu tựa vào ghế phụ lái, chỉ cảm thấy tầm mắt lờ mờ, mất thăng bằng, toàn thân đau nhứt nóng lạnh xen kẽ, đúng là cả người giống như sắp chết.

Cây kim trên đồng hồ gần như đã tăng lên 100km/h, Cố Trạch Vũ loáng thoáng nghe thấy tiếng rên khẽ khẽ ở bên tai, chú ý liếc nhìn người bên cạnh qua kính chiếu hậu, đau lòng nhíu mày, “Bé Thanh à, em ráng chịu đựng, sẽ đến ngay thôi.” Nói xong, dứt khoát trực tiếp đạp mạnh chân ga.

Viện trưởng bệnh viện quân đội đương nhiệm vốn dĩ đã từng là bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho ông Cố lúc ở Bắc Kinh, cậu hai nhà họ Cố trước khi đi đã điện thoại cho viện trưởng trước. Chủ ý của anh chỉ muốn khiến đối phương nói một tiếng với cấp dưới là được, để cho người quanh năm suốt tháng không đến bệnh viện lần nào như anh không phải rối loạn. Ai có thể ngờ được rằng người ta lại sắp xếp xong xuôi hết cả.

Cho nên khi chiếc xe mang biển số 12345 sáng chói vừa mới chạy vào cổng bệnh viện, ngài viện trưởng liền lập tức dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ chạy ra đón.

Lúc này Nhan Thanh sốt cao, ý thức đã có chút mơ hồ. Lúc hộ sĩ đỡ cô lên cáng cứu thương, cô chỉ mở nửa mắt rên hừ hừ, sau đó lại hôn mê.

Cố Trạch Vũ sợ đến mức tim đập thình thịch, cô rơi vào trạng thái nửa hôn mê, là bệnh cấp tính gì đó hay bị làm sao nữa?!

Hầu như tất cả các bác sĩ thuộc phòng ban có liên quan đều bị tìm đến hội chẩn, thậm chí có hai bác sĩ còn bị lôi từ trong chăn dậy. Kết quả thu được cuối cùng chỉ là vấn đề của bệnh nhân không lớn, chỉ là cảm lạnh, hơn nữa gần đây do mệt mỏi quá độ làm giảm sức đề kháng nên mới có thể bị sốt cao như vậy. Tiêm một chút kháng sinh và thuốc tăng cường sức đề kháng là được, nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không sao.

Cố Trạch Vũ nghe thấy Nhan Thanh không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm. Vào lúc này đang nhìn một phòng toàn chủ nhiệm chuyên gia, cũng cảm thấy nửa đêm nửa hôn mà mình lại làm ra chuyện lớn như vậy, có hơi chuyện bé xé to.

Vì vậy, Cố Trạch Vũ ho nhẹ một tiếng, gật đầu với mọi người, sau đó nhìn về phía viện trường, “Viện trưởng Cổ, hôm nay thật sự là làm phiền ông cùng cách vị ở đây. Thời gian địa điểm tùy ông chọn, khi trở về tôi sẽ đích thân mời các vị.”

“Đâu có sao, tổng giám đốc Cố quá khách sáo rồi!” Viện trưởng Cổ vội càng từ chối, “Nhân viên y tế mà, chữa bệnh cứu người là nhiệm vụ của chúng tôi, nên làm mà.”

Trong lòng Cố Trạch Vũ biết, hàng ngày đám chuyện gia này đâu có khả năng làm những vệc thế này, nhưng lời cám ơn nói nhiều quá cũng không có ý nghĩa, anh cười cười, “Vậy tình nghĩa này để sau này trả.” Nói xong liền đứng dậy đưa tay về phía viện trưởng Cổ.

Viện trưởng Cổ vội vàng đứng lên, bắt tay với anh, “Tổng giám đốc Cố còn có yêu cầu gì, cứ việc căn dặn, tôi nhất định làm theo.”

“Được rồi, vậy tôi đi trước.”

Sau khi Nhan Thanh làm kiểm tra đơn giản xong, trực tiếp đưa thẳng vào phòng VIP để truyền nước.

Từ đầu đến cuối cô đều ngủ mơ mơ màng màng, khi Cố Trạch Vũ vào phòng thì động tác đặc biệt nhẹ nhàng, đứng trước giường đưa tay sờ trán cô, phát hiện nhiệt độ giảm không ít, không kiềm được thở dài. Sau đó cởi áo khoác ngoài ra, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Nhan Thanh, cũng mơ màng ngủ thiếp đi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...