Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 7: Chia tay thật không vui vẻ


Chương trước Chương tiếp

Trên thế giới này, tốc độ ánh sáng là nhanh nhất.

Nhưng mà cái gì so với ánh sáng còn có thể nhanh hơn?

Chính là những lời đồn đãi.

Khi Lâm Nhất Nhiên bước vào lớp học, giây đầu tiên, chào đón cô là những ánh mắt vô cùng quỷ dị, những nữ sinh khác thì tụm lại một chỗ bàn tán xôn xao, Lâm Nhất Nhiên cũng biết là đang nói về mình.

Bọn họ lấy “Hai năm hạnh phúc, đối phương là chàng trai đẹp trai nhất trường.” làm đề tài, mà “chia tay” là trung tâm của câu chuyện.

Thật là có sức công phá mãnh liệt!

Vẻ mặt Lâm Nhất Nhiên lạnh nhạt đi vào trong lớp, không thèm để ý tới những ánh mắt đồng tình hay khinh miệt.

Được lắm Lý Điển, mới như vậy đã không đợi được mà làm cho cả thiên hạ biết.

Lâm Nhất Nhiên đem cặp sách quăng lên trên bàn, đặt mông ngồi xuống.

Xung quanh yên tĩnh trở lại, không có ai hỏi Lâm Nhất Nhiên rốt cuộc như thế nào.

Trừ Đường Cẩm.

Lâm Nhất Nhiên âm thầm nghĩ, cô bị Đường Cẩm kéo tới toilet nữ.

“Cậu và Lý Điển xảy ra chuyện gì?”

Đường Cẩm đẩy Lâm Nhất Nhiên vào trong, nhỏ giọng nói: “Tại sao tự nhiên lại chia tay?”

“Tớ cũng không biết cậu ta làm sao, tự nhiên chia tay thế thôi.”

“Nghe nói sáng nay Lý Điển cùng đến trường với Trình Tân lớp mười một, cậu có biết không?”

Trong lòng Lâm Nhất Nhiên “lộp bộp” một cái, nhưng vẫn thành thực nói: “Không biết, tớ không nhìn thấy.”

“Trời ạ, tớ có hỏi cậu thấy hay không đâu.” Đường Cẩm nhíu lông mày, trong giọng nói mang theo ý tứ chỉ hận rèn sắt không thành, “Cậu xem, không phải là hai người bọn họ cùng đi học hay sao?”

“Cùng đi học thì có sao đâu.” Lâm Nhất Nhiên làm bộ như không sao cả nói: “Dù sao thì cũng đã chia tay rồi.”

“Ôi ôi, đại tiểu thư của tôi ơi, sao cậu lại có thể nói như vậy chứ?” Đường Cẩm than thở liên tục, “Đây là cái chuyện gì vậy? Mới vừa chia tay với cậu mà đã đi cùng với Trình Tân? Không phải là công khai đùa giỡn với cậu sao?”

“Lý Điển không phải là người như vậy.”

“Cái gì mà phải với không phải?” Đường Cẩm vỗ vào ót Lâm Nhất Nhiên một cái, nói từng câu từng chữ: “Sự thật rành rành trước mắt, cậu đừng có ở đó mà ngu ngốc hồ đồ nữa.”

“Vậy cậu nói tớ phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lâm Nhất Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nói to: “Cậu nói đi, cậu nói đi. . . . . . . “ Càng nói giọng cô càng nhỏ dần, mang theo một chút nức nở.

Nhìn khuôn mặt Lâm Nhất Nhiên, đôi mắt đã sưng lại còn chứa đầy nước mắt, trong đó vằn lên những tia máu.

“Nhất Nhiên. . . . . . . .”

Đường Cẩm hoảng hồn, luống cuống tay chân lau nước mắt trên khuôn mặt cô, khí thế cường đại vừa rồi cũng biến mất.

“Nhất Nhiên, Nhất Nhiên, đừng khóc, đừng khóc nữa.” Khuôn mặt Đường Cẩm tràn đầy đau lòng làm Lâm Nhất Nhiên khóc càng thương tâm hơn.

“Tớ phải làm sao bây giờ? Tớ có thể làm gì bây giờ. . . . .Tớ không biết chuyện gì cả, cứ như vậy bị người ta nói chia tay, tớ có thể làm gì đây?”

“Tớ sai rồi, tớ sai rồi, Nhất Nhiên, cậu đừng khóc, đừng khóc.” Đường Cẩm cũng gấp đến nỗi muốn khóc theo, vung tay áo lên: “Tớ đi tìm cậu ta! Đi, tớ đi tìm cậu ta!”

“Tìm cái gì, còn chưa đủ mất mặt hay sao?” Lâm Nhất Nhiên vừa lau nước mắt vừa kéo tay Đường Cẩm không để cho cô đi ra ngoài.

“Vậy sao được, ngay cả lý do cũng không nói, cứ như vậy chia tay với cậu.” Đường Cẩm túm cánh tay của Lâm Nhất Nhiên chạy ra bên ngoài, trong miệng còn nói: “Vừa mới chia tay lại lập tức đi cùng người khác, thật không thể chấp nhận được.”

Lâm Nhất Nhiên khóc đến tối tăm mặt mũi, sức lực của Đường Cẩm rất lớn, Lâm Nhất Nhiên dùng sức giãy dụa mà vẫn bị Đường Cẩm lôi ra ngoài.

“Cậu đừng kéo tớ nữa.” Lâm Nhất Nhiên dùng sức gỡ tay Đường Cẩm ra: “Đi cái gì, tớ không đi, cậu buông tay ra đi.”

Nhưng Đường Cẩm cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục kéo tay cô đi ra ngoài.

Lâm Nhất Nhiên gỡ tay Đường Cẩm mãi mà không được, cô liền vịn chặt vào khung cửa sổ.

“Cậu buông tay ra, tớ muốn đi hỏi cho ra lẽ.” Đường Cẩm quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Nhất Nhiên: “Trông cậu bây giờ thật chẳng có tiền đồ gì cả! Buông tay ra!”

“Không!” Lâm Nhất Nhiên sống chết không buông tay, “Hỏi cái gì? Có cái gì hay mà hỏi?”

Đường Cẩm há hốc mồm, vừa định nói gì, ánh mắt cô lướt qua Lâm Nhất Nhiên, nhìn xuống phía dưới lầu.

Lâm Nhất Nhiên định mở miệng hỏi sao vậy, lại thấy Đường Cẩm đột nhiên bỏ tay mình ra, nhìn xuống bên dưới quát to: “Lý Điển khốn kiếp, cậu mau buông tay cô ta ra! Nhanh lên!”

Lâm Nhất Nhiên chỉ cảm thấy cả sân trường đều im lặng. Cô vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Lý Điển và Trình Tân đang đứng dưới lầu, còn đang nắm tay.

Khuôn mặt cả hai kinh ngạc.

Đường Cẩm kéo tay Lâm Nhất Nhiên chạy xuống, tốc độ chỉ kém đứng từ trên lầu nhảy xuống mà thôi.

“Lý Điển, cậu mau nói rõ cho tôi!”

Ra khỏi trường học, Đường Cẩm nhìn chằm chằm Lý Điển, trực tiếp mắng một trận, Lâm Nhất Nhiên vội vàng kéo tay Đường Cẩm, chỉ sợ Đường Cẩm kích động sẽ giơ tay lên. . . . .

“Học tỷ, chị. . . . . . . . . “ Trình Tân đứng bên cạnh, mở miệng muốn nói điều gì đó.

“Cô câm miệng lại cho tôi.” Đường Cẩm nhìn Trình Tân, vẻ mặt khinh thường: “Tiểu Tam thì cút sang một bên.”

“Cậu đừng như vậy.” Lâm Nhất Nhiên kéo áo Đường Cẩm, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về thôi.”

“Trời ơi, cậu làm tớ tức chết mất!” Đường Cẩm chau mày, chỉ vào Lý Điển, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên dạy dỗ một phen: “Cái loại khốn kiếp ngu xuẩn như vậy thì có gì đáng để cho cậu khóc? Cậu còn khóc sao? Cậu nhìn thật kỹ cho tớ đây là ai? Cậu như vậy có đáng hay không? Cậu còn khóc nữa à? Ngừng lại cho tớ, mau lên!”

“Nhiên Nhiên, anh. . . . . . . “

“Nhiên Nhiên cái gì? Lâm Nhất Nhiên với cậu không có liên quan, cậu câm miệng cho tôi!”

Lâm Nhất Nhiên đứng bên cạnh Đường Cẩm, không nhìn Lý Điển cũng không nhìn Trình Tân, cô siết tay Đường Cẩm, nước mắt không thể khống chế được rơi xuống, lau thế nào cũng không hết.

Chuông vào học vang lên, tất cả học sinh đều chạy vào trong lớp, Lý Điển bảo Trình Tân quay về lớp trước nhưng bị Đường Cẩm cản lại.

Lâm Nhất Nhiên nhìn Lý Điển đem Trình Tân bảo hộ ở phía sau, nói với Đường Cẩm điều gì đó, cô chỉ cảm thấy không còn cần thiết phải nói gì nữa.

“Lý Điển.” Lâm Nhất Nhiên lau nước mắt trên mặt, kéo tay Đường Cẩm nói: “Lý Điển, chia tay là do cậu lựa chọn, tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi sẽ không dây dưa với cậu nữa, từ nay về sau, cậu là cậu, tôi là tôi, chúng ta cả đời sẽ không còn liên quan nữa.” Lâm Nhất Nhiên dừng một chút, nhìn sang ánh mắt lo lắng của Đường Cẩm, cô chỉ thấy cảm giác buồn bã trong lòng càng lúc càng rõ ràng, “Nhưng cậu hãy nhớ rằng cậu vẫn còn thiếu tôi một lý do. Đừng nói là tôi biết, tôi không biết cái gì cả.”

Lâm Nhất Nhiên nói xong, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười: “Dù sao cũng chúc cậu hạnh phúc, thật đấy.”

“Nhất Nhiên, cậu. . . . . . . . “

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Nhất Nhiên kéo Đường Cẩm vẫn còn đang muốn nói điều gì đó đi về lớp, “Trễ giờ học rồi.”

Trước khi vào lớp, Lâm Nhất Nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Lý Điển vẫn còn đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi thất tình, con người ta có thể khóc, có thể mắng, có thể hoài niệm nhưng cũng có thể quên đi, chỉ cần cảm thấy đáng giá.

Lâm Nhất Nhiên ngồi trên ghế, đôi mắt vẫn sưng đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng nguội lạnh.

Chỉ là lại quay trở về thời gian giống như trước kia, khi chưa quen biết cậu, có gì không tốt cơ chứ.

Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không cần nữa, không chú ý đến cậu, không nhìn thấy cậu, không nghĩ về đoạn ký ức có cậu và cô, chắc sẽ không bao lâu nữa, rồi cô cũng sẽ quên được cậu thôi.

Mà biện pháp tốt nhất để quên đi chính là làm cho mình trở nên bận rộn, không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện này nữa, lâu ngày, cảm giác sẽ phai nhạt dần thôi.

Cho nên khi tan học, Lâm Nhất Nhiên kéo Đường Cẩm đến quảng trường lớn nhất ở gần đó, hai người dắt nhau đi mua sắm.

Mua cái gì?

Mua áo sơmi !!!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...