5.
Ý định buổi trưa đi đưa cơm cho Tống Tùy cũng là tôi bất chợt nổi hứng.
Tôi không nói trước với anh ấy, em gái ở quầy lễ tân của công ty cũng biết tôi, chào hỏi xong liền bảo tôi lên lầu.
Tôi đã đến công ty Tống Tùy rất nhiều lần.
Anh ấy cũng thoải mái giới thiệu tôi với mọi người: “Vị này là phu nhân tôi.”
Cách xưng hô này mang theo hơi thở cổ xưa qua bao thế kỷ, lại làm cho người ta không thể không liên tưởng đến một đoạn tình ý nào đó trường tồn theo thời gian.
Tôi cũng hoảng hốt thầm nghĩ, có lẽ chúng tôi có thể đi cùng nhau cả cuộc đời như vậy.
Nhưng cuộc sống luôn thích chơi đùa người khác.
Đầu tiên cho bạn môt giấc mộng đẹp, sau đó đạp vỡ nó.
Để bạn nhìn thấy bộ mặt vốn dữ tợn của cuộc sống trong một mớ hỗn độn trái ngang.
Giống như hiện tại.
Tôi nhìn thấy chồng tôi, người đang đứng nói chuyện với bạch nguyệt quang mà anh ấy đã quen biết từ lâu.
Trong tay chị ta đang cầm hộp cơm tôi để bữa sáng cho Tống Tùy.
Tô Đường hình như vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ trước kia, khi còn học đại học, mái tóc dài xõa trên vai, lúc cười rộ lên tựa như chú mèo con vô hại lại lanh lợi.
“Cám ơn Tống tổng, bữa sáng rất ngon.”
“Không có gì.” Tống Tùy nhận lấy hộp cơm.
Tô Đường còn muốn nói gì nữa, ánh mắt lại đột nhiên nhìn thấy tôi đứng cách đó không xa.
Chị ta lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt cong như lưỡi liềm: “Niệm Niệm!? Đã lâu không gặp!”
Chị ta bước nhanh về phía tôi, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng sau khi phát hiện ra hộp cơm trong tay tôi lại có chút sửng sốt: “Em tới đưa cơm cho Tống Tùy? …… Điểm tâm ban sáng cũng là em làm cho anh ấy hả?”
“Xin lỗi nha, sáng nay chị có chút hạ đường huyết, Tống Tùy thấy vậy liền đưa cho chị ăn, sớm biết là em chuẩn bị cho anh ấy thì chị đã không ăn rồi.”
Tô Đường ngượng ngùng nhìn về phía tôi cười: “Có điều chị còn muốn khen một câu, Niệm Niệm, tay nghề của em giỏi thật!”
Tất nhiên là giỏi.
Dạ dày Tống Tùy không tốt, miệng cũng khó chiều.
Tay nghề nấu ăn của tôi cũng là do anh ấy mài thành.
Anh ấy biết điều đó.
Tôi cũng cười như chị ta, chỉ là bàn tay giấu sau lưng, móng tay đâm vào da thịt.
Khoảnh khắc dó, ngoại trừ tức giận tôi đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng.
Kế hoạch trả thù cũng vào thời khắc đó từng chút từng chút một trở nên rõ ràng.
6.
Tống Tùy sẽ không ngoại tình.
Cho dù tôi cảm thấy nguy cơ đối với sự xuất hiện của Tô Đường.
Tôi vẫn cố gắng đóng vai trò của một người vợ đủ điều kiện, vậy thì xiềng xích của đạo đức và trách nhiệm sẽ đặt trên người Tống Tùy.
Tôi không biết người cuối cùng không chịu đựng nỗi nữa sẽ là tôi hay là anh ấy.
Buổi tối lúc anh ấy về nhà có mang về cho tôi một món quà.
Viên kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn, thiết kế vô cùng tinh tế, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.
Nó rất đẹp.
Nhưng tôi không thích nó.
Tôi rất ít khi đeo trang sức, chỉ có những lúc đi dự tiệc cùng Tống Tùy tôi mới ăn mặc long trọng, đeo trang sức đắt tiền mà anh ấy tặng.
Tống Tùy không giỏi ăn nói, tôi biết món quà này đơn giản là lời xin lỗi và bù đắp chuyện xảy ra sáng nay.
Tôi vẫn mỉm cười nhận nó.
Thần sắc Tống Tùy lúc này mới có chút hòa hoãn, tôi không biết anh ấy vui vì tôi không so đo, hay là vì tôi không giận Tô Đường.
Tôi đặt hộp vào ngăn kéo, lên giường nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ.
Đợi đến khi anh ấy trở lại phòng nằm xuống bên cạnh tôi, mùi đàn hương quen thuộc cũng theo đó ập đến, người đàn ông cẩn thận từ phía sau ôm tôi vào lòng.
Nhiệt độ người kế bên lan về phía tôi thông qua lớp quần áo mỏng, tôi nhắm mắt lại, thở đều.
Mãi cho đến khi người phía sau ngủ say, tôi lại hoàn toàn không chút buồn ngủ.
Cảm giác khó chịu ở bụng trên trở nên nặng nề hơn.
Tôi mở mắt ra.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi xuống nền nhà bạc trắng.
Tôi nhìn nó rất lâu, lâu đến mức thế giới yên tĩnh như chỉ còn lại mỗi mình tôi.
Gần như khoảnh khắc đó tôi mới nhớ tới.
Tôi sắp ch.ết rồi.
7.
Buổi sáng tiễn Tống Tùy ra ngoài, điện thoại tôi thông báo một ghi chú, tôi vội vã liếc nhìn, mới nhớ ra hôm nay là ngày đến thăm mẹ tôi.
Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, ông ấy không yêu mẹ tôi, đã sớm lén lút với người khác sinh ra một đứa con gái còn lớn hơn tôi.
Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, thế nên tôi đã tự hứa với lòng sẽ phải học hành chăm chỉ.
Chỉ là số tôi hơi đen, trở thành mục tiêu b.ạo l*c học đường.
Cho dù thật ra tôi chẳng làm gì cả, có lẽ chỉ là ăn mặc khiến họ không vừa mắt, hay có lẽ chỉ là nói một câu khiến họ ghi hận trong lòng.
Tôi không dám nói với mẹ tôi, giáo viên cũng không thể quản họ, tôi càng phản kháng, họ chỉ càng làm những điều tồi tệ hơn.
Có một hôm tôi bị rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ, thật ra tôi đã sớm rèn cho mình một tinh thần cảm xúc thô ráp, gom gạch đá xây cho mình một rào chắn trong lòng, khiến bản thân chẳng còn để ý đến những kẻ xấu xa xung quanh.
Ánh mắt khinh miệt của nữ sinh cầm đầu kia rơi vào mặt tôi, như thể một giây sau sẽ tuyên bố lời phán quyết.
Sau đó Tống Tùy xuất hiện.
Anh ấy rất thông minh, biết được mọi chuyện không phải mới xảy ra ngày một ngày hai.
Anh ấy cũng rất có ý thức tự bảo vệ, giúp tôi ngăn những người đó, tôi và anh ấy cùng bình an trải qua ba năm trung học.
Thế nên tôi mới có suy nghĩ không màn mọi thứ đuổi theo phía sau lưng anh ấy, thi đậu cùng trường đại học với anh ấy, cố gắng trở thành người tốt hơn để xứng đáng đứng bên cạnh anh.
Nhưng tôi vẫn trễ một bước.
Cũng giống như Tống Tùy là ánh sáng của tôi, anh ấy cũng gặp được ánh sáng của anh ấy.
Tô Đường.
Cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.
8.
Tôi mang đến cho mẹ tôi chút đồ, hiện tại bà ấy đã có gia đình mới, tôi ngồi tầm mười phút, trò chuyện với bà ấy một vài câu đơn giản rồi lịch sự chào tạm biệt ra về.
Bắt taxi về nhà, đi đến cửa khu dân cư, từ xa tôi đã nhìn thấy họ.
Tô Đường và Tống Tùy sóng vai nhau mà đi, không biết đang nói đến cái gì, chỉ thấy người chồng xưa nay lãnh đạm của tôi lúc này đang cong khóe môi, khóe mắt hiện lên ý cười mềm mại.
Tôi sững sờ tại chỗ.
Nhìn bọn họ nói cười, phía sau bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra một chú chó con bẩn thỉu, nhìn về phía Tô Đường kêu hai tiếng.
Hai người dừng lại, Tô Đường muốn sờ nó, chó nhỏ gầm gừ nhào vào đùi chị ta, chị ta sợ tới mức chui thẳng vào lòng Tống Tùy.
Tống Tùy đưa tay đỡ một chút, bàn tay đặt bên hông chị ta lại nhanh chóng buông ra.
Lúc nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng ở nơi đó, phản ứng của Tô Đường còn nhanh hơn anh ấy: “Niệm Niệm!”
Tôi chầm chậm đi tới, Tô Đường đang muốn nói gì đó, tôi lại đi trước chị ta một bước, khom lưng ôm lấy chó con bẩn thỉu trên mặt đất.
Chó con dường như cũng sợ hãi, chui tọt vào lòng tôi, nhưng cũng không giãy giụa.
“Tống Tùy.” Tôi nhìn anh ấy cười: “Em muốn nuôi nó.”
Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống.
Tôi chỉ mỉm cười lặp lại: “Em sẽ nuôi nó.”