1.
Nhận được tờ giấy chẩn đoán mỏng manh kia, tôi đứng ở cửa bệnh viện, muốn gọi điện thoại cho Tống Tùy.
Mở giao diện liên hệ, số điện thoại của anh ấy nhảy lên, âm thanh đầu dây bên kia vẫn trước sau như một, trầm thấp lãnh đạm, lúc gọi tên tôi lại có chút mềm mại:
“Niệm Niệm, tối nay anh có chút việc, sẽ không về ăn cơm, có thể sẽ về hơi muộn, em ngủ sớm đi nhé.”
Mọi lời muốn nói ra như bị kẹt lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: “….Được rồi.”
Trước sau như một, ngắn gọn thờ ơ, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bận rộn, nhưng tôi vẫn không tắt máy.
Phía cuối chân trời tàn dương đỏ như máu.
2.
Tôi và Tống Tùy kết hôn được 4 năm. Tôi thích anh ấy gần một thập kỷ.
Số tôi may mắn, Tống Tùy bị người nhà thúc giục đi khắp nơi xem mắt, vừa vặn gặp được tôi, ngoại hình điều kiện đều ổn, chớp mắt đã thương lượng chuyện hôn nhân.
Tống Tùy cần một người vợ, mà tôi lại vừa hay đủ điều kiện.
Anh ấy là một người rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, không để lộ cảm xúc ra ngoài, cũng không thích thể hiện.
Tôi ôm khối băng này hai năm, rốt cuộc cũng đợi được đến khi nó vì tôi mà tan chảy.
Chúng tôi bắt đầu trở nên giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, sống trong củi gạo mắm muối, chỉ thiếu chút nữa là giống như ước mơ của tôi.
Chỉ là hiện tại, giấc mộng đẹp còn chưa kéo dài được bao lâu này sẽ bị phá vỡ.
Hôm nay, tôi được bác sĩ chẩn đoán mình bị ung thư tuyến tụy.
Tôi còn được biết hôm nay là ngày Tô Đường – bạch nguyệt quang của anh ấy trở về.
Thế nên anh ấy hối hả cúp máy đi gặp chị ta.
3.
Tôi không ăn gì, cứ ngồi trong phòng khách chờ anh ấy rất lâu.
Đợi đến khi bóng đêm dần tối đen như mực, cửa phòng khách mở ra, tôi cũng bị kéo về từ cơn buồn ngủ.
Tống Tùy cẩn thận đóng cửa lại, bước chân cũng nhẹ nhàng, trong phút chốc đèn phòng khách bật lên, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Anh ấy cũng chỉ hơi sửng sốt, lập tức nhíu mày: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Ngồi ở phòng khách một hồi không để ý nên ngủ quên.”
Tôi cười nhìn anh ấy: “Mới nghe thấy tiếng động liền tỉnh.”
Tống Tùy “Ừ” một tiếng, sắc mặt bình tĩnh.
Tôi nhận áo khoác của anh ấy, mùi đàn hương trộn lẫn hương hoa hồng chui thẳng vào mũi tôi, hương thơm khiến cho người ta bất giác buồn ngủ.
Đây là mùi hương yêu thích của Tô Đường.
Vào ngày tôi được chẩn đoán mắc bệnh nan y, chồng tôi đã lái xe đến đón bạch nguyệt quang của anh ấy về nước.
4.
Đáng lẽ tôi phải hỏi anh ấy, nhưng nhận ra vừa mở miệng đã chẳng biết nói gì, cũng chẳng có gì muốn nói.
Ngày hôm sau tôi vẫn dậy sớm, vẫn như thường lệ làm bữa sáng cho Tống Tùy.
Anh ấy bị bệnh dạ dày, lúc nghiêm trọng tôi phải chăm anh ấy cả nửa tháng trong bệnh viện.
Các bác sĩ và y tá ai cũng nói anh ấy tìm được một cô vợ tốt, khi đó Tống Tùy ngồi trên giường bệnh, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía tôi lại không chút gợn sóng.
Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người chúng tôi, anh ấy mới lên tiếng: “Tìm hộ lý cũng giống vậy thôi.”
Động tác gọt hoa quả trên tay tôi chậm lại, vốn đang là một đường vỏ trái cây hoàn chỉnh lại bị đứt lìa, anh ấy dường như nhận ra, lại bổ sung một câu: “Em cũng không cần phải vất vả như vậy.”
“Không giống.”
Nói thực tế ra thì cũng không có gì khác, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy tự mình làm sẽ tốt hơn là trông chờ vào bàn tay người khác.
Đối với người mình thích, ai mà không muốn quan tâm từng chút một.
“Không giống chỗ nào?”
Tôi cười nhìn anh ấy, không đầu không đuôi trả lời một câu không liên quan: “Anh là chồng của em.”
Bệnh dạ dày của anh ấy không chữa được dứt điểm, thế nên sau kho xuất viện tôi luôn muốn dưỡng lại dạ dày cho anh ấy.
Tống Tùy là người cuồng công việc, thường xuyên bận rộn đến quên ăn quên uống.
Mỗi sáng tôi đều thức dậy nấu bữa sáng cho anh ấy, có đôi khi tỉnh dậy thì anh ấy đã đi trước, thế nên tôi cũng thường xuyên mang đồ ăn đến tận công ty anh ấy làm.
Thỉnh thoảng bận rộn không có thời gian đưa cơm, tôi sẽ nhắc nhở anh ấy ăn uống đúng giờ.
Chớp mắt hai ba năm, rất nhiều chuyện đã trở thành thói quen, ví dụ như dậy sớm.
Hôm nay Tống Tùy dậy sớm hơn ngày thường, tôi chưa kịp chỉnh cà vạt cho anh ấy, đã thấy anh ấy cầm hộp cơm trên bàn vội vã ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa, bước chân anh ấy dừng lại, quay đầu nhìn tôi đứng trong phòng khách, trên khuôn mặt không cảm xúc mới hiện lên chút ấm áp, giống như ánh nắng rọi vào làm mặt băng dần tan chảy.
“Anh đi đây, Niệm Niệm.”
“Đi đường cẩn thận.”
Giống như vô số những buổi sáng trước đó.