Forever Blue
Chương 10
“Tôi nghĩ là nó có liên quan,” cô nói, ngoan cường giữ lý lẽ của mình. “Tôi dự định nói chuyện với những người đã ở đó – những người đã nói chuyện với Gerry trước khi anh ta bùng nổ. R.W.Fisher đã có một cuộc nói chuyện dài với Gerry –“
“Không,” Bradley nói, đứng lên. “Chắc chắn là không được. Điều này đã đi quá xa. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi vụ này. Trên thực tế, tôi tạm thời đình chỉ công tác của cô ở sở cảnh sát.”
Bị sốc, Lucy cũng đứng dậy. “Cái gì?”
“Tôi muốn nói về những hành vi không thích hợp của cô liên quan đến Blue McCoy,” cảnh sát trưởng nói. “Rõ ràng là, óc phán đoán của cô đã bị thiên lệch.”
Ông ta lại ngồi xuống, mở một hồ sơ ra – hồ sơ cá nhân của cô, Lucy nhận ra. “Thưa ngài, tôi chẳng làm gì mà có thể coi là không thích hợp cả.”
Bradley nhìn lên cô, lông mày nhướn lên. “Cô định phủ nhận là kẻ tình nghi hàng đầu trong vụ này đang chia sẻ ngôi nhà với cô à? Và trước đó chính cô đã khai man, cô bé, cảnh báo cô là những người hàng xóm đã nhìn thấy McCoy về nhà với cô vào đêm và rời đi cùng cô vào buổi sáng.”
“Anh ta cần một nơi để ở!”
“Thế nên dĩ nhiên, cô đề nghị anh ta cái giường của cô?”
“Tôi không làm như thế -“
“Chính thức thì, điều tra viên sẽ không được có tình dục lăng nhăng với nghi phạm,” Bradley bảo cô, “ và sự trừng phạt sẽ là sa thải, không chỉ là đình chỉ công tác. Nhưng cô còn trẻ và cô là người mới, và tôi tha cho mỗi người ở đây một lỗi lầm. Lần này tất nhiên là đến lượt cô.”
“Nhưng, thưa ngài –“
“Tôi đề nghị cô ngậm miệng lại. Cô Tait,” Bradley nói, “bởi vì tôi sẽ nói điều này chỉ một lần thôi, và vấn đề này không cần thảo luận nữa. Tôi sẽ đình chỉ cô ít nhất là một tuần, cô sẽ quay lại khi nào tôi phê chuẩn. Cô sẽ nộp lại phù hiệu và súng của cô.” Ông ta giơ bàn tay ông ta lên. “Tuy nhiên, tôi sẽ ghi nhận thời gian đình chỉ trong hồ sơ chính thức của cô là một kỳ nghỉ không lương. Sẽ không có thêm câu hỏi nào nữa cả, không nói gì thêm nữa về vấn đề này và không có vết nhơ xấu xí nào trong ghi nhận về cô. Trừ khi, tất nhiên, cô dấy lên một vụ huyên náo về nó.”
Lucy lắc đầu. Cô cảm thấy tê liệt. “Nhưng tôi không làm gì sai cả.”
“Tôi không yêu cầu cô một lời thú tội để xác nhận,” ông ta nói. “Như tôi đã nói, kể từ giờ phút này, sẽ không có thêm câu hỏi nào nữa –“
“Tôi bị đình chỉ từ bây giờ.”
“Phải, đúng là cô.”
“Bởi vì ông nghĩ là tôi có quan hệ tình dục với Blue McCoy.”
Bradley nhăn mặt trước sự thiếu tế nhị của cô. “Tôi không muốn thảo luận vào chi tiết –“
“Nhưng tôi đang nói với ông là tôi không làm thế.”
“Những người khác có ý kiến về những mối bận tâm và sự nghi ngờ của họ, sợ rằng cô đã cho phép bản thân cô…nói sao nhỉ, sa ngã dưới… tác động của kẻ bị tình nghi.” Bradley đóng hồ sơ của cô lại. “Tôi không có mong muốn để cố gắng phân định chính xác xem ai đúng ai sai trong vấn đề này –“
“Nhưng ông làm thế,” Lucy nói. “Bằng cách đình chỉ tôi, ông đang buộc tội tôi cho những điều mà tôi không làm.”
“”Cô đang nói với tôi là quan điểm của cô về vụ này một trăm phần trăm
công bằng hả?”
Lucy không thể trả lời điều đó, và cô biết sự im lặng của cô đã kết tội cô.
Bradley nghiêng người ra trước. “Cho chính mình một ân huệ, Lucy,” ông ta nói. “Lấy một kỳ nghỉ. Rời khỏi thị trấn trong vài ngày – ít nhất cho đến khi đống lộn xộn này qua đi.”
“Tôi không thể làm thế,” Lucy nói. Cô đang rất giận dữ đến mức giọng nói của cô run lên.
“Đừng làm cho điều này trở nên tồi tệ hơn,” Bradley nói. “Đừng làm cho tôi phải sa thải cô.”
“Nếu ông đang buộc tội tôi có quan hệ tình dục với nghi phạm, tôi muốn bị buộc tội một cách chính thức.”
“Nếu tôi buộc tội cô,” Bradley nói sít sao, “thì hình phạt sẽ không phải là đình chỉ. Như tôi đã nói, cô sẽ bị buộc phải rời khỏi lực lượng cảnh sát.”
“Nếu tôi bị phán là có tội,” Lucy nói.
Bradley đã có đủ. “Được thôi,” ông ta nói. “Tôi phán cô có tội. Phiên tòa kết thúc. Cô bị sa thải, cô gái.” Ông ta quăng hồ sơ cá nhân của cô vào thùng rác. “ Nộp lại phù hiệu và súng của cô trên bàn tôi và cuốn xéo khỏi văn phòng của tôi.”
“Nếu đó là ý tưởng của ông về một phiên tòa công bằng, thì tôi không muốn làm việc cho ông. Ông không thể sa thải tôi – tôi bỏ việc!”
Cô gần như ném phù hiệu và súng của cô xuống bàn của Bradley.
“Tôi sẽ chuyển những báo cáo của cô từ trước đến giờ trong vụ điều tra này cho Travis Southeby,” cảnh sát trưởng nói.
Travis Southe¬by? “Ông để cho Travis tiếp quản vụ điều tra này?” Lucy kinh hoàng.
Travis Southe¬by, người mà có em trai Jedd là một kẻ trong nhóm những gã đã tấn công Blue mới chiều nay. Travis Southe¬by, người đã đứng lên trong quán thịt nướng bởi vì anh ta không muốn ăn bữa tối trong cùng một căn phòng với “kẻ giết” Gerry.
Travis Southe¬by? Là một điều tra viên công bằng?
Thậm chí còn chẳng đến gần được điều đó.
Sự thất vọng và giận dữ sôi sùng sục trong người Lucy, và cô rời khỏi văn phòng của cảnh sát trưởng Bradley, đóng sầm cánh cửa phía sau cô.
Blue nhắm mắt lại, dựa lưng vào bồn tắm và để cho nước nhẹ nhàng mát xa cái chân đau của anh.
Khi Lucy mới nói cho anh về cái Jacuzzi trong phòng tắm của cô, anh đã hình dung nó là một trong những cái hơi bị nhỏ bé. Thay vào đó, nó là một cái bồn tắm nước nóng cực kỳ to với một căn phòng đủ để mang vào cả một bữa tiệc.
Anh cố gắng hình dung Lucy đang phục vụ sâm banh và rượu khi cô và một nhóm bạn cô ngồi cười đùa và nói chuyện trong phòng tắm này. Nhưng anh không thể tưởng tượng ra nó. Nó dường như quá xa với tính cách của cô. Anh cố gắng hình dung cô đang ngồi trong bồn tắm này với người đàn ông trong bức ảnh đó trên tủ quần áo của cô, trong một bữa tiệc rất, rất riêng tư. Sự tưởng tượng đến còn hơn cả dễ dàng, và anh lắc đầu, cố gắng để rũ bỏ hình ảnh tưởng tượng đó khỏi đầu anh. Anh không muốn tưởng tượng điều đó.
Thay vào đó, anh cố gắng hình dung ra cô, đang quay trở về từ sở cảnh sát. Anh có thể tưởng tượng cô rõ ràng, mặc cái quần jean xanh vừa vặn gọn gàng đầy tội lỗi đó và đôi bốt cao bồi đen đó, cái áo không tay cổ chữ V màu đen đó dính sát vào những đường cong của cô, mái tóc sáng bóng buông xõa quanh vai cô. Cô đang dựa vào khung cửa một lát, nhìn anh với sự nóng bỏng trong đôi mắt nâu sẫm màu đang tăng lên theo cách vượt qua cả bồn tắm nước nóng này. Rồi cô đứng thẳng lên và kéo áo sơ mi của cô lên qua đầu và – Blue mở mắt ra khi nghe thấy âm thanh của cửa bếp đang mở. Lucy đã quay về. Anh nghe thấy cô quăng chùm chìa khóa của cô xuống bàn bếp. Cánh cửa tủ lạnh mở ra.
“Blue, anh có muốn một chai bia không?” anh nghe cô gọi lớn.
Anh không phải nghĩ về nó. “Có. Cảm ơn em.” Chết tiệt thật, anh sẽ chấp nhận cả một yêu cầu về chất độc cần nếu nó có nghĩa là cô mang nó lên đây cho anh.
Anh nghe thấy tiếng thịch của cửa tủ lạnh khi cô đóng nó. Một ngăn kéo mở ra trong nhà bếp và cô lục quanh, tìm kiếm cái gì đó. Sau đó anh nghe thấy âm thanh của nắp chai bị bật ra, một tiếng thịch vang lên khi cô đặt cái gì đó như là một cái mở nắp chai lên trên bàn và hai tiếng thịch nhỏ hơn khi cô quăng những cái nắp chai vào thùng rác.
Rồi anh nghe thấy cô trèo lên những bậc thang. Trời đất ơi, chỉ suy nghĩ về Lucy đang đi đến đây cũng làm cho anh cứng lên như đá. Anh buộc bản thân tiếp tục thở, phải thư giãn. Cô đang mang cho anh một chai bia. Không gì nữa cả. Nhưng có lẽ nếu anh không đang tiết ra pheromone trong không khí, nếu anh có thể nhìn như thể anh không muốn ngấu nghiến cô, có lẽ cô sẽ ngồi xuống và nói chuyện với anh một lát.
Đó là những gì anh thực sự muốn. Thành thực mà nói, anh sẽ cho đi gần như bất cứ thứ chết tiệt gì để có sex với người phụ nữ này, nhưng anh sẽ không mạo hiểm xua đuổi cô đi. Bởi vì anh cần sự bầu bạn của cô tối nay – nụ cười của cô, âm thanh của tiếng cười khàn khàn của cô, sự ấm áp trong đôi mắt cô và có lẽ điều quan trọng hơn cả là sự nhẫn nại của cô và niềm tin vững chắc vào anh. Anh cần tất cả những điều đó hơn anh cần sự giải tỏa về tình dục.
Và rồi cô đang đứng trong khung cửa.
Blue có thể cảm thấy sự căng thẳng của cô. Anh bắt được dòng chảy ngầm của giận dữ và thất vọng thậm chí trước khi cô cất lời.
“Em hy vọng bia Mỹ ổn với anh,” cô nói, đưa anh cái chai màu nâu sẫm. Cô quay người để kéo cái mành cửa sổ xuống. “Nó đang giảm giá và –“
“Nó ổn mà,” anh nói. Đôi tay cô đang run rẩy và giọng cô căng ra một cách không tự nhiên. Nhưng cô đang làm việc tích cực để dấu nó khỏi anh, anh không chắc là anh có nên hỏi cô có điều gì không ổn không. “Chuyến đi xuống thị trấn thế nào rồi?” anh hỏi thay vào đó, giữ cho câu hỏi chung chung, giọng anh nhẹ nhàng.
“Well, nó xong rồi,” cô nói, uống một hơi dài từ chai bia của cô. “Nó đã thực sụ trở nên tồi tệ.” Cô quay lại và nhìn đăm đăm vào mắt anh. “Có ý kiến gì không nếu em trèo vào đấy với anh?”
Tim của Blue ngừng đập. Và rồi nó bắt đầu chạy gấp gáp gấp đôi. “Không,” anh bằng cách nào đó xoay sở để nói được.
Lucy dựa vào bồn tắm để kéo đôi bốt và tất của cô ra. Cô liệng chúng vào phòng ngủ, sau đó kéo khóa quần cô.
Khi Blue nhìn, cô đang vặn vẹo để thoát khỏi cái quần jean màu xanh của cô. Đôi chân cô dài hơn và thậm chí cân đối quyến rũ hơn là anh đã nhớ. Quần lót của cô màu trắng sáng tương phản với làn da rám nắng của cô. Trời đất ơi, anh sẽ chết mất.
Cô không nhìn anh khi cô cởi cái áo sơ mi của cô qua đầu và ném nó xuống trên quần jean của cô. Áo ngực của cô cũng màu trắng, và cô tháo cái móc đằng trước như thể cô thường cởi trần truồng trước mặt một người đàn ông hàng ngày trong cuộc đời cô.
Ngực cô đẹp tuyệt, cực kỳ đầy đặn và rắn chắc, với những cái núm màu nâu sậm đang căng ra dưới ánh nhìn chằm chằm của anh. Cơ thể cô chính xác như những gì anh đã hình dung về nó. Cô thon thả, đúng là cô có những bó cơ thực sự ở cánh tay và đôi chân và thân mình, làm cho cơ thể cô càng định hình rõ nét. Bụng cô phẳng lỳ, hông cô uốn cong mềm mại.
Anh sắp nổ tung, Blue nhận ra. Ngoài tất cả sự tưởng tượng của anh về cách đêm nay sẽ kết thúc, anh không cân nhắc đến khả năng là Lucy sẽ quẳng đi tất cả những thận trọng và dè dặt vào trong gió và làm tình với anh. Anh đã mơ tưởng về nó, nhưng anh chưa bao giờ tin là nó có khả năng xảy ra. Chỉ mới đêm qua cô đã khóa chặt cửa phòng cô để ngăn anh lại. Anh biết là cô đã khóa nó – anh đã thử vặn nắm cửa.
Vậy điều gì đã xảy ra giữa khoảng thời gian lúc đó và bây giờ? Điều gì đã xảy ra giữa lúc này và chỉ vài giờ trước đó, khi Lucy đã xác nhận rằng họ chỉ là bạn thay vì người tình?
Lucy trượt quần lót của cô xuống khỏi đôi chân cô và tiến lên vài bước đến bên bồn nước nóng. Cô dừng lại một lát, nhìn xuống anh, táo bạo nhìn vào mắt anh. “Anh dường như không còn gì để nói,” cô nói.
Cô trượt xuống, để cho nước từ từ bao phủ cơ thể cô. Cô ngồi cách anh cả nửa vòng bồn. Nhắm đôi mắt cô lại, cô để đầu cô ngả xuống thành bồn tắm.
“Anh chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem có khi nào anh đã chết và đang đến thiên đàng không,” Blue nói.
Lucy mở mắt ra. “Anh không ở trên thiên đàng, McCoy – ít nhất là chưa.”
Blue bật cười. Điều này là quá nhiều. Anh không thể viết ra một kịch bản tốt hơn nữa cho một sự tưởng tượng về tình dục của chính anh. “Lucy, anh bị xáo trộn như quỷ vậy,” anh thú nhận. “Điều gì sẽ xảy ra tiếp đây?”
“Em đã quyết định là em đi về nhà và quyến rũ anh.” Đôi mắt cô đột nhiên trông không chắc chắn, dễ bị tổn thương. Giọng cô rất nhỏ nhẹ. “Em đang làm nó hỏng bét à?”
“Oh, không,” Blue nói nhanh chóng. “Không, em đang làm nó một cách hoàn hảo. Anh chỉ không hiểu tại sao em lại đang làm thế thôi.”
“Em bị đình chỉ khỏi công việc cảnh sát,” cô nói trong cùng một giọng thấp như vậy. “Vì quan hệ tình dục lăng nhăng với nghi phạm.”
“Nhưng –“
“Em không có vụ xử thực sự và không có cơ hội để chống lại lời buộc tội,” cô nói, giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn. Có một tia lửa của sự giận dữ trong đôi mắt cô. “Bradley đẩy em ra khỏi cuộc điều tra và đình chỉ em trong một tuần, che đậy như là một kỳ nghỉ. Em phản đối – ông ta sa thải em – em bỏ việc.”
Blue chửi thề. “Đây là lỗi của anh.”
“Anh không làm điều gì sai cả,” Lucy nói. “Và em cũng không. Nhưng em đã nghĩ chừng nào mà em đã cố gắng, đã làm rõ sự sai lầm và em vẫn bị phạt cho bản án là phá vỡ luật lệ mà em không làm, well, quỷ thật, em có thể thực sự phá vỡ luật lệ đó, phải không?”
Blue không biết phải làm gì, phải nói gì. Cô không ở đây bởi vì cô thành thực mong muốn như vậy. Cô ở đây theo kiểu phản ứng tự động cho cuộc đấu khẩu của cô với cảnh sát trưởng Bradley.
Với bất cứ người phụ nữ nào khác, Blue sẽ không do dự. Với bất cứ người phụ nữ nào khác, anh sẽ sẽ sẵn sàng ở phía bên kia của bồn nước nóng, thực hiện một cuộc quyến rũ của chính anh. Cô đã đưa chuyện này đi khá xa; anh có thể dễ dàng nhìn thấy nó đã vượt qua đỉnh điểm, quá xa để mà nói.
Nhưng… Lucy là bạn anh. Cô đã là đúng thế lúc trước trong ngày hôm nay. Điều gì đó đã phát triển giữa họ chỉ có thể được gọi là tình bạn. Và cũng nhiều như Blue muốn cô, anh không muốn cô theo cách này.
Nên anh giữ khoảng cách của mình và đợi cho cô trả lời câu hỏi của chính cô.
“Nhưng điều này thực sự không phải là em,” cô cuối cùng cũng lên tiếng. “Ý em là, em không…làm những điều như thế này. Em chưa từng thử quyến rũ một ai đó trước đây.”
“Yankee, anh tin là em tự nhiên đã là người quyến rũ,” Blue nói với một nụ cười chậm rãi.
Lucy cười, che mặt cô với đôi bàn tay cô. “Em đang cảm thấy xinh đẹp một cách ngu ngốc.”
“Đừng làm thế,” anh nói. “Anh đang thực sự rất đau đớn.”
“Thế thì tại sao anh lại đang ngồi ở tít đằng đó vậy?”
Câu hỏi nhẹ nhàng của cô làm cho phòng tắm dường như đột nhiên trở nên rất, rất yên lặng. Blue có thể nghe thấy đồng hồ của anh kêu tic tắc từ dưới chồng quần áo sạch anh đã mang vào phòng. Anh làm ẩm đôi môi khô của anh. Chết tiệt thật, anh không thể nhớ ra anh đã từng lo lắng thế này với một người phụ nữ trước đây chưa. “Em có muốn anh ngồi bên cạnh em không?” anh hỏi.
Mắt cô mở lớn và mang sắc nâu vô tận khi cô nhìn đăm đăm vào anh. “Em không biết em muốn gì,” cô thú nhận.
Blue hít một hơi thở sâu, cố gắng để làm chậm lại nhịp đập điên cuồng trong mạch của anh, cố gắng để hạ thấp áp lực máu đang vọt lên của anh. “Khi em biết,” anh nói, “thì em hãy cho anh biết.”
Cô im lặng, chỉ nhìn anh chằm chằm. “Em không thể tin được là anh đang bác bỏ lời đề nghị của em,” rốt cuộc cô cũng nói.
“Anh không bác bỏ lời đề nghị của em, bởi vì em chưa đưa ra một lời đề nghị thực sự,” Blue nói điềm tĩnh. “Em đưa ra cho anh một lời đề nghị, Lucy, và anh đảm bảo với em, anh sẽ không bác bỏ lời đề nghị của em.”
Có sự kinh ngạc trong đôi mắt cô, ngạc nhiên và sự lóng lánh của những giọt nước mắt. “Anh đã nói với em là anh không phải một quý ông,” cô nói.
“Anh không phải.”
Điều này là lý do tại sao anh phải ra khỏi đây. Ngay bây giờ. Blue đứng lên, ra khỏi sự bao phủ của nước. Anh leo lên những bậc thang và ra khỏi bồn tắm, cố gắng không đi khập khiễng. Anh có thể cảm thấy ánh mắt Lucy trên người anh, lướt qua cơ thể trần truồng của anh, và anh quấn cái khăn tắm quanh hông. Cô không thể bỏ lỡ tình trạng khuấy động của anh. Mặc dù anh đã cố hết sức để làm dịu đi sự ham muốn dữ dội của anh, anh có thể ngồi trong bồn tắm mãi mãi và nó vẫn sẽ không hoàn toàn rời đi.
“Em nói sao nếu chúng ta xuống tầng dưới và anh nấu cho cả hai chúng ta thứ gì đó cho bữa tối?” Blue nói. Anh không đợi để cô từ chối. “Mặc thứ gì đó vào và gặp anh ở nhà bếp.”
Đã gần mười giờ trước khi bữa tối qua đi.
Lucy đã đi vào bếp với một ít sự bối rối, nhưng Blue không làm hay nói gì để gợi nhớ về việc cô đã ngu ngốc thế nào khi cô cư xử như thế trong phòng tắm.
Anh để cô sắp đặt bàn ăn và sau đó ngồi xuống và không làm gì hết ngoài việc nhìn anh khi anh nấu một nồi nước xốt spaghetti thơm lừng và mì ống.
Khi anh nấu nướng, và sau đó khi họ ăn, anh kể cho cô câu chuyện làm thế nào mà bạn anh cũng là bạn cùng bơi, Joe Cat, đã gặp vợ của anh ấy, Veronica. Cô ấy có vẻ bề ngoài nghiêm túc và thích hợp của một người tư vấn truyền thông, người mà làm việc cho hoàng gia ở Châu Âu. Anh ấy là một Navy SEAL cứng rắn, cộc cằn đến từ một khu tồi tệ của New Jersey. Theo như Blue, đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên – chỉ trừ việc cả Joe Cat và Veronica đều ngoan cố từ chối nhận biết về nó.
“Anh có thực sự tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?” Lucy hỏi Blue khi anh bắt đầu rửa những cái đĩa.
“Có,” anh thừa nhận. “Anh biết nó nghe có vẻ ủy mị, nhưng, có, anh tin. Anh đã nhìn thấy nó xảy ra với Cat. Cái gì đó chỉ túm lấy anh ấy và sẽ không để anh ấy đi. Nó làm anh sợ chết khiếp. Một ngày mọi thứ đang bình thường, và tiếp theo Cat đã hoàn toàn mất hết sự kiểm soát.”
Lucy im lặng. Cô hiểu. Cô đang phải lòng Blue, và nó càng ngày càng vượt ra khỏi sự kiểm soát của cô.
“Cat và Veronica cả hai đều cố gắng chạy trốn những cảm xúc của họ,” Blue nói trong giọng miền nam chậm rãi kéo dài của anh. “Nhưng họ không thể chạy trốn điều gì đó ở bên trong họ. Anh đã trực tiếp nhìn thấy điều đó. Cat đã khốn khổ khi không có Veronica.”
Và Lucy sẽ khốn khổ khi không có Blue. Nhưng tại sao lại ép buộc bản thân cũng phải khổ sở khi đang có anh? Cô có thể có anh – thậm chí nếu chỉ trong một vài ngày, thậm chí nếu chỉ là trên mức độ thân xác.
Cô biết Blue muốn mối quan hệ của họ trở thành một quan hệ nhục dục. Mặc dù anh đã hào hiệp gạt bỏ lời đề nghị của cô trong bồn nước nóng, anh đã làm cho nó hơn cả rõ ràng. Cô có thể có cơ thể của anh. Tất cả những gì cô cần phải làm là yêu cầu. Nó còn hơn là không có gì, và nó sẽ phải được coi là đủ thôi.
Tại sao cô lại nên từ chối bản thân thậm chí chỉ một hoặc hai giờ vui thích và hạnh phúc? Phải, Blue sẽ rời đi. Không, Blue không yêu cô. Phải, cô có lẽ chỉ là người thay thế cho Jenny Lee Beaumont. Nhưng Lucy không phải nghĩ về điều đó. Cô không phải làm cho bản thân cô khổ sở nữa. Cô có toàn bộ phần còn lại của cuộc đời cô để làm điều đó. Cô xứng đáng với ít nhất một hoặc hai ngày hạnh phúc bây giờ, thậm chí nếu nó chỉ là hạnh phúc giả tạo.
Nhưng làm thế nào Lucy nghĩ ra cách để nói cho anh biết rằng cô cuối cùng cũng biết cô muốn gì – rằng cô muốn làm tình với anh?
Một cố gắng quyến rũ khác? Suy nghĩ đó khiến cô lúng túng.
Đưa ra cho anh một lời đề nghị, anh đã nói thế. Kiểu đề nghị dường như không lãng mạn, quá tính toán và lạnh lùng.
Có lẽ thay vì một lời đề nghị, cô sẽ đưa ra một lời mời.
Lucy đứng lên. “Em sẽ lên thẳng tầng trên đây,” cô nói. “Trừ khi anh muốn em giúp dọn dẹp?”
Blue liếc nhìn cô qua vai anh và sau đó nhìn xuống đồng hồ của anh. Vẫn còn sớm, và anh rõ ràng là thất vọng rằng cô đang rời đi. “Không, điều đó ổn cả,” anh nói. “Anh hầu như đã xong việc ở đây rồi.”
“Vậy, ngủ ngon,” cô nói, và bắt đầu rời khỏi phòng.
"Lucy."
Khóa của phòng em lại. Anh không phải nói nó thành lời. “Em biết,” cô nói. Hướng thẳng đến cầu thang, cô mỉm cười.
Blue cố gắng gọi California từ điện thoại trong nhà bếp khi anh kết thúc việc dọn dẹp những cái đĩa. Phải, Đại úy Joe Catalanotto vẫn ở bên ngoài trong một nhiệm vụ huấn luyện. Phải, Đô đốc Mac Forrest vẫn không liên lạc được.
Anh dập điện thoại xuống, chiến đấu với cảm giác kinh hãi.
Lucy không còn chịu trách nhiệm về cuộc điều tra vụ giết Gerry nữa. Giờ là Travis Southeby. Blue nghĩ là chỉ còn được vài ngày nữa, có lẽ thậm chí là vài giờ nữa, trước khi Southeby tìm ra những gì mà hắn ta cảm thấy là đã đủ bằng chứng để bắt nhốt Blue lại. Ngày mai rất có thể Blue sẽ bị nhốt trong tù.
Và hôm nay Blue đã có thiên đường trong tay anh, và như một kẻ ngu ngốc chết dẫm, anh để nó trượt đi.
Vẫn còn sớm – chưa đến nửa đêm, dù sao đi nữa – và anh đang cảm thấy quá bồn chồn để ngủ. Chân anh bị thương quá tệ để cho một cuộc chạy bộ, nhưng một chuyến đi dạo anh có thể làm tốt.
Anh đi lên gác để lấy khẩu súng của anh và…
Cửa phòng Lucy không khóa và mở ra một khe hở.
Phòng cô tối bên trong, nhưng cửa phòng thì chắc chắn để mở.
Chết tiệt nhà nó, anh không đủ mạnh mẽ cho điều này. Anh đã gạt đi lời đề nghị của cô một lần tối nay, nhưng không có cách nào anh có thể xử lý đến hai lần. Anh gõ ầm ĩ lên cửa phòng cô. “Này,” anh nói cáu kỉnh. “Yankee. Em đã quên khóa cửa phòng.”
“Không, em không quên.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng rất chắc chắn.
Ý nghĩa của những lời cô nói đâm sầm xuống quanh anh, và Blue phải giữ lấy khung cửa trong một lúc để giữ thăng bằng. Cô đã để cửa mở. Một cách cố tình.
“Anh có thể…vào trong không?” anh hỏi.
Anh nghe thấy cô cười khàn khàn. “Anh còn muốn bao nhiêu lời mời nữa chứ, McCoy?”
Blue đẩy cánh cửa mở ra. Ánh sáng lờ mờ từ tiền sảnh tràn vào phòng Lucy, đến giường của cô. Cô đang ngồi đó, mặc một cái áo phông cũ cỡ lớn và một cái quần lót và khá chắc là không còn gì nữa.
Mái tóc cô xõa xuống quanh vai cô và cô không trang điểm khuôn mặt cô. Cô trông sạch sẽ và tươi tắn, và khi cô mỉm cười ngập ngừng với anh, anh không thể tin được cô xinh đẹp cực kỳ đến thế nào.
Cô đưa cánh tay cô ra, nhún vai nhè nhẹ, nụ cười của cô trở nên hầu như là hối tiếc. “Đây là em,” cô nói, cười theo kiểu tự ý thức. “Những gì anh nhìn thấy ngay bây giờ thực sự là em. Không áo ngủ. Không váy đen xinh xắn đi mượn hay giầy cao gót. Không kiểu tóc thu hút. Không quyến rũ bồn nước nóng. Chỉ một cái áo phông cũ của Đại học South Carolina và một cái quần lót bằng cotton. Trắng. không riềm xếp. Giống như em. Nếu anh quyết định chấp nhận lời mời của em, thì đây là những gì anh có được.”
Blue biết ngay lập tức rằng đây là những gì anh đã chờ đợi. Cô không ẩn mình sau phù hiệu cảnh sát, không do dự, không một chút hồ nghi. Cô làm cho mối quan hệ của họ trở nên cân bằng một cách đơn giản nhất: cô muốn anh và anh muốn cô.
Và oh, anh muốn cô biết bao. Anh đã có những người phụ nữ mặc những bộ áo ngủ không tưởng và quần áo quyến rũ, nhưng không ai trong số họ nhìn thậm chí gợi tình bằng một nửa Lucy Tait trong cái áo phông đại học cũ với mái tóc rơi xuống lưng cô, mặt cô đã chùi sạch đồ trang điểm. Không riềm xếp nếp, cô đã nói. Có lẽ không. Có lẽ chỉ một trăm phần trăm thuần túy đàn bà.
Blue ngồi xuống giường bên cạnh Lucy và đưa cho cô câu trả lời của anh trong một nụ hôn. Bất chấp tất cả những ngọn lửa đang dâng trào qua những mạch máu của anh nó vẫn là một nụ hôn ngọt ngào – ngọt ngào nhất mà anh từng biết. Anh cảm thấy những ngón tay của cô trên ngực anh, đang cởi những nút áo sơ mi của anh và anh đặt tay anh trên tay cô, dừng cô lại, chầm chậm đẩy tay cô xuống.
“Chúng ra có cả đêm mà,” anh thì thầm, lui lại để nhìn cô.
Anh nhắm mắt lại khi cô chạy những ngón tay cô qua mái tóc anh. Nó có cảm giác đầy tội lỗi, thích thú, dễ chịu.
“Vậy anh không phiền nếu em chỉ ngồi đây và làm như thế này trong khoảng một giờ chứ,” Lucy nói.
“Không, chừng nào mà anh còn có thể hôn em, Yankee,” Blue rì rầm, ấn môi anh lên môi cô.
Anh kéo cô lại với anh trên giường, và chân họ quấn vào nhau, và anh vẫn hôn cô. Anh trao cho cô một nụ hôn sâu, chậm rãi, dài lâu sau khi hôn cô một nụ hôn sâu, chậm rãi, dài lâu, đến khi hơi thở của cô trở nên gấp gáp, bàn tay cô bám lấy anh chặt hơn và cơ thể cô căng ra dựa vào anh.
Khéo léo, anh cởi chiếc áo phông của cô ra, kéo nó lên qua đầu cô trong một chuyển động mau lẹ. Và sau đó tất cả làn da bóng bẩy, mượt mà của cô là của anh để chạm vào, để vuốt ve, để hôn.
Lucy đang trở nên điên cuồng. Cô biết rằng làm tình với Blue sẽ trở thành một trải nghiệm phi thường, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được đôi bàn tay anh có thể nhẹ nhàng đến thế. Cô chưa bao giờ mơ rằng anh có thể hôn cô cực kỳ chậm rãi, cực kỳ trọn vẹn đến vậy.
Cô đã hình dung ra một sự kết nối khẩn cấp, điên cuồng, không phải những hành động tôn sùng chậm rãi đầy thích thú này trên cơ thể cô. Cô bám chặt vào anh khi anh đưa đôi môi anh xuống một bên ngực trước tiên và sau đó đến bên kia, tắm những núm vú nhạy cảm của cô với lưỡi anh, mút chúng chậm chạp trong miệng anh.
Cô giật mạnh áo sơ mi của anh và anh trượt ra khỏi nó, ném nó xuống sàn nhà cùng với bao đeo súng trên vai anh. Khi cô chạy những ngón tay cô qua làn da như xa tanh của lưng anh, cẩn thận với băng quấn trên cánh tay anh, miệng anh chu du xuống phía dưới, đến bụng cô, dừng lại để khám phá rốn của cô.
Sức nóng bắn xuyên qua cô, gửi đi một dòng chảy nóng bỏng xuyên qua huyết quản của cô. Tình yêu của cô với người đàn ông này dường như là một thứ quá hiển hiện đến mức Lucy hầu như chắc chắn rằng anh có thể nhìn thấy nó.
“Em thật xinh đẹp,” anh thì thầm, nhìn vào mắt cô và mỉm cười khi anh trượt chiếc quần lót xuống chân cô. Sức nóng trong đôi mắt anh còn hơn cả sự ham muốn. Thật nhiều sức ảnh hưởng, thật nhiều độ tinh khiết – hầu như huyền ảo, làm cho màu xanh da trời của đôi mắt anh dường như tỏa sáng và dịu dàng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô, Lucy cảm thấy được trân trọng.
Cô biết nó không thể có khả năng đến mức như thế. Trên thực tế, Blue không yêu cô. Anh sẽ không bao giờ yêu cô. Nhưng cô gạt đi sự thật đó, cho phép bản thân cô hoàn toàn chìm trong ảo tưởng đêm nay. Chỉ đêm nay, cô sẽ được trân trọng.
Anh hôn phía trong đầu gối cô, một phần đôi chân cô khi anh chậm rãi di chuyển miệng anh xuống phần da thịt nhạy cảm của bắp đùi cô. Và đi xa hơn. Lucy nắm chặt chiếc giường khi anh chạm vào cô, hôn cô, đầu tiên thì nhẹ nhàng, sau đó mạnh mẽ hơn, sâu hơn nữa.
Cảm giác đã vượt quá sự vui thích, vượt quá sự mãnh liệt, vượt quá bất cứ điều gì cô đã từng cảm thấy hay biết đến trước đây. Và điều đó, nối tiếp theo tình yêu của cô với người đàn ông này, phóng cô lên và vượt qua ranh giới.
Cô nghe thấy chính mình thét lên khi anh ôm cô chặt hơn, khi một sự giải phóng không mong đợi và đột ngột bắn xuyên qua người cô, dường như xé cô ra thành từng mảnh với từng đợt sóng dâng lên không dứt của khoái lạc tuyệt đối hoang dại không thể chịu đựng nổi.
Cuối cùng, cuối cùng thì nó cũng kết thúc. Cô với tới Blue, kéo anh lên và dọc theo cô. Anh đang cười, sự thích thú chân thực trong đôi mắt anh.
“Hoo-yah,” anh nói.
“Ôi chao,” Lucy hổn hển.
“Em lúc nào cũng như thế này à, Yankee?” anh hỏi, vuốt tóc ra khỏi khuôn mặt cô.
“Không,” cô thở ra. “Chưa bao giờ. Không như thế này.”
Nụ cười của anh trở nên rộng hơn, một cách thỏa mãn. “Tốt.”
Anh hôn cô, chậm rãi, dịu dàng, nhưng đó không phải là những gì cô muốn. Cô hôn anh sâu hơn và với tới thắt lưng của anh, mở khóa nó.
“Trời đất ơi.” Blue lui lại, cười lên một lần nữa. “Em muốn nhiều hơn?”
“Phải.” Lucy mở khóa quần anh, lần theo chiều dài của anh với những ngón tay cô. Ở đây có quá nhiều về anh. Cô khao khát được cảm thấy anh bên trong cô. “Làm ơn.” Cô với xuống trong quần sóc của anh, chạm vào anh, bao quanh anh với tay cô khi cô hôn anh một cách mãnh liệt.
Cô nghe thấy anh rên rỉ, cảm thấy anh kéo mình ra khi anh đẩy và đá cái quần khỏi chân anh. Cô cố gắng giúp anh, nhưng cô ngờ là cô chỉ làm cho quá trình thêm khó khăn. Mặc dù vậy, cô muốn chạm vào anh, chạy tay cô theo chiều dài của đôi chân dài đầy cơ bắp của anh -
Oh, chết thật, cô quên mất vết thương trên chân anh. Cô lui lại. “Oh, Blue, em có làm đau anh không?”
Anh chỉ cười, bắt lấy miệng cô bằng miệng anh và hôn cô, mạnh mẽ. Cô cảm thấy bản thân tan chảy dựa vào anh, mở chính cô ra cho anh theo mọi cách có thể. Cô với xuống để chạm vào anh lần nữa và tìm ra anh đã sẵn sàng bao bọc chính mình bằng bao cao su mà anh hẳn phải lấy ra từ túi của anh.
Anh hôn cô lần nữa, một nụ hôn cháy bỏng và đam mê, và cô cảm giác điều gì đó thay đổi, như thể có sức bật mạnh mẽ của lực hấp dẫn như tên lửa nhiên liệu cao của họ đã sẵn sàng bốc cháy ngay bây giờ. Cô biết ngay lập tức là giai đoạn này cuộc làm tình của họ sẽ không thể nào chậm rãi hay từ từ.
Blue cảm thấy Lucy cong hông cô lên với anh, tìm kiếm anh, và anh cảm nhận được lớp đầu tiên của sự kiểm soát rời rạc của anh bắt đầu nứt vỡ. Anh cần phải cảm thấy cô bao quanh anh. Ngay bây giờ.
Anh đâm ngập vào trong cô, mạnh mẽ và nhanh chóng…và sung sướng! Anh phải chậm lại, cẩn thận. Anh không muốn làm đau cô.
Nhưng bất kỳ điều gì cô đang cảm thấy cũng không phải là sự đau đớn. “Vâng,” cô đang thì thầm vào trong tai anh, “vâng,” cô đang kéo anh lại gần hơn, sự hòa hợp của mỗi cú đâm của anh với một đam mê cuộn xoáy.
Điều này quá tuyệt. Không ai đã từng được phép cảm nhận sự tuyệt vời đến thế này. Suy nghĩ này làm anh cười phá lên và anh lại hôn Lucy nữa, xoay tròn với sự hân hoan và niềm vui của sự nhận biết rằng anh đang ở đúng chính xác nơi mà anh muốn.
Anh lăn lại trên lưng anh, kéo cô theo với anh nên cô đang ngồi giạng chân bên trên anh. Cô đẩy nhẹ tóc cô ra khỏi mắt mình, di chuyển mạnh mẽ và mau lẹ, theo cái cách mà anh thích. Cô cười toe toét với anh, đôi mắt cô tỏa sáng và long lanh với sự vui thích tuyệt đối, và nhiều hơn nữa sự kiểm soát đáng kể của anh vỡ vụn.
Anh với lên cô, đôi tay anh bao phủ hai bầu ngực của cô, và cô cong người lên, ấn cô vào hoàn toàn hơn nữa trong lòng bàn tay anh. Cô giật đầu ra sau, nụ cười của cô mờ đi, và Blue cảm thấy cơ thể cô căng lên và siết chặt. Cô thét lên tên anh, giọng cô là tiếng nhạc đê mê với tai anh. Sự giải phóng của cô vẫn mạnh mẽ như lúc trước, chỉ là lần này cô mang anh theo cùng với cô.
Chưa bao giờ trước đây mà sự vui sướng của anh hoàn hảo đến vậy. Chưa bao giờ trước đây mà sự bùng nổ đam mê của anh lại cuốn anh bay lên cao đến thế, xa đến thế. Chưa bao giờ trước đây mà anh lại muốn giữ lấy phút giây này và đóng băng nó lại vĩnh viễn.
Nhưng nó không phải là khoảnh khắc của khoái lạc mê mẩn sững sờ còn nguyên sơ mà anh sẽ đóng băng lại. Nó là từ khoảnh khắc này trở về sau, khi anh ôm chặt Lucy vào anh, mặt anh vùi trong mái tóc cô, hai trái tim của họ vẫn đập một cách hoang dại khi họ trôi giạt chậm chạp trở lại trái đất. Đây là khoảnh khắc anh muốn lưu giữ mãi mãi. Bởi vì chưa bao giờ trước đây anh cảm thấy thanh thản đến thế, trọn vẹn đến thế.
Ngực anh nhức nhối và đôi mắt anh cháy bỏng, và anh muốn nói, muốn bày tỏ với cô điều gì đó, nhưng anh không biết phải nói gì. Anh không biết ngôn từ nào anh có thể sử dụng mà có khả năng diễn tả được cảm giác này. Nên anh hôn cô, thay vào đó, thật ngọt ngào, thật dịu dàng, hy vọng rằng cô sẽ hiểu.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp