Em Bị Bệnh Phải Trị
Chương 57
Cô dụi mắt, có thể là nhiệt độ trong xe điều chỉnh hơi cao nên cô có chút không thoải mái, kề mặt lên trên cửa kính xe mới cảm thấy lành lạnh, cả người tỉnh táo một ít, kết quả một tầng sương trắng trên cửa sổ xe bị mặt cô dán lên làm lộ rõ cảnh đêm đang thụt lùi ngoài cửa kính.
Khóe mắt Nam An An liếc thấy cảnh đêm xa lạ bên ngoài cửa kính, ngón tay hơi siết chặt vào. Với thành phố A cô không tính là quá quen thuộc, nhưng quê bà ngoại Cố Cầu Cầu ở đó. Nghỉ hè Nam An An và Cố Cầu Cầu vẫn thường đi qua, rất có ấn tượng với ngoại ô thành phố này.
Ở đường giao nhau tiếp theo Giản Diệu rẽ hướng khác…. Ngược lại với đường bọn cô vẫn thường đi, đó là hướng đi thành phố C, đi thành phố A phải đi qua một con đường duy nhất.
Trong lòng Nam An An dâng lên chút lo lắng mơ hồ.
Nhớ lại Giản Diệu thừa lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh bấm chốt cửa xe, linh cảm chẳng lành trong lòng Nam An An càng lúc càng nghiêm trọng….
Sợ Giản Diệu phát hiện ra sự khác thường của cô, cô xoa con mắt lười biếng lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục dựa vào cửa kính xe ngủ. Giản Diệu cúi người qua nâng đầu cô dậy rồi đặt chiếc gối ôm mềm mại sau lưng cô làm đệm lót. Hơi thở đàn ông xa lạ bỗng chốc đập vào mặt cô, ngón tay Nam An An níu chặt da bọc ghế ngồi, cố nén khó chịu không tránh né sự thân mật của Giản Diệu, giả vờ vừa tỉnh ngủ bộ dạng còn mơ mơ màng màng chưa ngủ đủ.
Dưới tình huống trong lòng run sợ lại giả vờ ngủ không khéo ngược lại sẽ khiến Giản Diệu nghi ngờ, lqdon, một loạt suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nam An An, rồi lại bỏ đi. Cô nhớ tới con dao Thụy Sĩ trước giờ luôn mang theo bên mình… Còn cắm trên người chú nhỏ của An Ngưng, lúc đó cô không có mặt mũi lấy vũ khí của cô về, bây giờ cô gieo gió gặt bão rồi.
Giữa lúc đang suy nghĩ, Giản Diệu hôn xuống trán cô, Nam An An lẩm bẩm một tiếng đưa tay ngăn lại, kéo dài giọng lười biếng nói: “Buồn ngủ….”
Giản Diệu cười nhẹ một tiếng, giọng mang theo cưng chiều: “Em không trêu chị nữa, vậy chị tiếp tục ngủ đi.”
Nam An An đầu lệch khỏi gối ôm nhắm nửa con mắt, Giản Diệu lại tiếp tục ngồi dậy lái xe đi tiếp.
Đèn trong xe mờ tối, động tác vừa rồi của cậu ta để lộ một góc hộp rất tinh xảo trong túi áo lông, cho dù rất dốt đi chăng nữa, năm chữ Durex cô vẫn hiểu rõ….
Trong đầu Nam An An nổ tung, lập tức mọi thứ đều trống rỗng.
Dường như bên tai đều là âm thanh “Ong ong,” cô kìm nén sợ hãi trong lòng mặt không biến sắc đầu lệch lên dán vào cửa sổ khép hờ đôi mắt ngủ tiếp, cô giả vờ ngủ, đầu óc vội vã xoay chuyển nghĩ cách. Mặt dán lên cửa sổ thủy tinh lâu nên nửa gương mặt đã bị lạnh tê rần, trong lòng cô lại càng lạnh lẽo hơn….
Rét lạnh dường như chạy xuống tận đáy lòng, cảm giác hoảng sợ đã lâu không thấy nay lại quét qua mỗi một tế bào trên cơ thể cô.
Cảm giác hoảng sợ lại không có sức lực này trong cuộc đời cô không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa, nhưng không nghĩ rằng…..
Nam An An cố gắng giữ sự tỉnh táo, trước khi sự việc xảy ra cô phải vứt bỏ những ý nghĩ tiêu cực, trước khi Giản Diệu trở mặt với cô, cô kéo dài thời gian. Đang trên đường cao tốc cô không có khả năng nhảy xuống xe, hơn nữa Giản Diệu đã khóa cửa xe, báo cảnh sát cũng ‘nước xa không cứu được lửa gần.’
Bây giờ bọn họ đang ở nơi xa lạ mà cô hoàn toàn không biết là chỗ nào, hơn nữa xe còn chạy băng băng về phía trước hướng nào không rõ.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, đoạn đường phía trước dường như rất xấu, Nam An An dựa vào ghế cảm giác xe bị lắc lư, cô cau mày che miệng rồi ho khan một tiếng, cúi đầu lục tìm trong túi của mình. Giản Diệu nghiêng đầu ân cần hỏi cô làm sao thế, giọng Nam An An đã có phần yếu ớt: “Tìm thuốc, buổi chiều tôi chưa ăn cơm nên hơi say xe….”
Thành phố C, Nam Vi Vi đang ăn cơm với Cận Tư ở Cửu Trọng Thiên đột nhiên tim đập nhanh một lúc, tay cầm đôi đũa run lên, miếng thịt nướng “Bộp” rơi xuống mặt bàn. Nam Vi Vi lắc đầu, bên tai như đang có tiếng gì đó ầm ầm, mà trong lòng như có một tảng đá nặng đè ép, cả người cũng không khỏe, nhìn chùm đèn lộng lẫy trên đầu có cảm giác như nó đang lung lay sắp rơi xuống.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Cận Tư cô đứng lên chạy tới giá áo lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ấn nút.
…..
Nam An An nói choáng váng đầu rồi tiếp tục lục tìm trong túi, chuông điện thoại bất chợt vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe, Nam An An rất tự nhiên nghe máy, “A lô, chị….”
Ngón tay nắm tay lái của Giản Diệu hơi trắng bệch, bất kể như thế nào hôm nay cậu ta nhất định phải…., cậu ta không chấp nhận có chuyện gì ngoài ý muốn.
Giản Diệu dựng thẳng lỗ tai, sau khi nghe Nam An An đang vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm hàng ngày với chị cô thì mới thả lỏng người. Là cậu ta suy nghĩ nhiều, chắc Nam An An không phát hiện được.
“Ha ha, chị, chúc kiếm được nhiều tiền, lấy tiền lì xì ra, em mừng tuổi cho chị tiền em đặt dưới gối ấy….” Nam An An vui sướng, “Em à, em đang trên đường tới thành phố A, rất an toàn, chị yêu tâm. Em không bắt taxi, là học sinh của em.”
Nghe cô nói chuyện tin tưởng như vậy, trong lòng Giản Diệu lại có chút áy náy, cô đang trên xe của cậu ta…. Còn thật sự tin tưởng cậu ta. Cậu ta lại muốn phụ lòng tin này của cô.
Lúc trước chuyện bài viết trên BBS lời đồn đãi bay đầy trời thì cậu ta liều mạng bảo vệ cô gái này, bây giờ cậu ta lại muốn tự tay hủy diệt.
Giống như đồ sứ đẹp đẽ, nếu cô có thể là của cậu ta, vậy cậu ta sẽ quý trọng giữ gìn, một khi đã xác định sẽ thuộc về người khác, cậu ta liền hận không thể đập nát không giữ lại chút lưu luyến nào.
Về phần Nam An An sẽ hận cậu ta… Dù sao cô cũng không thích cậu ta.
Giản Diệu lại một lần nữa duy trì sự kiên định khi quyết tâm có chút dao động, Nam An An còn đang nói chuyện điện thoại, từ trong kính chiếu hậu cậu ta có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc cùng nụ cười thõa mãn của cô, sống động như vậy, nhưng từ trước tới giờ không thuộc về cậu ta.
“Dạ dạ, là em trai của A Mao, A Mao là bạn tốt nhất của em chị quên à?”
“Em cúp máy đây, di động sắp hết pin rồi.”
“Chị, em yêu chị…”
Nam An An cố gắng hết sức giữ giọng mình bình tĩnh, sau khi nói xong cúp máy để điện thoại vào trong túi xách, vỗ vỗ ngực, cảm giác hình như trong bụng trống trơn không có gì đang cuồn cuộn, cô che miệng lại, tiếng kêu nghẹn ngào vẫn từ giữa kẻ tay thoát ra ngoài.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt Nam An An tái nhợt, bộ dạng che miệng khó chịu, Giản Diệu có chút khẩn trương nghiêng mặt qua nhìn cô: “An An, chị có khỏe không?”
“Không khỏe lắm….” Nam An An phất tay, giọng yếu ớt: “Giản Diệu, em có thuốc say xe không?”
Giản Diệu lắc đầu, từ trước tới nay trên xe cậu ta chưa bao giờ chuẩn bị những thứ này. Thấy Nam An An khó chịu quá cậu ta lại rất đau lòng, dindanlequydon, bây giờ phía trước không thôn xóm phía sau không nhà trọ cũng không có chỗ nào bán thuốc, cậu ta thò người qua đưa tay vỗ lưng cô: “Chị muốn nôn sao?”
Nam An An gật đầu, mệt mỏi khó chịu mắt đã ướt sũng, vành mắt cũng đỏ lên.
Giản Diệu bị cặp mắt nai kia nhìn nhìn trái tim ngộp thở, cậu tay quay người một cái: “Nếu không thì chị cứ trực tiếp nôn ra đi.”
Nam An An kiên quyết lắc đầu, “Nếu trong xe toàn mùi vị ấy, dọc đường đi tôi sẽ buồn nôn thêm, cậu mở cửa sổ xe đi, tôi hóng chút gió cho đỡ tinh thần.”
Giản Diệu sợ cô lạnh, nhưng thấy cô khó chịu thành ra như vậy nên mở nửa cửa kính xe, Nam An An thò ra cửa xe nôn khan một trận, chợt nhìn thấy có một chiếc xe cách không xa không gần phía sau xe bọn họ. Nam Vi Vi tuyệt đối không tới nhanh như vậy, nhưng mà…. Tiếp theo cô không có cơ hội nữa rồi.
“Ọe….” Nam An An che miệng nhìn về phía Giản Diệu, nước mắt lưng tròng hất cằm về phía cửa xe ý bảo cậu ta muốn đi ra ngoài nôn, Giản Diệu do dự một lát, thấy Nam An An cố kìm nén thế nào cũng không muốn nôn trong xe lại thật sự khó chịu, nên dừng xe bên ven đường, phong cách lịch sự đi vòng qua chỗ kế bên tay lái giúp Nam An An mở cửa xe, thật ra là dựa vào cửa xe ngăn cản đường chạy của Nam An An.
Cậu ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng đã hạ quyết tâm, Giản Diệu đã quyết định thì phải làm bằng được.
Giản Diệu dựa vào cửa xe cúi nhìn Nam An An ngồi chỗ đó nôn khan, lúc cô ngồi xuống thoáng nhìn cả người co rút thành một cục trông rất đáng thương tội nghiệp. Giản Diệu có lòng tốt muốn đi qua vỗ vỗ lưng cô bất chợt nghe thấy tiếng va chạm rất dữ dội, một chiếc xe phía sau liều mạng đụng vào xe cậu ta, Giản Diệu vốn đang dựa vào cửa xe, lần này bị đụng cả người lảo đảo ngã quỵ xuống đất…. Mà Nam An An đột nhiên đứng lên chạy như bay dọc theo đường quốc lộ.
Giản Diệu từ mặt đất nhanh chóng bò dậy đuổi theo về hướng Nam An An.
Vô cùng hoang mang sợ hãi, Nam An An sức bật vẫn kinh người, cô bước thấp bước cao chạy như điên trong đống tuyết, hứng lấy bông tuyết lẫn gió lạnh liều mạng chạy về phía trước, cú va chạm lúc nãy làm chân Giản Diệu hơi đau, khi chạy thì tốc độ bị ảnh hưởng. Nhưng mà nam sinh người cao chân dài, hơn nữa sức khỏe nam sinh mạnh hơn nữ sinh nhiều, rất nhanh khoảng cách giữa cậu ta và Nam An An càng lúc càng gần.
Truyện online diiendainlequydon.com.
Nam An An từng ngụm từng ngụm thở phì phò, bước chân càng lúc càng nặng trĩu, trong cổ họng bị gió lạnh thổi vào, đau như bị xé rách. Nhưng Nam An An cứ máy móc chạy về phía trước, bên tai cô khoảng cách tiếng bước chân giẫm lên tuyết càng lúc càng xa, mà tiếng bước chân phía sau của Giản Diệu thì lại càng lúc càng gần, mỗi một bước chân đều như giẫm vào lòng cô.
Một bàn tay có lực bắt được cánh tay cô, cả người Nam An An bị kéo lại bước chân bị kiềm hãm.
Dưới đèn đường vẻ mặt Giản Diệu hơi độc ác, cậu ta cười lạnh lùng: “Chị biết hết rồi hả?”
Nam An An xoay người đỡ đầu gối há mồm thở dốc, giọng Giản Diệu cũng có chút dồn dập: “Em không muốn tổn thương chị, An An, chị nói chị thích em đi.”
“Phì, phì…. Nam An An thở hổn hển biết điều nói, “Chị thích em.” Cô không có khí phách, lúc này càng không nên chọc giận Giản Diệu.
Giản Diệu nghe vậy cười đắc ý, dựa sát vào cô hai tay giữ chặt hai vai cô như muốn bóp nát đôi vai cô: “Em không tin, chị nhìn vào mắt em rồi nói.”
Nam An An giương mắt nhìn vào mắt Giản Diệu gằn từng chữ, “….. Chị thích…..” Cô nói xong dùng hết sức hung hăng đá một phát vào giữa hai chân Giản Diệu, Giản Diệu khẽ nghiêng người một cước kia nện mạnh vào trên bắp đùi cậu ta. Giản Diệu bị lực đạo này chọc giận, lập tức tròng mắt đỏ lên hung hăng nện một quyền vào bụng cô, ngay tức khắc Nam An An cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, bả vai bên phải bị Giản Diệu giữ mới không ngã xuống đất.
“Chị lạnh không?” Giản Diệu vuốt ve vành tai cô, “Em dẫn chị tới nơi ấm áp, chúng ta đến đó làm, em không nỡ để chị khó chịu, An An, An An….”
Nam An An bị cậu ta ôm chặt, cằm đặt lên bờ vai Giản Diệu, cô vừa nâng mắt thì nhìn thấy chiếc xe trắng lúc nãy vừa mới đụng vào xe Giản Diệu đang lảo đảo chạy về phía bên này. Chiếc xe màu trắng bật đèn chói mắt chạy nhanh như bay về phía Giản Diệu, ngọn đèn càng lúc càng gần, bánh xe ma sát trên nền tuyết phát ra tiếng lăn bánh “Rít rít.” Nam An An dùng hết sức lực cong đầu gối vững chắc chính xác độc ác đạp một cước vào tr*ng của Giản Diệu, lúc đó Giản Diệu theo bản năng che lại rồi lăn sang bên cạnh….
Giản Diệu bị Nam An An đạp ngã trên mặt đất đau đến đầu óc trống rỗng, đèn xe chói mắt trong đêm tuyết dày đặc phát ra ánh sáng màu trắng, Giản Diệu một tay chống lên đất muốn đứng dậy chạy đi. Nhưng khi chiếc xe kia hung hăng sắp đụng vào sườn trước bên trái của cậu ta lại bị lệch một chút, chạy qua nghiền lên bàn tay khó khăn lắm mới chống được xuống đất của cậu ta ….