Tuy nhiên, liền trong thời gian Cố Duy Nhất tâm thần không yên, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng thét chói tai bối rối, và lạ thay , cả âm thanh binh khí va chạm vào nhau nữa.
Giờ phút này đêm đã khuya , nên âm thanh xảy ra bất ngờ này , bỗng nhiên vang lên, nghe càng rõ ràng.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái. Sau đó, nàng nhanh chóng đứng lên, vọng ra ngoài cửa la lớn.
"Tiểu Thúy, Tiểu Thúy!"
Cố Duy Nhất la lớn, chính là, cho dù nàng có gọi như thế nào, cũng không nghe được Tiểu Thúy đáp lại. Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy bất an .
Nàng nhanh chóng đứng dậy, mở cánh cửa chạm trổ rồi thò đầu ra bên ngoài vừa nhìn.
Chỉ thấy, Tiểu Thúy sớm cũng không còn bóng dáng. Chỉ có cách đó không xa, ánh lửa nổi lên bốn phía. Cùng với sự khác thường kia, âm thanh binh khí va chạm vào nhau càng là không ngừng truyền đến từ chỗ ở của Mạc Tiêu Diêu.
Nghe vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái.
Chẳng lẽ là, ở chỗ Mạc Tiêu Diêu bên kia có chuyện gì xảy ra sao! ?
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất lo lắng, đột nhiên, một đạo bóng dáng cao to, liền vội vã chạy tới chỗ nàng bên này.
Đờ người ra nhìn kĩ, người này không phải ai khác, chính là tâm phúc của Mạc Tiêu Diêu, Lý Duy.
Nhìn thấy Lý Duy vội vã đến đây, Cố Duy Nhất lập tức lo lắng hỏi.
"Lý Duy, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ! ?"
"Cố cô nương, ngươi trước hết cũng không nên hỏi điều gì, hiện tại trong Giáo đang xảy ra chuyện, Giáo Chủ lo lắng cho an nguy của ngươi , trước hết để cho ta mang ngươi rời khỏi nơi này."
Nghe được Lý Duy nói lời này, đồng mâu Cố Duy Nhất không khỏi trợn lên một cái.
"Cái gì! ? Trong Giáo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ! ? Mạc Đại ca hắn có thể có nguy hiểm gì không! ? Ngươi trước không cần lo cho ta, đầu tiên hãy giúp Mạc Đại ca a!"
Cố Duy Nhất mở miệng, vẻ mặt lo lắng bối rối.
Lý Duy thấy vậy, lập tức mở miệng nói.
"Cố cô nương, Giáo Chủ võ công của ngài cao cường, nên sẽ không có việc gì. Giáo Chủ chính là lo lắng cho mình nên không chú ý được cô nương. Trước hết để cho ta mang cô nương rời khỏi nơi đây. Bằng không, khi những người đó đến , chỉ sợ Cố cô nương có lo lắng về tính mạng!"
Nghe được Lý Duy nói lời này, trong lòng Cố Duy Nhất biết Mạc Tiêu Diêu là lo lắng chuyện này sẽ làm liên lụy chính mình.
Trong lòng lo lắng, cũng biết, chính mình hiện nay muốn giúp Mạc Tiêu Diêu, cũng là không giúp được.
Dù sao hiện tại, nàng là trong bụng có bầu. Chính mình đi lại cũng không xong, thì làm thế nào giúp cho Mạc Tiêu Diêu đây! ?
Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
"Hảo, Lý Duy, chúng ta đây trước cứ rời khỏi nơi này."
Nghe được Cố Duy Nhất đồng ý, Lý Duy lập tức mang theo Cố Duy Nhất, đi vào trong phòng của nàng.
Thấy vậy, trên mặt Cố Duy Nhất sửng sốt.
"Chúng ta không phải nên rời khỏi nơi này sao! ?"
"Cố cô nương có chỗ không biết, kỳ thật ở trong phòng Cố cô nương, còn có thông đạo đi ra ngoài. Những chuyện liên quan tới Cố cô nương, chủ nhân chính là cực kì quan tâm!"
Lý Duy vừa nói, vừa đi tới phía trước một bức tường. Sau đó, lại nhẹ nhàng vén lên một bộ tranh chữ trên vách tường .
Cùng với bức tranh chữ bị vén lên, Cố Duy Nhất mới phát hiện, thì ra, phía sau bức tranh chữ kia, có một chỗ lõm.
Chỉ thấy Lý Duy đưa tay đến chỗ lõm kía, dùng sức nhấn một cái.
Liền nhìn thấy bức tường trước mặt bọn họ, từ từ lùi ra hai bên.
Ngay lập tức, một cái thông đạo thật dài, liền xuất hiện ở trong tầm mắt.
Chỉ thấy thông đạo này, phi thường nhỏ hẹp, chỉ có thể cho một người đi vào.
Nhưng mà bên trong, lại không phải hoàn toàn đen thui. Bởi vì mỗi cách một đoạn đường, trên vách tường , đều sẽ đính một viên Dạ Minh Châu cực lớn.
Những viên Dạ Minh Châu này, vừa nhìn liền biết rõ là giá trị xa xỉ.
Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, đã thấy Lý Duy đi ở phía trước dẫn đường .
"Cố cô nương, nhanh lên một chút."
"Hắc hắc hắc, tốt."
Nghe được lời Lý Duy nói, Cố Duy Nhất lập tức đi vào thông đạo kia. Cùng với việc nàng đi vào, liền thấy Lý Duy nhẹ nhàng nhấn một cái trên bề mặt vách tường, bức tường mở ra kia liền từ từ khép lại .
"Cố cô nương, ta trước hết mang ngươi đi ra ngoài, tìm một người chỗ an toàn thu xếp xong xuôi ngươi, sau đó sẽ trở về giúp chủ nhân."
"Ừ, làm phiền rồi."
Nghe được lời Lý Duy nói, Cố Duy Nhất cảm kích đáp lại.
Đến khi bọn họ đi được ước chừng một khắc canh giờ, thì đã đi ra khỏi thông đạo kia.
Đi ra khỏi thông đạo kia, Cố Duy Nhất đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía.
Chỉ thấy nơi này, chính là chỗ mấy con đường núi hoang dã.
Thông đạo phía sau nàng , chính là bị rất nhiều bụi cỏ che chắn, người bình thường là không phát hiện được.
"Được rồi, Cố cô nương, ta trước mang ngươi xuống núi."
"Ừ, hảo."
Nghe được Lý Duy nói lời này, Cố Duy Nhất chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng biết hiện tại chính mình là gáng nặng của bọn họ, có lẽ trước tìm một chỗ an toàn rồi thu xếp tiếp, Lý Duy còn phải trở về giúp Mạc Tiêu Diêu.