Trong thang máy, vì bị Nam Dạ Tước nhìn chằm chằm khiến Dung Ân cảm thấy không thoải mái, đột nhiên anh đứng thẳng người, vươn tay ôm lấy eo cô, tay trái chuẩn xác tìm được vị trí miếng băng dán vết thương giật mạnh ra.
Vết cắn màu đỏ tươi trên làn da trắng nõn vô cùng nổi bật, khuôn mặt đẹp trai của Nam Dạ Tước đanh lại, cảm thấy chướng mắt, anh vạch cổ áo Dung Ân ra, động tác quá mạnh khiến cúc áo đầu tiên trên áo cô bị đứt rơi xuống đất.
"Buông tôi ra! Anh định làm gì vậy?
" Trên bờ vai trần của Dung Ân, xuất hiện một dấu răng nổi bật.
Con ngươi đen nhánh của Nam Dạ Tước co lại, những dấu vết mờ ám như thế này, chỉ có người gần gũi nhất mới có thể tạo nên.
"Đây là kiệt tác của công tử họ Trần kia?
" Giọng nói của anh đã bắt đầu bộc lộ sự tức giận.
Dung Ân trả lời cẩn thận, cô không muốn liên lụy đến Trần Kiều:
"Không phải.
"
"Vậy là ai?
"