Sơn Ca với ông chủ của khách sạn, vừa nhìn đã biết là chỗ thân quen. Vì thế, vừa thấy Hứa Triển bị trói cùng bộ dạng rách nát, ông ta xoay người đi, như không có gì khác thường.
Sau khi cô bị ném lên chiếc giường lớn, thuộc hạ của Sơn Ca dùng dây trói tay cô lên giá sắt ở đầu giường.
“Bảo bối, anh đây đi kiếm tiền trước đã, chờ anh về, nhất định sẽ gặm nhấm em một phen!” Nói xong những lời bẩn thỉu, mấy tên đóng cửa phòng rồi nghênh ngang rời đi.
Hứa Triển nghe ra ý trong câu chữ hắn nói, đoán chắc mấy tiếng sau sẽ về.
Chờ cửa đóng lại, Hứa Triển lập tức dùng sức giằng hai tay, nhưng sợi dây buộc quá chặt, không nới lỏng được chút nào.
Cô cong người dậy, cố làm cho chiếc quần bị cởi một nửa của mình trôi xuống, dồn hết sức lực, cuối cùng cũng cắn được chiếc túi nhỏ trong quần.
Chiếc túi này đựng một con dao nhỏ và một cái bật lửa. Những thứ này là để đề phòng, cô sợ đột nhiên có người đến tìm mình, dù có phải chạy trốn vào núi thì vẫn có đồ để sinh tồn trong lúc cấp bách.
Bây giờ, mấy thứ này đúng là vật cứu mạng. Hứa Triển dùng hai bàn chân kẹp lấy con dao, làm động tác uốn dẻo, khéo léo đưa nó lên tay. Nhưng con dao chỉ nhỏ bằng cây bút máy, cưa đi cưa lại mà sợi dây vẫn không đứt.
Phòng không mở cửa sổ, lại không có điều hòa, cả người Hứa Triển đẫm mồ hôi, tay chân trơn ướt, con dao liền rơi xuống khe hở đầu giường.
Làm sao bây giờ? Đã hơn hai tiếng trôi qua rồi.