Đôi Điều Về Anh

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Cameron nhìn đồng hồ, tự hỏi không biết giới hạn thời gian khi một người phụ nữ - rõ ràng là ăn vận cho một buổi hẹn hò – ngồi một mình một bàn ở một trong những nhà hàng lãng mạn nhất thành phố bắt đầu cảm thấy cực kỳ thảm hại là bao lâu.

Mình sẽ uống hết ly rượu, Cameron tự nhủ. Cô đã tự thưởng cho mình một chai rượu nhỏ vì không muốn buổi tối hôm ấy hoàn toàn lãng phí.

Max đã cho cô leo cây.

Thực ra, anh ta không thực sự cho cô leo cây, vì anh ta đã nhắn tin. Một tin nhắn như thể anh ta không có lấy một lúc nào rảnh rỗi để gọi cuộc điện thoại báo cho cô biết, anh ta bị vướng mắc vào cuộc gặp với khách hàng và không thể đến được. Khi nhận được tin nhắn của Max, Cameron đã đến nhà hàng và ngồi vào bàn rồi, cho nên tin nhắn ấy cũng chẳng ích gì. Khi bồi bàn đến, cô đã gọi đồ uống với hi vọng toát lên nét thanh lịch và vẻ lãnh đạm kiểu “ồ không, chỉ tối nay thôi, sau một ngày làm việc vất vả, tôi thường thư giãn một mình ở những nhà hàng năm sao với rượu Rhone thật thơm ngon.” Nhìn vào đường xẻ trên váy và đôi giày cao gót khác thường của mình, cô không chắc rằng ai đó, tính cả gã bồi bàn đã bị đánh lừa.

Khi Cameron chưa trả lời tin nhắn của Max ngay lúc đó vì muốn tự trấn tĩnh mình thì anh ta lại gửi một tin nhắn khác hỏi xem khi nào họ có thể có một cuộc hẹn khác. Một cuộc hẹn khác sao? Đáp lại, Cameron gửi một tin nhắn nói rằng cô sẽ kiểm tra lại lịch của tháng và sẽ báo lại cho anh sau nhưng có lẽ là không bao giờ. Thế rồi, cô nghĩ rằng Max có thể sẽ nhắn một vài tin hồi âm nữa nên cô để điện thoại ở chế độ im lặng bởi không muốn làm phiền những vị khách khác vì những tiếng chuông báo tin nhắn. Thành thật mà nói, cô làm thế cũng bởi không muốn Max làm phiền.

Uống rượu xong, Cameron nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm vẻ đẹp của hồ và suy tư về những điều mà một phụ nữ độc thân ở độ tuổi ba mươi thường nghĩ tới khi ngồi một mình ở nhà hàng. Bạn thân của cô sắp kết hôn nhưng cô không có ai đi cùng đến đám cưới cả. Không có ai để chia sẻ khoảnh khắc ấy, ngoài Collin ra, nhưng cậu ấy thì khác. Đó cũng không phải là chuyện gì to tát khi so với những vấn đề nghiêm trọng mà cô gặp phải gần đây nhưng tất nhiên, cô sẽ không phàn nàn gì nếu như đó là ý trời.

“Chuyện gì xảy ra với Max à?”

Nghe giọng nói ấy, Cameron ngạc nhiên nhìn lên và thấy Jack đang đứng cạnh bàn cô.

Cameron nhíu mày. “Anh đang làm gì ở đây?” Hoàn hảo! Đúng người đàn ông cô muốn gặp vào lúc này.

“Điện thoại cô có vấn đề gì à mà không thấy trả lời?” Jack trông có vẻ khó chịu. Đúng là đáng ngạc nhiên.

“Nó có vẻ vẫn hoạt động tốt.” Cameron lấy nó ra để kiểm tra. Cô nhận ra mình đã làm gì. “Ồ… Tôi đã tắt tiếng. Hẳn là tôi đã không nghe được tiếng rung của điện thoại giữa những tiếng ồn ào của nhà hàng.” Cô ngước nhìn anh. “Anh đã cố gọi cho tôi à? Có chuyện gì chăng?”

“Collin gọi. Anh ta không thể liên lạc với cô nên thấy lo lắng và gọi cho tôi. Sau đó, chúng tôi cũng không gọi được cho cô hay nhà hàng nên tôi đến đây.” Jack nói.

Cameron luồn tay vào tóc, cảm thấy rất mệt mỏi. Thật là một ngày dài! Cô đã trải qua một buổi chiều với luật sư ở tòa, một lúc chập choạng tối với Silas, rồi lại bị người hẹn hò bỏ rơi. Nhìn vẻ mặt Jack thì thấy có vẻ anh ta đang chuẩn bị cho một trận đấu khẩu khác, song cô không chắc mình có thể sẵn sàng vào lúc này.

“Tôi xin lỗi!” Cô nói. “Tôi đã không nghĩ gì khi để máy yên lặng. Tôi xin lỗi vì đã để anh phải đi cả quãng đường đến đây chẳng vì cái gì cả. Cứ trừng mắt nhìn tôi như anh muốn, lần này anh thắng rồi!”

Jack ngồi xuống ghế đối diện với Cameron.

Cameron tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn anh biết là cảnh sát Zuckerman đã ở quán bar đằng kia canh chừng tôi suốt buổi tối, vì thế, tôi chẳng có lí do gì mà nghĩ mình đang gặp nguy hiểm cả. Và tôi cũng muốn nói rằng chẳng có thỏa thuận nào về việc tôi lúc nào cũng phải bật máy cả. Nếu anh muốn đó là một phần của việc bảo vệ thì anh nên nói rõ từ trước để tránh tình huống như thế này.”

Ồ, có lẽ cô còn một tí chút sức lực cho lượt cuối này.

Jack đặt tay lên bàn. “Đó là lời xin lỗi tệ nhất mà tôi từng nghe.”

“Tôi có quyền để suy xét kĩ mọi việc. Dựa vào việc tôi chỉ có lỗi khoảng ba mươi phần trăm trong việc này, anh chỉ nhận được ba mươi phần trăm lời xin lỗi thôi.”

“Tôi hiểu.”

Cameron chờ anh ta nói thêm điều gì đó. “Thế thôi à? Tôi đã mong chờ nhiều hơn thế. Anh biết rồi đấy, càu nhàu và giận dữ.”

“Tôi có thể thêm vào đó một số từ chửi thề, nếu cô muốn.”

Cameron cười tươi. “Không cần thiết, nhưng cám ơn về lời đề nghị.”

Họ ngồi yên lặng một lúc, người này quan sát người kia một cách thận trọng.

“À, cô vẫn chưa kể có chuyện gì xảy ra với cuộc hẹn của cô.” Jack bắt chuyện.

“Anh ta bị vướng công việc vào phút cuối. Lần thứ ba trong ba tuần hẹn hò.” Cameron không biết vì sao cô lại thêm vào thông tin cuối ấy.

Đôi mắt đen của Jack dò xét cô. “Tôi hi vọng ngày hôm đó cô may mắn hơn khi chọn giày.”

Anh ta lúc nào cũng làm cô ngạc nhiên. “Làm sao mà anh biết tôi gặp Max như thế nào?” Cameron hỏi.

“Kamin và Phelps là một nguồn thông tin dồi dào. Họ có vẻ rất vui khi được biết chi tiết về cô.”

“Thật tệ là một số người lại thực sự thấy tôi quyến rũ.”

“Tôi cũng đã từng thấy cô quyến rũ một lần.” Jack nói nhỏ nhẹ.

Như thể kho ngôn ngữ đã cạn, căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Cả tuần qua, cô và Jack đã luôn tránh vấn đề này, không bao giờ thực sự nói về quá khứ. Nhưng bây giờ, khi anh ta đã mở lời như vậy thì cô chỉ có thể rút lui hoặc đối đầu trực tiếp với anh ta. Mà cô thì không thuộc kiểu con gái dễ rút lui.

“Cảm giác ấy đã từng có từ hai phía.”

Jack ngẫm nghĩ điều này một lúc. “Giờ thì chúng ta lại làm việc cùng nhau, có lẽ chúng ta nên nói về chuyện đã xảy ra cách đây ba năm.”

Cameron nhấp một ngụm rượu, cố gắng để mình trông có vẻ bình thường. Cô lựa chọn từ ngữ một cách cẩn trọng. “Tôi nghĩ không lời nào có thể làm cho mối quan hệ của chúng ta tốt lên được.”

Jack làm cô ngạc nhiên bởi câu trả lời của anh. “Tôi đã sai khi nói những lời đó với phóng viên. Tôi biết điều đó ngay sau khi mình nói xong. Đó là… một quãng thời gian khó khăn đối với tôi. Tôi đã định xin lỗi cô. Nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội đó cả.”

Giống như Cameron đã nghĩ, anh ta đổ lỗi cho cô về việc bị luân chuyển mà không bao giờ biết mình đã suýt bị sa thải khỏi FBI như thế nào. Một phần trong cô đã rất muốn nói cho anh ta biết sự thật và kết thúc mọi chuyện. Nhưng anh ta đã rất tức giận với cô vì vụ Martino – về tất cả mọi việc nên cô không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết tất cả. Theo logic thì chẳng có lí do gì để cô tin tưởng Jack cả. Vì thế, cô cứ tiếp tục lẩn tránh vấn đề. “Tôi đánh giá cao lời xin lỗi của anh.” Cô nói một cách hờ hững, hi vọng rằng điều đó sẽ kết thúc cuộc nói chuyện.

Mặt anh ta rắn lại. “Thế thôi à?”

“Tôi cũng không biết nói gì về việc đã xảy ra lúc ấy.” Cô không muốn mạo hiểm, nếu không, thông tin sẽ đến tai Silas.

“Cô có thể nói với tôi tại sao cô lại làm vậy. Tôi biết cô đã rất phẫn nộ về những gì tôi nói nhưng việc nhìn thấy tôi lại khiến cô khó chịu đến nỗi cần phải đẩy tôi đi khỏi thành phố này sao?”

Cameron biết rằng đã đến lúc phải kết thúc cuộc trò chuyện. “Thảo luận về việc này không phải là một ý kiến hay.”

Jack tựa người về phía trước, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh nến dịu nhẹ. “Tôi đã thấy cô ra khỏi văn phòng của Davis sáng hôm ấy.”

Sự giận dữ đã đánh bại Cameron. Cô tì người vào bàn, đồng tình với anh ta một cách nửa vời. “Anh đã nhìn thấy điều mà anh muốn thấy.” Cô bật lại.

Cameron bắt gặp nét ngạc nhiên trên khuôn mặt Jack và nhận ra rằng cô đã nói quá nhiều. “Khỉ thật, Jack. Hãy để nó qua đi!” Cô đứng dậy khỏi ghế và quay đi, không dám thốt ra lời nào nữa.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...