Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!
Chương 70
"Không sai, xem ra cũng không ngốc." Tống Lâm Phong nhếch khóe miệng, lấy tay gõ trên trán Lâm San.
Người này thật đúng không phải ác liệt bình thường, Lâm San tức giận cắn răng nhưng vì có thể nghe được nhiều tin tức bát quái đành phải nén giận tiếp tục nghe, quả nhiên Tống Lâm Phong lại bắt đầu nói.
"Kỳ thật lúc này hoàng thượng cách chức phụ thân đã có ý bất đồng với việc tứ hôn trước đó. Phải biết rằng hiện tại thế lực trong triều phân bố đã khác xưa, thế chân vạc đã mất, tuy nói có mâu thuẫn nhưng đã ức chế lẫn nhau nên mới nhìn qua thực yên bình. Nhưng đại hoàng tử rơi đài, ba phái trong triều đã thành hai phái, thái tử vì củng cố chính quyền của mình, bắt tay quét sạch dư đảng của đại hoàng tử khiến cho triều đình cao thấp mỗi người cảm thấy bất an. Trong tình huống như vậy, khẳng định hoàng thượng không hy vọng sự tình lại phát sinh vì thế liền nương theo việc của phụ thân này, ra oai phủ đầu chúng ta, minh chứng cho uy lực của hoàng quyền đồng thời ban cho chúng ta một ân tình, cho thấy chỉ cần trung quân ái quốc sẽ có thể bình yên vô sự. Cho nên nói, lần này phụ thân chỉ là vật hi sinh cho cuộc chiến quyền lực mà thôi."
Tống Lâm Phong nói xong, Lâm San quả thực tức giận: "Cha đã cao tuổi như vậy còn gánh trên lưng tội danh bị cách chức chỉ vì dục vọng cá nhân của lão già kia, thật sự là hơi quá đáng!" Nàng nói xong lại cảm thấy trước mặt Liên Phong gọi cha hắn là lão già hình như không tốt lắm, vội vàng nhìn Liên Phong.
Lần này, nàng thấy Liên Phong cũng chưa biết nói như thế nào về chuyện vừa rồi, hơn nữa sắc mặt cũng không ổn, đang định hỏi hắn thì Tống Lâm Phong đã mở miệng trước.
"Liên huynh có phải cũng đang nghĩ tới việc gì hay không?"
Liên Phong sắc mặt tối sầm lại, không nói.
Tống Lâm Phong tiếp tục: "Cho tới bây giờ, ta vừa rồi cũng nghe cả chuyện thân thế của huynh, như vậy hiện tại không ngại chúng ta đưa ra một giả thiết lớn mật chứ?"
Lâm San cảm thấy không xong, lúc Tống Lâm Phong nói lời này ánh mắt chằm chằm nhìn Liên Phong mà dường như Liên Phong sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Liên huynh nếu quả thật tâm tư giống ta như vậy, nếu không lưu luyến hoàng thành không bằng mang theo xú nha đầu cao chạy xa bay."
Thấy Tống Lâm Phong càng nói càng kỳ quái, Lâm San nóng nảy: "Rốt cuộc là sao? Ngươi đừng nói câu đầu không thôi, thực làm người ta mất hứng!"
"Ngươi gấp cái gì?" Tống Lâm Phong liếc nàng một cái, nói tiếp, "Theo ý tại hạ, hoàng thượng lúc trước gặp huynh cũng không phải là trùng hợp."
"Không phải trùng hợp gì?" Lâm San càng nóng nảy.
"Nha đầu ngươi sao nóng vội như vậy? Ta là không chắc, sai thì sai thôi? Liên huynh đệ?" Tống Lâm Phong thoáng nhìn Liên Phong, "Có nghĩ ta nên tiếp tục nói xem chúng ta có phải nghĩ giống nhau hay không?"
Liên Phong không nói, Lâm San lại ở một bên thúc giục: "Ngươi nói đi!"
Tống Lâm Phong cười cười bắt đầu nói tiếp: "Năm đó hoàng thượng mắt thấy thái tử trong triều uy tín giảm mạnh, sợ đại hoàng tử mượn cơ hội chiếm đoạt lòng người, vì thế liền hạ chỉ đưa thái tử cùng đại hoàng tử đi trấn thủ biên quan, tôi luyện tâm trí. Ngoài mặt đối xử bình đẳng, kỳ thật là ngụy trang muốn khai trừ đại hoàng tử, bồi dưỡng thái tử mà thôi. Nhưng từng bước này của hắn dù sao cũng mạo hiểm, biên quan nhiều chiến sự, vạn nhất thái tử xảy ra chuyện cho nên sau khi tiễn bước thái tử, hắn bắt đầu hối hận về quyết định này của mình, ngay sau đó hắn phát hiện một bí mật bị che dấu suốt mười tám năm là hoàng hậu không chỉ sinh ra một mình Đỗ Hạo."
Lâm San trong đầu oanh một tiếng, bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của Liên Phong mà Tống Lâm Phong muốn nói đến, vội vàng định ngăn cản lại bị Liên Phong vẫy tay chặn lại. Hắn nghiêm mặt, ý bảo Tống Lâm Phong tiếp tục.
"Hoàng thượng biết được sự tồn tại của một đứa con khác vì thế phái người điều tra hơn nữa còn ngạc nhiên khi thấy đứa con lưu lạc ở dân gian giống thái tử như đúc, vì thế hắn có suy nghĩ vạn nhất thái tử ở biên quan xảy ra chuyện gì, hắn còn có một đứa con khác bù lại, như vậy sẽ không thua. Cho nên hắn mới giả vờ khéo gặp Liên huynh, lại vừa vặn bị tập kích, còn khéo sao..."
"Đừng nói nữa!" Liên Phong ngắt lời hắn, thần sắc trở nên vô cùng khó coi.
"Ta còn chưa nói xong, Liên huynh gấp gì?" Tống Lâm Phong tự kỷ tiếp, "Kỳ thật nghĩ vẫn thấy kỳ quái, bằng tâm tư hoàng thượng sao có thể không phát hiện xú nha đầu là nữ nhi, giải thích duy nhất chính là lợi dụng muội muội không chịu thua kém ai kiềm chế ta, đương nhiên cũng có thể vì kiềm chế ngươi nhưng thái tử đã trở lại, như vậy vật thay thế vốn dĩ đã chuẩn bị tốt..."
"Đủ!" Lời này là từ miệng Lâm San, "Ngươi nói đủ chưa? Cái gì vật thay thế? Liên Phong là Liên Phong, không phải là vật thay thế ai cả!"
"Ta nói ta đoán sai, ngươi tưởng thật như vậy làm gì?" Tống Lâm Phong không nghĩ mình sai.
Lâm San tức giận muốn lên cắn hắn bị Liên Phong một phen kéo lại. "Tống huynh." Hắn nói, "Mặc kệ là thật hay giả, ta vốn là không phải người trong cung, nay đại hoàng tử đã đổ, nhiệm vụ của ta cũng coi như hoàn thành, hiện tại ta chỉ muốn cùng người ta yêu chung sống, không nghĩ sẽ lại nhúng tay vào chuyện tình trong cung. Chuyện hôm nay, ngươi hãy xem như là một giấc mộng, chúng ta chưa từng tới đây, về sau cũng sẽ không đến, nhờ ngươi thay ta chiếu cố hai vị lão nhân, như vậy bái biệt, không hẹn gặp lại."
Hắn nói xong liền kéo Lâm San đi.
Lâm San biết Liên Phong tâm tình không tốt, bị hắn lôi đi cũng không nhiều lời, đến lúc hai người ra phủ, Lâm San mới nhịn không được, an ủi nói: "Ngươi đừng nghe huynh ta nói bừa, hắn là dạng người gì, ai không vừa mắt liền nói sai sự thật, thấy chúng ta đi chung, cố ý chọc giận ngươi... Ai, ngươi đừng đi nhanh vậy, ta theo không kịp!"
Nàng không ngờ bị trật chân, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Liên Phong đỡ kịp.
"Không sao chứ?" Thần sắc của hắn cuối cùng dịu đi một chút.
Lâm San lắc đầu, yếu ớt nói: "Ngươi giận đại ca?"
Thấy nha đầu kia thật cẩn thận, sợ bộ dáng tức giận của mình, Liên Phong mới ý thức được mình vừa rồi thất thố, miễn cưỡng nhếch miệng: "Đừng nghĩ bậy, không liên quan đến đại ca của ngươi."
Lâm San ngẩn ra, thốt lên: "Chẳng lẽ ngươi thấy hắn nói thật?" Nói xong, nàng lại cảm thấy không ổn, bổ sung, "Ta còn thấy hắn nói vớ vẩn, hoàng thượng hiền lành sẽ không đối xử với nhi tử ruột thịt của mình như vậy, dù sao máu mủ tình thân..."
"Máu mủ tình thân?" Liên Phong cười khổ, "Ngươi cũng thấy hoàng thượng đối với công chúa ra sao, hắn quả thật có thể ngoan cường như thế."
Lâm San bị hắn nói không còn gì chống đỡ, muốn khuyên nữa nên há mồm nhưng lại không biết nên nói gì.
Liên Phong trái lại bỗng an ủi nàng: "Ngươi đừng lo cho ta, kết cục như vậy ta đã sớm liệu đến, ở hoàng thất vĩnh viễn không có thân tình, cái duy nhất vĩnh viễn có chính là quyền lợi. Chỉ sợ những lời vừa mới nói kia đều do hắn cố ý để đại ca ngươi nói cho ta nghe. .." Khi hắn nói lời này, nhìn như vân đạm phong khinh nhưng trong mắt hiện lên một tia cô đơn, vẫn là làm Lâm San đau lòng.
"Ngươi nói hỗn đản Tống Lâm Phong kia thông đồng với hoàng thượng? Không được, ta phải trở về phân xử cùng hắn!"
Lâm San khó thở, xoay người đi về, mới bước đã bị Liên Phong từ sau gắt gao ôm lấy.
"Đừng đi." Môi hắn dán lên tai nàng, thanh âm mềm mại quả thực có thể cảm hóa lòng người, Lâm San dừng bước, hô hấp đình trệ.
Đêm đã khuya, dưới cây cổ thụ không có một bóng người, duy chỉ có vầng trăng trên đỉnh đầu xuyên qua cành lá rậm rạp, lộ ra ánh sáng mờ nhạt.
"Người khác thế nào ta không quan tâm, chỉ cần ngươi ở bên ta thì tốt rồi... Chỉ cần một mình ngươi..."
Lời nói trong đêm im ắng, theo gió thu tiến vào tai, Lâm San thấy tim mình như ngừng đập, hắn đây là đang thổ lộ với mình đúng không? Nguyện ý vứt bỏ hết thảy, chỉ cùng nàng lưu lạc thiên nhai, chấp tử tay cùng tử giai lão. Trên thế giới này, có một nam nhân nguyện ý với mình như vậy còn do dự gì nữa?
Lâm San không nghĩ nhiều, xoay người hôn hắn.
Trong ngõ nhỏ thật dài, đôi nam nữ hôn nhau dưới cây hòe cổ thụ, ánh trăng thưa thớt hé ra dáng vẻ thản nhiên của bọn họ, tựa như hòa cùng tâm tư.
Xa xa, một thân ảnh cao ngất đứng khoanh tay, trường bào xanh cũng khó dấu khí chất đế vương lỗi lạc trên người hắn, con ngươi của hắn cũng tối đen như màu đêm hắc ám, không trăng không sao.
"Như vậy thật sự được sao?" Tống Lâm Phong từ một bên cây đi ra, thản nhiên cười.
Đỗ Hạo không quan tâm hắn, chỉ nhìn về phía Lâm San và Liên Phong đang hôn nhau thật lâu, thấp giọng thì thào: "Có lẽ như vậy, mới là tốt nhất..."
Nên đi thì sẽ đi! Vùng đất hun đúc từ quyền lực này không thích hợp với bọn họ, về phần hắn... Đỗ Hạo cười cười tự giễu, hắn thuộc về nơi này, chỉ có thể, cũng chỉ có thể thuộc về nơi này.