Bấy lâu nay, ta chẳng phải vì đoạt lấy thân phận của Tô Lạc Lạc mà đổi thay vận mệnh, mà chỉ là bị kẻ cầm bút dẫn dắt, từng bước đi theo sự an bài của hắn.
Mẫu thân có lẽ đã từng thử thay đổi số mệnh, nhưng rồi cũng hiểu ra mọi nỗ lực đều uổng công.
Còn về việc Ô Lặc Hoài sát hại ta, rồi lập Tô Lạc Lạc làm hậu…
Khi xưa, phụ thân đối với mẫu thân thâm tình sâu nặng, thế mà chỉ sau một đêm đã thay lòng, sủng ái mẫu thân của Tô Lạc Lạc.
Thế gian này, nào có chân tình vĩnh viễn chẳng đổi thay?
Khả hãn rốt cuộc vẫn đồng ý hôn sự của ta và Ô Lặc Hoài.
Dù sao hắn cũng là nhi tử được yêu thích nhất, lại từng có công cứu giá khi Ô Lặc Thoát hành thích.
Mỗi ngày, hắn đều hái hoa tặng ta, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Mọi người đều nói, chưa từng thấy Tiểu Khả Hãn nở nụ cười với nữ tử nào khác.
Thế nhưng hắn đối với ta càng tốt, lòng ta lại càng quặn đau.
Những khi triền miên bên nhau, hắn cứ mãi gọi tên ta.
"A Khê, nàng phải mãi mãi bên ta nhé!"
Ta mỉm cười đáp lời, nhưng trong đáy mắt, chỉ còn lại băng lãnh.
Rốt cuộc, đêm trước đại hôn, ta phóng ngựa bỏ trốn.
Lúc mọi người phát hiện tân nương biến mất, ta đã đi rất xa.
Nhưng đội quân của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp.
Con ưng của hắn là kẻ đầu tiên phát giác ra ta.
Nó sà xuống, móng vuốt sắc bén giật tung búi tóc ta.
Cuồng phong rít gào, mái tóc ta tung bay giữa trời đêm.
Hắn một thân kỵ trang, ngồi trên lưng ngựa đối diện với ta.
Hắn nhất định không ngờ ta biết cưỡi ngựa.
Bao năm qua, ta vẫn luôn giả bộ giống như Tô Lạc Lạc, kẻ vô dụng, giả bộ như chẳng biết gì.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc ta rời đi, ta có thể trở về chính mình.
Ta giương cung, đặt tên, nhắm thẳng vào hắn.
Hắn cũng giương cung, nhắm thẳng vào ta.
"Ô Lặc Hoài sẽ lấy một mũi tên xuyên tâm Tô Vân Khê."
Đây có phải chính là thời khắc mà Mệnh thư đã dự báo?
Tốt thôi, vậy thì để ta nghênh đón kết cục này vậy!
Hai mũi tên đồng loạt rời cung, xé gió lướt qua nhau giữa không trung.
Ta không hề né tránh, nhưng mũi tên của hắn lại rơi chệch xa ta, cắm xuống đất.
Còn mũi tên của ta, lại xuyên thẳng vào lồng ngực hắn.
Hắn bách phát bách trúng, thế nhưng lần này, hắn cố ý bắn lệch.
Hắn dùng tay ôm lấy vết thương, ánh mắt bi thương mà nhìn ta, như chẳng thể tin được rằng ta thật sự muốn lấy mạng hắn.
Nhưng ta biết, hắn sẽ không ch/ế//t.
Hắn sẽ leo lên vị trí chí tôn, phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu.
Ta mặt không đổi sắc, thu lại dây cương, giục ngựa rời đi.
Trong ánh nhìn thoáng qua, ta thấy hắn giơ tay, ngăn cản đám kỵ binh truy đuổi ta.
Hai tháng sau, ta trôi dạt khắp nơi, rốt cuộc cũng quay về Tướng phủ.
Dù phụ thân chưa từng nâng mẫu thân của Tô Lạc Lạc lên chính thất, nhưng quyền hành trong phủ sớm đã rơi vào tay bà ta.
Khi xưa, phụ thân chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo, nhờ vào gia tộc của mẫu thân ta mới có thể đỗ đạt công danh, vinh hoa quyền quý.
Nay ngoại tộc của mẫu thân đã sa sút, ta lại mất đi thanh danh, trong phủ chẳng còn chỗ nào dung thân.
Tô Lạc Lạc cười nhạt, nói rằng chi bằng để ta lấy danh phận nha hoàn mà lưu lại, còn nàng ta sẽ thay ta gả cho thái tử.
Dù sao, nàng ta vốn có dung mạo tương tự ta, lại bấy lâu nay ẩn mình trong phủ, ít người biết đến.
Từ đó, ta làm nha hoàn rửa chân cho nàng ta suốt ba năm.
Ban đầu, ta hoài nghi nàng ta chính là kẻ cầm bút.
Nhưng sau nhiều lần thăm dò, ta nhận ra nàng ta quá ngu muội, không thể nào là kẻ thao túng vận mệnh.
Ba năm này, triều đình mỗi năm đều cống nạp số lượng lớn tài vật cho Bắc Địch, gần như đã thành nước phụ thuộc.
Còn Ô Lặc Hoài tung hoành bốn phương, danh tiếng lẫy lừng đến mức có thể dọa trẻ con trong kinh thành nín khóc lúc nửa đêm.
Ngày Tô Lạc Lạc sắp sửa xuất giá, ta cầm Mệnh thư lên hỏi:
"Tô Lạc Lạc không phải kẻ cầm bút, vậy rốt cuộc ngươi là ai?"
Mệnh thư hiện lên dòng chữ:
"Gả cho thái tử, ngươi sẽ biết."
Vậy thì… trước đêm nàng ta xuất giá, ta hạ dao, rạch nát gương mặt nàng ta.
Vết thương sâu đến tận xương, cả đời này, nàng ta vĩnh viễn mang theo vết sẹo xấu xí.
Mang bộ mặt như vậy, ta xem Ô Lặc Hoài còn có thể yêu nàng ta thế nào?
Mệnh thư chỉ nói ta phải làm thái tử phi, chứ chẳng hề nói ta không được động vào Tô Lạc Lạc.
Ngày đại hôn, ta nhìn sắc đỏ phủ khắp, nhưng lòng lại chẳng có lấy một tia vui sướng.