Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Hắn sững sờ trong giây lát, lưỡi dao trong tay dần dần hạ xuống, thần sắc băng lãnh tựa như tuyết đầu đông cũng có chút tan chảy.

Ánh mắt hắn thay đổi, chợt mang theo một tia xâm lược, từng chút từng chút lướt qua người ta.

Y phục mỏng manh ướt đẫm dính sát vào cơ thể, xuân sắc hiển lộ.

Đột nhiên, hắn cúi người về phía ta.

Ta chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã rơi vào lòng hắn.

Nhiệt độ trên lồng ngực hắn phả vào da thịt ta, bên cạnh đống lửa cháy hừng hực, bóng hắn áp xuống từng chút một.

Hắn ôm ta từng bước từng bước tiến về phía giường.

Trong đầu ta hiện lên những hình ảnh xấu hổ, trái tim đập rộn ràng.

Ta bất giác ôm chặt lấy hắn hơn, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi vô hình.

Sau đó, ta bị ném ra khỏi trướng.

Cả người ta ngã ngồi xuống đất, mông đau ê ẩm.

Ngồi trên mặt đất, ta đầy hoang mang.

Có chút không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, hắn cúi xuống nhìn ta, ánh mắt tựa như thần linh giáng thế nhìn xuống con kiến hèn mọn.

"Hãy đưa nàng ta về."

Hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám thị vệ, sau đó xoay người bước vào trướng, chẳng buồn ngoảnh lại.

Trên đường trở về, bọn thị vệ không ngừng giễu cợt:

"Loại tiện nhân như ngươi cũng dám trèo lên giường của Tiểu Khả Hãn?"
"Ngay đến đệ nhất mỹ nhân Bắc Địch còn không lọt vào mắt xanh của người, ngươi nghĩ mình có tư cách gì?"

Ta hờ hững quét mắt nhìn bọn chúng. 

Chắc chưa từng có nô lệ nào dám khiêu khích bọn chúng, nên một tên vung tay, tát thẳng vào mặt ta.

Lực không nhẹ, một bên má ta lập tức sưng lên, khoé môi rướm máu.

Lại một bàn tay nữa vung lên, ta lập tức bắt lấy cổ tay hắn, lạnh giọng:

"Ngươi là thứ gì mà dám đánh ta?"

Rồi ta cúi xuống, kéo chặt tấm áo khoác trên người:

"Nhìn cho rõ, ta đang khoác áo của ai?"

Hơi thở bọn thị vệ khựng lại.

"Lần trước, nữ nô bị đuổi ra khỏi trướng, không một mảnh vải che thân, còn bị đánh đòn tàn nhẫn."
"Nhưng lần này, Tiểu Khả Hãn lại khoác áo cho ta, còn sai các ngươi hộ tống ta về."
"Vì sao, các ngươi thử nghĩ xem?"

Bọn chúng nhất thời câm lặng, không dám động thủ nữa.

 

Hôm nay tuy kế sách thất bại, nhưng ta đã nhìn ra một tia dung túng trong mắt U Lặc Hoài dành cho ta.

Chỉ một tia thôi, nhưng cũng đủ để ta được nước lấn tới.

Nếu hắn chưa động lòng, vậy ta sẽ châm thêm lửa.

 

Mấy ngày sau, tại yến tiệc vương tộc, ta đứng hầu một bên, châm rượu cho U Lặc Hoài.

Hắn lạnh lùng liếc qua ta một cái, sau đó chẳng hề để mắt tới nữa.

Hắn không biết, trong vò rượu ta đang cầm có hòa thêm mê dược.

Ta nhìn chằm chằm vào chén rượu trong tay hắn, tim như nhảy lên đến tận cổ họng, vừa căng thẳng vừa kích động.

Chỉ cần hắn uống ngụm rượu này…

Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay đột nhiên kéo ta sang bên.

Là Vương thúc của U Lặc Hoài, U Lặc Thoát.

Hắn đã uống say khướt, ôm chặt lấy ta, hơi thở nồng nặc mùi rượu và mồ hôi khiến ta suýt nghẹt thở.

Hắn giật lấy vò rượu từ tay ta, ngửa cổ uống một hơi.

Chỉ trong chốc lát, hắn bắt đầu nóng bừng, ánh mắt tràn đầy dục vọng, cười dâm đãng nhìn ta.

Ta thầm kêu không ổn.

Chẳng lẽ lần này ta lại gậy ông đập lưng ông sao?

Bàn tay thô bạo của hắn bắt đầu sờ soạng khắp người ta.

Ta cố giãy giụa nhưng không thoát được, chỉ có thể quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu U Lặc Hoài.

Thế nhưng hắn chỉ điềm nhiên uống rượu, thậm chí còn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái.

Chẳng lẽ, hắn thực sự mặc kệ ta sao?

 

Chén rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên.

Thì ra, hắn đã sớm biết có vấn đề.

U Lặc Thoát bóp chặt cằm ta, ép ta uống hết xuân dược.

Ta giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn bị sặc đến suýt nghẹt thở.

"Xin cứu ta..."

Ta thực sự sợ hãi, khẽ cầu xin.

Nhưng hắn vẫn dửng dưng, để mặc ta bị kéo đi ngày một xa.

Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp, ta bỗng bị U Lặc Thoát vác lên vai.

Xung quanh vang lên những tiếng hò reo.

Bắc Địch vốn là nơi hoang dã, yến tiệc thường xảy ra cảnh nô lệ bị khách nhân bắt đi làm trò tiêu khiển.

Lão ném ta xuống, điên cuồng xé rách y phục ta.

Ta ra sức phản kháng.

Trong giây phút tuyệt vọng, đột nhiên, áp lực trên người nhẹ hẳn.

U Lặc Thoát bị đẩy ngã.

Chớp mắt, ta đã được ôm vào trong lòng U Lặc Hoài.

"Tiểu Khả Hãn! Ngài làm gì vậy?!"

U Lặc Thoát gầm lên, giận dữ.

"Vương thúc, nàng là nữ nhân của ta."

U Lặc Thoát nhìn hắn thật lâu, ánh mắt như dã thú nhe nanh.

Ta nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu nóng bừng, xuân dược đã phát tác.

Ta ôm chặt lấy U Lặc Hoài, tham lam vuốt ve, hôn lên gương mặt góc cạnh của hắn.

"Tiểu Khả Hãn..."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...