"Bảy lần trước, Tô Vân Khê đều chưa hiểu thấu một chữ."
Mệnh thư tiếp tục:
"Nhưng ngươi đã hiểu."
"Khi đứng trên vách núi, lúc bị Tô Lạc Lạc khống chế, lòng ngươi tĩnh lại. Ngươi nhận ra, ngươi không bị nàng điều khiển, mà là bị chính tham vọng và nỗi sợ của mình trói buộc. Vì vậy, ngươi đã thoát khỏi sự áp chế của nàng."
"Nhưng mục đích của bút giả không chỉ dừng ở đó. Ngươi còn phải hiểu rõ thế nào mới là chân chính… tình yêu."
"Vân Sinh dạy ngươi cách giữ lòng bất động, không bị sợ hãi quấy nhiễu.
Mà A Hoài dạy ngươi cách để lòng rung động, không trở thành kẻ vô tình."
"Đúng vậy. Tình yêu là tin tưởng, là tôn trọng, là thấu hiểu. Ngươi đã hiểu được tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tùy ý quyết định thay hắn, mà để hắn đồng hành cùng ngươi đến tận cùng. Vì thế, ngươi đã thoát khỏi vòng lặp."
"Ngươi đã thắng, Tô Vân Khê."
"Vậy... bút giả là ai? Không phải Tô Lạc Lạc sao?"
"Tô Lạc Lạc bất quá cũng chỉ là kẻ trong bút hạ, chỉ là kẻ cầm bút khiến nàng ngỡ mình chính là kẻ cầm bút mà thôi."
"Vậy kẻ cầm bút rốt cuộc là ai?"
"Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi chăng? Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."
Trước mắt, sương mù dường như dần tan, ta đưa tay vén lớp mây mờ, thấp thoáng thấy một người đang lặng lẽ nhìn ta.
Ta từng bước tiến đến, gương mặt người ấy từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Ta sững sờ.
"Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."
Ai có thể từ nơi ta đến, lại đi về nơi ta sẽ đến đây?
Cuối cùng, ta đã hiểu.
Chính ta, mới là kẻ cầm bút.
Kẻ cầm bút vung ngòi bút phác họa vạn thiên thế giới, nắm giữ vận hành muôn loài.
Kẻ cầm bút phải vô tình, vô dục, vô tình.
Trăm ngàn năm qua, ta chứng kiến thế gian chúng sinh hoan ly bi hợp, lòng chưa từng dao động.
Mãi đến một ngày, ta bỗng nghi hoặc.
Ta thấy nàng công chúa gieo mình từ tường thành, thấy vị tướng quân tử trận nơi sa trường, thấy kỹ nữ thanh lâu ôm thân chìm vào làn nước lạnh…
Nhân gian oán trách trời đất vô tình.
"Không ai không oan, hữu tình tất thành nghiệt."
Nhưng… tình là gì?
Ta rơi vào hỗn loạn, ta không còn viết được nữa.
Vậy nên, chỉ có thể tự viết chính mình vào câu chuyện của Tô Vân Khê, để ta tự mình lăn lộn giữa hồng trần một phen, thấu triệt chữ tình.
Mà quyển mệnh thư này, chính là tín vật ta lưu lại cho chính ta.
Chữ trên mệnh thư, chẳng phải tiên đoán, mà là phản chiếu những điều ta sợ hãi, những điều ta mong muốn.
Nếu ta khuất phục trước những gì ta dục vọng, những gì ta nghi ngờ, thì "tiên đoán" ấy… sẽ thành vận mệnh thực sự của ta.
Nhưng nếu ta có thể vượt qua, thấu triệt được chốn mê vụ, thì vận mệnh sẽ không còn là gông cùm trói buộc ta nữa.
Nay, ta đã phá giải được rồi.
Sương mù trước mắt tan biến hoàn toàn. Ta đứng đó, nhìn chính mình.
Kẻ cầm bút, chính là ta.