Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Nhìn con vật bẩn thỉu, ta thấy g/h/ê t/ở/m, định cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên có một toán thổ phỉ xông tới.

Chúng giết người, cướp của, đốt phá mọi thứ.

Một tên thổ phỉ răng vàng khè vừa xoa bụng dưới vừa tiến về phía ta.

Ta mở Mệnh Thư, thấy dòng chữ "bị làm nhục đến c/h/ế/t" đã khô mực.

Hắn đá ta một cú vào ngực, xé toạc váy áo của ta.

Chợt, ta liếc thấy trên sườn núi xa xa, có một toán kỵ binh đang lạnh lùng quan sát thảm kịch này.

Lúc này, Mệnh Thư hiện thêm một dòng chữ mới:

"Lần đầu tiên Ô Lặc Hoài nhìn thấy Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một con thỏ nhỏ, van xin hắn cứu lấy nó."

Con thỏ nhỏ? 

Sao trong Mệnh thư lại đột nhiên nhắc đến Ô Lặc Hoài, vị quân vương tương lai của Bắc Địch?

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vùng vẫy, chạy đến chỗ bé gái kia.

Nhưng nàng đã tắt thở. 

Ta ôm lấy con thỏ nhỏ, định bỏ chạy thì lại bị bắt.

Hai tên thổ phỉ giữ chặt ta, miệng cắn lên cổ ta, hai tay xé rách y phục ta.

Giữa lúc ta giãy giụa trong tuyệt vọng, bảo vệ con thỏ trong lòng, một ánh kiếm lóe lên.

Hai tên thổ phỉ gục xuống, cổ họng bị cắt đứt, m/á/u bắn tung tóe lên mặt ta.

Ta ngước lên.

Trước mắt là một thiếu niên cưỡi ngựa, trường kiếm trong tay vẫn nhỏ máu.

Sau lưng hắn, ánh dương rực rỡ như vạn trượng hào quang.

 

Trường ủng, mã khố, y phục hoa mỹ của Bắc Địch thêu hình ưng tuần.
Ngũ quan sắc nét, dưới đôi kiếm mi là cặp mắt thâm trầm, đầy dã tính và sát khí.
Dưới vẻ lãnh khốc, sát phạt ấy, thiếu niên vẫn mang chút khí chất mềm mại của tuổi trẻ.

Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.

Ta chợt nhớ đến lời tiên tri trong Mệnh thư về lần đầu gặp gỡ giữa hắn và Tô Lạc Lạc.

 

"Thiếu nữ ngước nhìn hắn, vẻ mặt thiên chân vô tà, dè dặt hỏi liệu hắn có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không."

 

Như có ma xui quỷ khiến, ta siết chặt con thỏ nhỏ trong tay, ngập ngừng cất lời:

"Ngài có thể… cứu lấy thỏ con của ta không?"

 

Trên Mệnh thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, thay vào đó là Tô Vân Khê.
Lần sơ ngộ vốn thuộc về nàng ta, nay đã đổi thành ta và Ô Lặc Hoài.

Vì giả làm Tô Lạc Lạc, ta đã khiến hắn mềm lòng, giữ ta lại làm nô lệ của hắn.

 

"Ô Lặc Hoài dẫn kỵ binh vương trướng vượt biên, trông thấy một đám thổ phỉ hoành hành cướp bóc.
Hắn tin vào quy luật cường giả vi tôn, kẻ yếu thị nhục, thổ phỉ chẳng qua chỉ là lũ linh cẩu hèn hạ, tham lam, nhưng hắn chẳng muốn nhúng tay.
Thế nhưng, hắn lại thấy một nữ tử.
Hắn trông thấy đám linh cẩu ghê tởm ấy phủ lên người nàng, như muốn xé x//á/c nàng thành từng mảnh.
Nàng vừa khóc vừa gào thét, nhưng vẫn cố sức ôm chặt lấy con thỏ nhỏ trong lòng.
Ngón tay hắn vô thức siết chặt roi ngựa."

Thỏ con ch//ế/t rồi. Khi Ô Lặc Hoài nhìn sang, ta cố vắt ra vài giọt nước mắt.
Nhưng khi xoay người lại, trên mặt ta chẳng còn chút bi thương nào, chỉ lạnh lùng vứt xác thỏ sang một bên, dùng khăn tay lau sạch bàn tay dính máu.

Từ đó, mỗi lần vận mệnh viết ra những tình tiết thuộc về Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc, ta đều nhanh chóng chiếm lấy, trước khi bút mực kịp khô.
Ta giả vờ không biết cưỡi ngựa bắn cung, giả vờ yêu thích tiểu động vật, giả vờ vui vẻ, hoạt bát.
Càng đóng vai Tô Lạc Lạc nhiều lần, Tô Vân Khê càng thay thế vị trí của nàng trong Mệnh thư, nét mực ghi lại thảm kịch của ta cũng ngày một phai nhạt.

Mãi cho đến một ngày, trên Mệnh thư xuất hiện một hàng chữ:

"Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài đồng sàng cộng chẩm, ân ái triền miên."

Chỉ cần ta thay thế nàng, cùng Ô Lặc Hoài hoan hảo, vận mệnh của ta sẽ được cải biến.

Nhưng nếu ta chưa xuất giá mà đã thất thân, về sau còn có thể tồn tại thế nào?

Thế nhưng, ta muốn sống… ta phải quyến rũ hắn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...