Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 20: Sinh mệnh là những vì tinh tú


Chương trước

Con người nhất định cũng sẽ trở thành những ngôi sao vĩnh hằng, cho dù đã rời xa, thậm chí chết đi, hào quang kia vẫn lóe sáng trong bầu trời đêm tối, chiếu rọi người ở lại đến muôn đời.

Nửa tháng sau.

Tôi và Ngô Cứ Lam cử hành hôn lễ ở hải đảo.

Địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn chính là trên một chiếc du thuyền neo đậu giữa biển rộng, mọi chuyện đã chuẩn bị đâu ra đó, chúng tôi lại lênh đênh trên biển thêm một ngày.

Du thuyền được Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh trang trí xa hoa lộng lẫy, sống động đến mức trông giống như chiếc thuyền ảo mộng trong mấy câu chuyện cổ tích.

Bởi vì Ngô Cứ Lam mẫn cảm với âm thanh, không thích nhiều người ồn ào đông đúc, mà tôi cũng không thích, cho nên hôn lễ của chúng tôi chỉ mời bạn bè và người quen thân nhất.

Bên cạnh Ngô Cứ Lam là Violet và Vu Tịnh Tịnh, còn bên cạnh tôi là Giang Dịch Thịnh và Thẩm Dương Huy. Ba tôi vẫn đang dưỡng bệnh, không có cách nào tham gia, Thẩm Dương Huy đành đến dự thay mặt ông. Mẹ tôi phải chăm sóc cho hai đứa con trai, người thì ở xa tận Canada, cũng không có cách nào đến kịp mừng hôn lễ, nên tôi đã đồng ý chia xẻ đoạn video quay lại buổi lễ cho mẹ xem.

Kỳ thật, theo pháp luật mà nói, trước đó, tôi và Ngô Cứ Lam đã dựa theo trình tự đăng ký kết hôn nghiêm chỉnh nhất.

Nhưng vào thời khắc này, dưới trời biển xanh ngát, nghe được tiếng Violet hỏi: “Ngô Cứ Lam, ngài có đồng ý chấp nhận người phụ nữ ở bên cạnh mình làm bầu bạn suốt đời hay không? Cùng nhau chia sẻ những hạnh phúc cuộc đời này ban cho, cũng sẻ chia những đau khổ mà cuộc đời này mang đến?” Tôi vẫn cảm thấy trái tim của mình cơ hồ trong nháy mắt như muốn ngừng đập.

Ngô Cứ Lam nắm tay của tôi, nói: “Tôi đồng ý!”

Violet hỏi: “Thẩm La, cô có đồng ý chấp nhận người đàn ông bên cạnh mình làm bầu bạn suốt đời hay không? Cùng nhau chia sẻ những hạnh phúc cuộc đời này ban cho, cũng sẻ chia những đau khổ mà cuộc đời này mang đến?”

Tôi mỉm cười, nhìn vào đôi mắt của Ngô Cứ Lam, nói: “Tôi đồng ý!”

Violet nói: “Từ nay về sau, hai người chính là bạn đời của nhau, có thể hôn người bạn đời của mình.”

Ngô Cứ Lam mỉm cười, vén mạn che mặt của tôi lên, tôi nhắm hai mắt lại, đem cả trái tim của mình giao cho hắn.

Mọi người sau khi dùng xong bữa tiệc hải sản lớn mà Ngô Cứ Lam đã tỉ mỉ chuẩn bị, thì quyết định cáo từ, trả lại toàn bộ chiếc du thuyền cho tôi và Ngô Cứ Lam.

“Chúc hai người hưởng tuần trăng mật vui vẻ!” Giang Dịch Thịnh mạnh mẽ ôm tôi một chút, sau đó theo Thẩm Duy Huy ngồi chiếc thuyền nhỏ rời đi trước.

Vu Tịnh Tịnh kiểm tra tất cả các thiết bị trên du thuyền một lần cuối, dặn dò tôi vài câu: “Hãy giữ liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào!”

“Tôi biết rồi!”

Violet hỏi: “Cô đã quyết định đi đâu chưa?”

Tôi nói: “Người Trung Quốc có câu ‘Lấy gà theo gà, lấy cho theo chó’, Ngô Cứ Lam đi đến đâu, tôi sẽ theo đến đó.”

Violet nở nụ cười, cảm thán nói: “Hành trình trên biển của Regulus… thực sự khiến người ta mong đợi! Nhất định sẽ nhìn thấy những sự vật sự việc khiến nhiều người kinh ngạc, cô nhớ chụp ảnh về cho chúng tôi xem nhé!”

Tôi cười nói: “Được! Tịnh Tịnh có tặng cho tôi một cái máy camera không thấm nước, tôi chắc chắn sẽ dùng nó!”

Violet nói: “Chúng tôi đi đây, chờ hai người trở về.”

Tôi theo bọn họ đến tận mép thuyền.

Vu Tịnh Tịnh đã xuống chiếc thuyền nhỏ, lúc Violet đang đi xuống thang dây, tôi nói: “Violet…”

Violet dừng bước, kiên nhẫn nhìn tôi.

Tôi cảm thấy ngượng ngùng, muốn nói lại thôi.

Violet nói: “Cô chính là bạn đời của Regulus, mặc kệ là chuyện gì, tôi cũng sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ.”

Tôi càng cảm thấy ngượng ngùng, quay đầu lại nhìn Ngô Cứ Lam vẫn đang chuyên tâm chuẩn bị khởi động chiếc du thuyền, xác định hắn không để ý đến chúng tôi. Tôi đến gần Violet, đè nặng âm thanh, ấp a ấp úng hỏi: “Câu chuyện cổ tích ‘Agnete and the Mermen’ có nói… Agnete đã cùng nam người cá tóc vàng sinh em bé, có thật không?”

Violet sửng sờ một chút, cố gắng nhịn cười, nói: “Là thật!”

Tôi đỏ mặt, hỏi: “Vậy tôi, tôi… và Ngô Cứ Lam…”

“Cũng có thể.”

Tôi vui sướng nói: “Cảm ơn bà!”

Violet lắc đầu, “Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!”

Tôi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Violet nói: “Chúc hai người hưởng tuần trăng mật vui vẻ!”

Nhìn theo Violet cùng Vu Tịnh Tịnh khởi động chiếc thuyền nhỏ chạy đi, tôi mới khom người thu lại cái thang dây, Ngô Cứ Lam bước nhanh đi tới, “Để anh làm!”

Sau khi cất cẩn thận cái thang, hắn xoay người nhìn tôi, mặt không chút thay đổi hỏi: “Xuất phát nhé? Vợ của anh!”

Hắn thật đúng là vĩnh viễn dùng khẩu khí nghiêm túc nhất đi nói mấy câu nói không đứng đắn nhất! Tôi nhịn không được cười ha ha, ôm cổ hắn nói: “Xuất phát đi! Chồng yêu của em!”

Hắn nói điều hắn mong muốn nhất chính là cùng tôi ra biển, từ lúc này, tôi sẽ cùng hắn đi đến nơi hắn sinh ra và lớn lên, chia sẻ những ký ức và thời gian tuyệt vời nhất mà hắn đã giấu kín bấy lâu nay.

Sắc trời ngày càng tối đen, thuyền của chúng tôi cũng ngày càng xa với những con người ở lục địa, trong trời biển này tựa hồ chỉ còn lại mỗi chúng tôi.

Ngô Cứ Lam đặt chế độ lái thuyền tự động, chiếc du thuyền từ từ tiến sâu vào nơi xa nhất của đại dương

Đêm tối có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, tiếng sóng biển rì rào nghe thật rõ ràng, giống như bản tiết tấu của thiên nhiên vận động, đang kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện của bọn chúng.

Tôi và Ngô Cứ Lam trần truồng nằm trên tấm thảm lớn, ôm nhau ở boong thuyền, lẳng lặng nhìn bầu trời trên cao.

Sao trời dày đặc, tinh quang lấp lánh, ánh sáng ngọc bích của dải ngân hà kéo dài trải rộng trên bầu trời.

Vô số những ngôi sao hội tụ hóa thành dải ngân hà chói lóa ngàn vạn điểm, sáng óng ánh, thật giống như vô số hào quang lấp lánh trên mặt nước, gợn lăn tăn lưu chuyển thành con sông lớn.

Tôi hướng lên trời cao, vươn một bàn tay, dường như muốn hái xuống một ngôi sao.

Bàn tay của Ngô Cứ Lam từ trước ngực của tôi, dọc theo bả vai, vuốt ve cánh tay hướng lên, vòng qua cổ tay của tôi, cùng với những ngón tay của tôi, mười ngón đan xen siết chặt.

Bầu trời đầy sao lấp lánh ánh sáng ngọc, chiếu rọi hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.

Dưới trời cao cùng hàng tỉ ngôi sao chiếu sáng, chúng tôi vô cùng nhỏ bé, nhưng chúng tôi bé nhỏ lại có thể thấy được toàn bộ trời biển bao la.

rong bầu trời dày đặt những vì sao ấy, kỳ thật có rất nhiều những ngôi sao sáng ngời đã sớm tắt đi, thậm chí có những ngôi sao đã tắt mấy ngàn vạn năm. Nhưng bởi vì mắt của chúng ta vẫn thấy được hào quang của bọn chúng, hào quang xinh đẹp nhất của bọn chúng đã theo ngàn vạn năm ánh sáng mới đến được mắt của chúng ta, những lân quang đó cùng với quang ảnh của những ngôi sao còn sống vẫn sáng ngời lấp lánh trong mắt của chúng ta.

Sống và chết, trong thời khắc huy hoàng của vũ trụ này, căn bản khó có thể nhận biết.

Con người nhất định cũng sẽ trở thành những ngôi sao vĩnh hằng, cho dù đã rời xa, thậm chí chết đi, hào quang kia vẫn lóe sáng trong bầu trời đêm tối, chiếu rọi người ở lại đến muôn đời.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...