Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển

Chương 19: Đây chính là lựa chọn của chúng ta


Chương trước Chương tiếp

Nếu chúng tôi ôm nhau chỉ có thể là bụi gai, tôi nguyện lòng dùng sức, cố gắng ôm chặt anh thêm chút nữa! Cho dù bụi gai đâm thủng da thịt, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng, bẩn thỉu, nhơ nhớp, tôi chỉ cần có thể gần anh thêm chút nữa, thêm một chút nữa thôi!

Khi tôi khôi phục lại ý thức, mở to mắt, thì phát hiện mình đang ở trong một phòng thí nghiệm, hay nói đúng hơn là một phòng giải phẫu.

Tôi mặc một cái váy dài không có tay màu trắng, nằm thẳng người trên giường phẫu thuật, trên đỉnh đầu là đèn mổ chiếu vào người, cách đó không xa là các loại dụng cụ cắt mổ và giải phẫu muôn màu rực rỡ được đặt trên mấy cái khay vô trùng, tựa hồ chỉ cần có bác sĩ đi vào, tôi sẽ được tiến hành phẫu thuật mổ bụng.

Trong nháy mắt, tôi rất mơ hồ, không hiểu sao mình lại ở trong phòng phẫu thuật. Tôi bị bệnh sao? Ngay sau đó, tôi liền nhớ tới Violet và nguyên nhân khiến mình hôn mê bất tỉnh.

Tôi cực kỳ hoảng sợ, muốn lập tức nhảy xuống giường, nhưng phát hiện cả người mềm nhũn, căn bản không có chút sức lực. Tôi cố gắng giãy dụa một lúc lâu, mới chạm được chân xuống sàn, quay cuồng đứng không vững trên mặt đất.

Tôi nhìn chằm chằm vào một phiến gỗ cao giống như cánh cửa, chống chọi cơ thể hướng ra ngoài.

Đột nhiên, cửa mở ra, Vu Tịnh Tịnh mặc một bộ áo chùng màu trắng đi vào.

Cô ấy nhìn thấy tôi không ở trên giường phẫu thuật, mà đứng trên mặt đất, liền sửng sốt một chút, vội vả đi về phía tôi.

Tôi sợ hãi cố gắng lùi về phía sau.

Vu Tịnh Tịnh dừng bước, bất an nói: “Xin lỗi cô! Tôi nghĩ cô vẫn còn đang ngủ say, quên mất trong người cô có linh châu của người cá, không thể xem như thể chất của người bình thường.”

Tôi đã lùi người gần đến góc tường, không còn đường lui nữa, nhưng ngược lại tôi lại trở nên bình tĩnh.

Tôi ngửa đầu nhìn chằm chằm Vu Tịnh Tịnh, chế giễu nói: “Xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì các người muốn mổ bụng tôi sao?”

Vu Tịnh Tịnh tỏ ra biểu cảm bất đắc dĩ, cô ấy chậm rãi ngồi xỗm xuống, để giảm bớt cảm giác áp bức khi cô ấy nhìn tôi từ trên cao. Cô ấy nói: “Bà nội tôi thật sự đã từng nghĩ như vậy, khi bà phái tôi đến hải đảo, đã từng nói với tôi ‘Loại tình yêu phép màu này rất là hư ảo mờ mịt, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị các phương án hành động’. Khi lần đầu tiên gặp cô, trong lòng tôi đã cảm thấy không yên, cảm thấy thật có lỗi!”

Tôi không ngờ cô ấy lại thẳng thắng như vậy, nên ngơ ngác nhìn cô ấy trong chớp mắt, nhớ đến buổi tối lần đầu tiên được gặp Vu Tịnh Tịnh.

Cô ấy chỉ vào con ốc biển ở trên bàn nói: “Vua đứng cạnh nữ hoàng, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, nhưng cô hẳn cũng biết, ốc Vua Gai chuyên ăn thịt ốc Nữ Hoàng?” Tôi nghĩ câu nói này là cô ấy muốn nói về tôi, nhưng thật không ngờ, cô ấy kỳ thật cũng nói về Ngô Cứ Lam. Cô ấy đã dùng lời nói uyển chuyển bày tỏ về Ngô Cứ Lam ——sinh vật bậc cao, một loài sinh vật lấy đi sinh mạng của con người là vô cùng bình thường.

Khó trách Ngô Cứ Lam đã nói trước bàn ăn một cách khác thường: “Tôi chính thức tuyên bố, Thẩm La là người phụ nữ của tôi, từ nay về sau, nếu có bất kỳ kẻ nào có ý đồ bất chính với cô ấy, tôi sẽ nghiêm trị. Trước khi làm việc gì, làm ơn nghĩ đến sự tức giận của tôi cẩn thận một chút.” Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy lời nói của Ngô Cứ Lam xấu hổ không chịu được, đến bây giờ mới nhận ra, từng câu từng chữ trong lời nói của hắn đều có thâm ý, hắn không chỉ đang cảnh cáo Chu Bất Văn và Chu Bất Ngôn, mà còn cảnh cáo cả Vu Tịnh Tịnh và người đứng sau lưng Vu Tịnh Tịnh là Violet.

Hóa ra, tôi nghĩ buổi tối hôm đó chỉ đơn giản là bạn bè cũ mới gặp mặt, một bữa tối lãng mạn ấm áp, nhưng một bàn sáu người, ngoại trừ Giang Dịch Thịnh và tôi, tâm tư của bốn người còn lại căn bản không để tâm vào bữa tối, bọn họ một chút cũng không cảm thấy có không khí ấm áp và lãng mạn.

Thật sự là mỉa mai!

Tôi chua xót hỏi: “Bây giờ các người muốn làm gì tôi?”

Vu Tịnh Tịnh im lặng trong chớp mắt, liền nói: “Bà nội của tôi hy vọng cô có thể trả lại linh châu cho Regulus.”

Tôi liếc mắt nhìn về mấy con dao giải phẫu trên bàn vô trùng, hỏi: “Hiện tại các người đã có đủ tự tin lấy lại linh châu sao?”

“Câu chuyện cổ tích ‘Nàng tiên cá’ đã qua hơn một ngàn năm, kiến thức và kỹ thuật của các phù thủy đều đã tiến bộ vượt bậc. Có điều, chúng tôi chưa từng làm qua chuyện này, chỉ là tin tưởng vào các lý luận giả thuyết. Phương pháp tốt nhất của bà nội tôi đương nhiên chính là cô có thể cam tâm tình nguyện đồng ý.”

Xem ra, tính toán của bọn họ tốt nhất là tôi nên đồng ý, nhưng nếu tôi không đồng ý, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không ngần ngại xé nát cơ thể của tôi ra. Tôi nói: “Các người làm như vậy, Ngô Cứ Lam có biết không?”

Vu Tịnh Tịnh không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy thế nào?”

Tôi dựa lưng vào vách tường, ngồi trên mặt đất, im lặng không nói lời nào.

Ngô Cứ Lam khẳng định biết ý đồ của Vu Tịnh Tịnh bọn họ, nhưng ngay từ đầu, hắn đã nghiêm khắc cảnh cáo Vu Tịnh Tịnh. Thậm chí, hắn còn cố ý dẫn theo tôi đến New York, an bài tiệc rượu long trọng, ở trước mặt mọi người quỳ xuống cầu hôn, cử hành một nghi thức giống như buổi lễ đính hôn chính thức, khẳng định là vì khiến cho Violet bọn họ thừa nhận tôi, không làm ra những chuyện quá đáng.

Tôi chợt nhớ đến lời nói của hắn đối với Violet bọn họ: “Thẩm La là người bạn đời kiếp này ta đã chọn, kể từ hôm nay chúng ta cùng chia sẻ những hạnh phúc cuộc đời này ban cho, cũng sẻ chia những đau khổ mà cuộc đời này mang đến.”

Lúc ấy, tôi thật sự đã bị những lời này gây xúc động, nhưng đến hôm nay, tôi mới chính thức lý giải được sức nặng phía sau từng lời nói đó.

Tôi ngấn lệ, nở nụ cười.

Vu Tịnh Tịnh nhìn thấy biểu cảm của tôi, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nói: “May mắn sáng sớm tôi đã gạt bỏ ý niệm trong đầu của bà nội, nói rằng bà tuyệt đối không thể lừa dối cô đây là ý nguyện của ông chủ.”

Tôi hỏi: “Các người đối với tôi như vậy, không sợ Ngô Cứ Lam tức giận sao?”

Vu Tịnh Tịnh nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm cực kỳ phức tạp, “Sợ! Nhưng… chúng tôi không có lựa chọn!”

Tôi nói: “Ngô Cứ Lam bây giờ đang ở đâu? Giang Dịch Thịnh đi kiểm tra sức khỏe chắc chắn đã có kết quả rồi!”

Vu Tịnh Tịnh đứng lên không nói một lời.

Cô ấy đi đến trước bàn điều khiển, ấn vào một cái nút, cửa cuốn từ từ nâng lên, tôi liền phát hiện một mặt tường lớn, tất cả đều được làm bằng thủy tinh.

Tôi có chút khó hiểu, không biết tại sao cô ấy lại muốn mở cái cửa cuốn đó lên, nên không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Vu Tịnh Tịnh đang đứng trước bức tường thủy tinh. Khi cửa cuốn nâng lên được một nửa, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nhìn thấy một cái đuôi cá thật lớn với màu lam lấp lánh ánh sáng, đang lay động ở trong nước.

Ngô Cứ Lam!

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không nghĩ mình có thể nhìn thấy toàn bộ hình thể của hắn ở trong một căn phòng trên mặt đất như vậy, thiếu chút nữa đã hét lên sợ hãi, tôi lập tức cử động chân tay, nhanh chóng đi tới trước bức tường thủy tinh.

Toàn bộ căn phòng giống như một cái hộp hình chữ nhật, ba mặt tường đều được đúc bằng kim loại cứng rắn, mặt tường trước mặt chúng tôi được làm bằng thủy tinh, giống như một cái bể cá thật lớn ở trung tâm sinh vật biển.

“Bể cá” đại khái cao bốn thước, bên trong chứa ba thước nước biển. Ngô Cứ Lam nửa người dưới ngâm trong nước, cái đuôi cá cực lớn giống như dải tơ lụa xinh đẹp theo làn nước nhẹ nhàng lay động. Nửa người trên của hắn nổi trên mặt nước, đầu vô lực gục xuống, rõ ràng đang ở trạng thái hôn mê. Những lọn tóc màu xanh đen rũ xuống, che hết nửa bên mặt, không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn.

Cánh tay của hắn bị dây xích sắt quấn chặt, hai tay dang rộng, giống như đang chịu khổ hình trong các câu chuyện thần thoại Hy Lạp, cơ thể biến thành hình dạng chữ thập (十) trên thập tự giá. Tám sợi xích sắt thô to một đầu được cố định trên dưới ở tám góc phòng, một đầu quấn chắc chắn quanh người hắn, giống như một cái mạng nhện thật lớn, trói chặt cơ thể hắn ở trong nước.

Bọn họ sao có thể đối xử với Ngô Cứ Lam như vậy?!

Phẫn nộ giống như ngọn núi lửa phun trào, khiến tôi lập tức đứng bật dậy. Tôi bổ nhào vào người Vu Tịnh Tịnh, muốn bóp chết cô ấy.

Vu Tịnh Tịnh không phản kháng, giọng nói khàn đặt phát ra: “Chúng tôi… chỉ dựa theo mệnh lệnh của ông chủ làm việc.”

Tôi tức giận gào thét: “Ngô Cứ Lam ra lệnh các người đối xử với anh ấy như vậy sao? Cho dù các người đối với tôi thế nào, tôi đều có thể hiểu được, bởi vì các người luôn đối tốt anh ấy! Nhưng nếu các người dám làm tổn hại đến anh ấy, cho dù tôi có chết cũng sẽ kéo theo các người cùng chết!”

Vu Tịnh Tịnh trong thoáng chốc tràn đầy nước mắt, “Giang Dịch Thịnh giống ba của anh ấy, sác xuất mắc bệnh tâm thần là 89%.”

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người, 89%? Con số này quả thật đang nói rằng Giang Dịch Thịnh chắc chắn sẽ trở thành người điên!

Nước mắt của Vu Tịnh Tịnh chảy dài trên má, cô ấy nói: “Ông chủ vì giúp Giang Dịch Thịnh chữa bệnh, nên không thể không khôi phục hình thể nhân ngư. Trải qua trị liệu của ông chủ, hiện tại xác suất phát bệnh của Giang Dịch Thịnh đã có thể khống chế dưới 6%.”

Tôi vừa vì Giang Dịch Thịnh cảm thấy vui mừng, vừa càng thêm tức giận, chế giễu hỏi: “Đây là cách các người trả ơn sao? Hay theo kế hoạch ngay từ đầu của các người, cô đã lợi dụng bệnh tình của Giang Dịch Thịnh để dụ Ngô Cứ Lam vào bẫy? Giang Dịch Thịnh chỉ là một con mồi của cô thôi sao?”

Vu Tịnh Tịnh nhìn chằm chằm vào mắt của tôi, từng lời từng chữ mà nói: “Thẩm La, tôi yêu Giang Dịch Thịnh, cũng giống như cô yêu ông chủ! Chúng tôi làm như vậy thật sự là theo mệnh lệnh của ông chủ!”

Tôi tin lời của cô ấy, nên từ từ thả lỏng bàn tay đang bóp cổ cô ấy.

Tôi dựa cả cơ thể lên bức tường thủy tinh, chăm chú nhìn Ngô Cứ Lam.

Bên trong bể cá không có bật đèn, nguồn sáng duy nhất chính là ngọn đèn phía bên này của chúng tôi. Ánh sáng xuyên qua bức tường thủy tinh, lờ mờ chiếu lên người của Ngô Cứ Lam. Da tay của hắn trắng nõn dị thường, những sợi xích sắt quấn quanh người hắn lại có màu nâu đen. Làn nước gợn lăn tăn, hình ảnh lúc sáng lúc tối, khiến cho những sợi xích sắt trông giống như vô số con rắn độc, đang siết chặt lấy cơ thể hắn.

Tôi nghe được giọng nói của mình nhẹ nhàng vang lên: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy lại đối với mình như vậy?”

Vu Tịnh Tịnh nói: “Ông chủ vì chữa trị cho Giang Dịch Thịnh, đã sử dụng sức lực tinh thần của mình quá mức. Giống như một người dùng sức lực cơ thể quá độ, đương nhiên sẽ phải chấp nhận những đau đớn bệnh tật mà cơ thể suy yếu sinh ra, ông chủ hiện tại đang phải chịu những đau đớn vì sử dụng năng lực tinh thần quá mức. Bởi vì loại đau đớn này vô cùng mãnh liệt, khác xa so với tưởng tượng của chúng ta, ông chủ sợ chính mình không thể không chế, sẽ phá nát phòng nghiên cứu, cho nên đã sai chúng tôi dùng dây xích làm bằng hợp kim cứng rắn nhất trói ông ấy lại.”

Tôi thì thào tự nói: “Sử dụng năng lực tinh thần quá mức?” Trước đó Ngô Cứ Lam chắc chắn đã giãy dụa rất kịch liệt, những nơi có vảy bao phủ ở trên người hắn đều phẳng lỳ, nửa thân trên hoàn toàn không có vảy, dường như đã bị sợi xích sắt làm bong tróc da thịt.

Giọng nói của Violet từ phía sau lưng tôi truyền đến: “Năng lực tinh thần của người cá và linh châu là cùng một nhịp thở, mất đi viên ngọc linh hồn, người cá rất khó sử dụng năng lực tinh thần. Tôi hoàn toàn không ngờ Regulus còn có thể dùng được tiếng hát của nhân ngư. Cho dù có sự trợ giúp của ánh trăng, nhưng đêm hôm đó ngài ấy chắc chắn đã phải chịu đau khổ rất lớn, mới có thể hoàn thành cái gọi là năng lực tinh thần ở bên ngoài. Kỳ thật, với năng lực của Regulus, ngài ấy hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết bọn họ, vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn. Nhưng bởi vì cô là loài người, ngài ấy không muốn khiến cô mang gánh nặng tinh thần cả đời, nên thà rằng chính mình chịu đựng đau đớn sống không bằng chết đó. Nhưng hiện tại, chỉ bởi vì Giang Dịch Thịnh là người cô quan tâm nhất, nên Regulus sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để cứu cậu ta.”

Tôi nhìn đến những sợi xích sắt đang siết chặt cơ thể mang đầy tương tích của Ngô Cứ Lam, trong mắt đã tràn ngập nước mắt, tôi nhịn không được vỗ vào bức tường thủy tinh, thấp giọng mắng: “Thật là đồ ngốc!”

Violet nói: “Trong mắt của chúng tôi, Regulus vẫn còn khỏe mạnh, nhưng trên thực tế, là một người cá có năng lực mạnh nhất chủng tộc người cá, ngài ấy đã thật sự suy yếu lắm rồi. Tiểu La, cô có đồng ý cam tâm tình nguyện trả lại viên linh châu của người cá bên trong cơ thể cô cho Regulus không?”

Tôi chậm rãi xoay người lại, dựa vào bức tường thủy tinh, nhìn Violet.

Violet nói: “Cô còn mong muốn gì chưa làm được, chúng tôi có thể thay cô đi làm! Người thân của cô chỉ có ba và mẹ, nhưng ba và mẹ của cô đều đã có hạnh phúc với gia đình riêng của bọn họ. Cho dù không có cô, cuộc sống của bọn họ cũng không bị ảnh hưởng! Trên đời này cô chẳng còn gì bướng bận, nên có thể yên tâm ra đi! Tôi cam đoan cô sẽ không cảm thấy đau đớn, giống như đang ngủ vậy, cô sẽ chìm vào một giấc mộng đẹp yên bình và ấm áp…”

“Bà nội!” Vu Tịnh Tịnh tỏ vẻ không đành lòng, lên tiếng muốn ngắt lời của Violet.

Violet hoàn toàn không để ý đến Vu Tịnh Tịnh, bà ấy chăm chú nhìn tôi, chậm rãi dẫn dắt tôi từng bước: “Không phải cô yêu Regulus sao? Bây giờ chính là lúc Regulus cần cô thể hiện toàn bộ tình yêu của mình đối với ngài ấy.”

Ba chữ “Tôi đồng ý” chực chờ trên đầu lưỡi, không phải bởi vì lời nói đầy ma lực của Violet, mà là bởi vì tôi thật sự cam tâm tình nguyện. Khi tôi ở bên cái hồ màu lam kia, tôi đã hiểu rõ trong lòng mình muốn gì, khi quay người trở về khu nhà nghỉ, tôi cũng đã ra quyết định.

“Tôi…”

Đột nhiên, tôi cảm giác được từ sau lưng truyền đến một cơn chấn động, nên lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy cái đôi cá màu lam to lớn cực đại của Ngô Cứ Lam đang quẩy lên quẩy xuống thật mạnh, làm cho mặt nước dập dềnh mãnh liệt. Thân thể của hắn kịch liệt giãy dụa, hai bàn tay đang bị xích sắt quấn chặt đều nổi gân xanh, ngay cả móng vuốt sắc bén được giấu kỹ nay cũng lộ ra. Tám sợi xích bị kéo giật rung lắc dữ dội, toàn bộ căn phòng có chút chấn động. Hắn giống như một con mãnh thú đang phẫn nộ, tựa hồ sẽ giật đứt xiềng xích, lao người qua đây.

Tôi sốt ruột vuốt bức tường thủy tinh, lớn tiếng kêu: “Ngô Cứ Lam, Ngô Cứ Lam…”

Vu Tịnh Tịnh vừa thuần thục thao tác bản điều khiển, vừa trấn an tôi, nói: “Chỉ là một cơn đau đớn thôi, một lát sẽ qua.”

Tôi dựa sát toàn thân vào bức tường thủy tinh, khẩn trương lo lắng nhìn Ngô Cứ Lam, nhưng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn hắn đau đớn.

Violet đứng bên cạnh tôi, dồn dập nói: “Regulus sẽ mau tỉnh lại, nếu cô muốn cứu ngài ấy, nhất định phải nhanh chóng ra quyết định! Chỉ cần cô nói một tiếng ‘đồng ý’, Regulus sẽ không cần chịu đựng những cơn đau đớn tra tấn thân thể nữa! Khi ngài ấy tỉnh lại, sẽ hồi phục hoàn toàn sức mạnh, muốn sống dưới biển, thì có thể sống ở biển; muốn sống trên cạn, liền có thể lên cạn sinh sống. Chẳng lẽ cô không hy vọng Regulus tiếp tục cuộc sống tự do tự tại sao?”

Sao tôi có thể không hy vọng? Tôi hoàn toàn nguyện ý dùng tất cả những gì mình có đi trao đổi hạnh phúc cho hắn!

Nhưng hắn chắc chắn cũng nghĩ như vậy…

Tôi nhìn những sợi xích sắt đang trói chặt Ngô Cứ Lam, nói với Violet: “Bà đã từng nói ‘Tình yêu là phép thuật thần kỳ nhất thế giới này, nó có thể khiến ích kỷ hóa vô tư, nhát gan hóa dũng cảm, tham lam hóa thiện lương, khôn ngoan hóa ngu dốt’.”

“Tôi đã từng nói như vậy!”

“Bà chỉ nói đúng một mặt của tình yêu, tình yêu còn có một mặt khác, nó cũng sẽ khiến vô tư hóa ích kỹ, dũng cảm hóa nhát gan, thiện lương hóa tham lam, ngây ngô hóa khôn khéo.”

Violet biểu cảm giống như không thể tin được, kinh ngạc trừng mắt nhìn tôi, “Cô nói cái gì?”

Tôi nói: “Khi đối mặt với người mình yêu sâu đậm, cho dù là người lương thiện vô tư đến cỡ nào, cũng đều trở nên tham lam ích kỷ, không muốn chia xẻ, chỉ muốn độc chiếm, còn tham lam muốn người đó chỉ đối xử tốt với mình, tốt nhất là thật tốt, càng tốt nhiều một chút thì càng tốt; cho dù là người dũng cảm ngu si đến cỡ nào, cũng sẽ trở thành nhát gan khôn khéo, bởi vì có vướng bận, có lo lắng, sẽ biến thành người khác thường, sẽ nhát gan chịu được những thứ mà bản thân không thể nhẫn nhịn chịu được, cũng sẽ trở nên nghi kỵ đa nghi đối với tình yêu.”

Violet không kiên nhẫn, hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói, bà tự cho rằng những lý giải về tình yêu của bà là đúng! Nhưng cho dù là liều mạng hy sinh cũng phải hỏi đối phương có đồng ý hay không! Nếu không, có lẽ đó không phải là hạnh phúc, mà là mối hận cả đời!”

Violet hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cũng hung tợn trừng mắt nhìn bà ấy, “Bây giờ hoặc là bà dùng phương pháp mạnh ép buộc tôi phải thực hiện điều bà mong muốn, hoặc là để cho tôi chờ Ngô Cứ Lam tỉnh lại! Cho dù phải rời khỏi, tôi cũng muốn cùng Ngô Cứ Lam chào từ biệt một cách rõ ràng, xác định anh ấy chấp nhận lựa chọn của tôi, tiếp tục sống thật tốt, bởi vì tôi còn vướng bận anh ấy, lo lắng cho anh ấy, tôi không thể cứ như vậy không nói không rằng mà ra đi, đây chính là ích kỷ và nhát gan của tôi!”

Violet nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, trong mắt dần dần tràn ngập nước mắt. Đột nhiên, bà ấy cúi thấp người, hướng tôi vái lạy, “Chúng tôi tuyệt đối không dám làm khác với lựa chọn của Regulus, xin cô hãy tha thứ tất cả cho tôi!” Nói xong, bà ấy lập tức xoay người, bước nhanh rời khỏi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn về phía Vu Tịnh Tịnh. Violet từ bỏ giải phẫu mổ bụng tôi sao? Dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Vu Tịnh Tịnh đôi mắt ngấn lệ, cười nói: “Ông chủ đã cảnh cáo chúng tôi thêm lần nữa, thậm chí trước khi chữa bệnh cho Giang Dịch Thịnh, ông ấy đã cảnh cáo bà nội thêm một lần. Cô chính là bạn đời mà ông chủ đã chọn, bà nội tuyệt đối không dám gây tổn hại đến cô, bà chỉ dẫn dắt cô tự ra mệnh lệnh, bà sẽ chấp hành mệnh lệnh đó.”

Hai chân mềm nhũn, tôi trượt người trên bức tường thủy tinh, ngã quỳ xuống đất.

Bên trong bức tường thủy tinh, Ngô Cứ Lam cũng đã yên tĩnh trở lại.

Tôi dán mặt lên bức tường, ngây ngốc nhìn hắn.

Hai cánh tay của hắn bị xích sắt siết chặt kéo căng trên không trung, thân thể ngã về phía trước, đầu vô lực gục xuống, nhìn qua cực kỳ bình yên, không có một chút dáng vẻ phẫn nộ giống như lúc nãy.

Vu Tịnh Tịnh nhìn vào các số liệu trên bảng điều khiển, nói: “Ông chủ hẳn là sẽ mau chóng tỉnh lại, nhưng muốn biến trở lại thân thể con người, còn cần thêm một thời gian ngắn nữa.”

Tôi nói: “Có thể giúp tôi vào đó không? Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy!”

Vu Tịnh Tịnh do dự một chút, liền đồng ý yêu cầu của tôi.

Tôi thông qua ống dẫn nước đi vào “bể cá lớn”.

Khi bơi đến gần, những vết thương trên người của Ngô Cứ Lam nhìn càng rõ ràng hơn, trông cực kỳ ghê sợ. Tuy tôi biết hắn có thể chất đặc dị, tốc độ lành lặn của vết thương vô cùng khác thường. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng, hận không thể cho hắn một cái tát làm hắn tỉnh lại, chất vấn hắn tại sao không thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác.

Tôi lấy ra nước thuốc mà Vu Tịnh Tịnh đã giúp tôi chuẩn bị trước, nhỏ vào những vết thương của hắn từng chút một.

Tôi vừa phải khiến mình nổi trên mặt nước, vừa phải chú ý né tránh thân thể của Ngô Cứ Lam, e sợ nếu không cẩn thận chạm vào mấy sợi dây xích, sẽ khiến hắn càng đau đớn thêm.

Nhưng dù sao tôi cũng đang ở trong nước, động tác bôi thuốc đơn giản càng trở nên khó khăn, phải cố gắng dùng sức, cơ thể của tôi không bị khống chế càng lúc càng chìm xuống.

Đột nhiên, tôi cảm giác thân thể mình được nâng lên, giống nhưng đứng trên đất bằng vững vàng ở trong nước.

Loại cảm này vô cùng quen thuộc, tôi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là đuôi cá của Ngô Cứ Lam. Vây đuôi cực đại của hắn mở rộng giống như một bàn tay to lớn cường tráng, nâng đôi chân của tôi, giúp tôi đứng vững.

Ngô Cứ Lam đã tỉnh lại ?!

Tôi lập tức nhìn về phía hắn, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi mở mắt.

Người bình thường vừa ở trạng thái hôn mê, khi tỉnh lại, trong một lúc sẽ còn có chút mê mang, nhưng ánh mắt của Ngô Cứ Lam lại vô cùng trầm tĩnh, biểu cảm kiên định, thật giống như hắn chưa bao giờ hôn mê qua. Bất quá, hai tròng mắt màu lam của hắn có biểu lộ chút sợ hãi, hắn vội vàng nhìn chằm chằm tôi, dường như e sợ tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Tôi lo lắng hắn lại bị dây xích làm bị thương, nên nhíu mày nói: “Buông em ra!”

Hắn cử động đuôi cá, trực tiếp quấn lấy tôi, đồng thời hai tay dùng sức nắm chặt sợi dây xích, ý muốn tôi càng thêm tới gần hắn. May mắn Vu Tịnh Tịnh có lòng tốt hiểu ý, đúng lúc thả lỏng sợi dây xích, chỉ nghe vài tiếng “ken két” giòn tan, tám sợi xích sắt toàn bộ được nới lỏng.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng muốn giúp hắn cởi bỏ dây xích quấn trên người, hắn lại chẳng để ý gì đến dây xích, hai tay vừa được tự do, liền dùng một tay ôm lấy lưng của tôi, một tay ghì chặt đầu của tôi, dùng sức hôn tôi.

Tôi theo bản năng chống cự vài lần, hắn lại càng dùng sức, cuồng bạo khai mở đôi môi của tôi, tiến thần tốc vào miệng của tôi, dùng đầu lưỡi thô nhám dây dưa liếm mút đầu lưỡi của tôi. Tôi bị hắn hôn cơ hồ muốn tắt thở, hắn mới buông tôi ra, nhưng hắn vẫn còn có chút luống cuống bất an, càng không ngừng hôn lên cổ và lỗ tai của tôi.

Tôi mơ hồ hiểu được sự khác thường của hắn, liền ôm cổ hắn, ghé sát lỗ tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Em ở đây, em ở đây, em không có đồng ý với Violet…”

Ngô Cứ Lam rốt cuộc dần bình tĩnh trở lại. Hắn rút một cánh tay để cỡi bỏ những sợi dây xích còn quấn trên người, hắn gần như lôi kéo một cách thô bạo, hoàn toàn không thèm để ý đến những vết thương của mình.

Nhưng, tôi lại để ý!

Tôi túm lấy tay hắn, “Anh đừng cử động, để em làm!”

Hắn nâng tôi lên, im lặng nổi ở trong nước.

Tôi cúi đầu, thật cẩn thận giúp hắn cởi bỏ những sợi dây xích, có lúc không đủ sức, hắn nương cánh tay theo lực của tôi, giúp tôi chia sẻ một phần sức nặng.

Cho đến khi cởi bỏ toàn bộ dây xích quấn trên người, tôi mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Bốn mắt giao nhau, trong ánh mắt của cả hai đều có lửa tình cuồn cuộn, nhưng lại rơi vào tình trạng im lặng đến kỳ lạ. Tôi rất muốn nói gì đó, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, mà hắn thì không thể nói chuyện.

Trong không gian âm u tĩnh mịt, toàn bộ thế giới bị thu nhỏ lại chỉ còn mỗi tôi và hắn, cuộc sống “vật dổi sao dời, sóng sau xô sóng trước” kia thật giống như thuộc về một thế giới xa vời nào đó ở bên ngoài.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, vén toàn bộ mớ tóc ướt sũng của hắn ra phía sau đầu.

Tôi khẽ chạm vào đôi mắt của hắn, dải ngân hà tràn đầy ở trong mắt hắn chậm rãi lưu động; tôi khẽ chạm vào mũi của hắn, làn gió nhẹ buổi sớm mai từ hơi thở trong mũi hắn chậm rãi thổi qua; tôi khẽ chạm vào bờ môi của hắn, hắn hé miệng, dùng răng nanh bén nhọn dịu dàng cắn tôi!

Nếu có thể cứ như vậy, dựa vào lòng, cắn vào miệng, không bao giờ buông ra!

Vĩnh viễn cũng không buông ra…

Tôi ôm cổ hắn, mắt ngấn lệ thấp giọng nói: “Ôm chặt em thêm chút nữa.”

Hắn dùng vây đuôi quấn chặt lấy tôi, hai tay ôm quanh lưng tôi. Tôi giống như con nhộng được cái kén bao bọc, bị hắn gắt gao ôm chặt vào lòng.

Tôi nói: “Thêm chút nữa!”

Hắn càng thêm dùng sức, siết chặt đến nổi toàn thân tôi trên dưới đều cảm thấy đau, nhưng chúng tôi vẫn muốn càng dùng sức, hận không thể trực tiếp khảm cơ thể của mình vào cơ thể của đối phương.

Tôi nhắm hai mắt lại, muốn cứ như vậy cùng hắn ở bên nhau, cho đến khi thời gian hóa tro tàn, cả thế giới biến thành hư vô.

Thật lâu sau, giọng nói của Ngô Cứ Lam đột nhiên vang lên.

“Tiểu Loa?”

Tôi hơi giật mình, tỏ vẻ bản thân nghe được.

Hắn hỏi: “Violet đã nói hết mọi chuyện cho em biết sao?”

Tôi gật đầu.

Hắn nói: “Em không đồng ý với Violet, anh rất vui!”

Đúng như tôi đoán, hắn nghe được tôi và Violet nói chuyện.

Hắn nói: “Cho dù Violet không nói cho em biết, anh cũng sẽ nói cho em biết tất cả, anh chỉ muốn cho em thêm một chút thời gian vô tư vui vẻ, nên hết lần này lại lần khác chần chừ không nói. Anh biết bây giờ em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, anh sẽ giải thích cho em từng câu một.”

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Anh có yêu em không?”

Hắn không chút do dự nói: “Có!”

Tôi giãn mặt mà cười, lại dựa sát vào ngực của hắn.

Hắn ngây ngẩn cả người, chần chừ hỏi: “Em… không có câu hỏi nào khác nữa sao?”

Tôi lắc đầu.

Hắn nói: “Em không tức giận sao?”

Tôi tiếp tục lắc đầu.

Buổi sáng sớm lần đầu gặp mặt, hắn nhìn thấy tôi, mục đích đã không còn đơn thuần, thậm chí đã từng có ý niệm giết chết tôi. Nhưng sự tình tại sao bắt đầu như vậy đã không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là… quá trình và kết quả. Tôi rõ ràng cảm nhận được tình yêu của hắn đối với mình, cũng tinh tường nhận biết được tình yêu của mình đối với hắn. Tôi không muốn lãng phí thời gian đi dây dưa một cái bắt đầu, hơn nữa, khoảng thời gian của chúng tôi đã thật sự không còn nhiều…

Tôi nhẹ giọng gọi: “Ngô Cứ Lam!”

Hắn dịu dàng đáp lại: “Ừ?”

“Em nguyện ý cho anh tất cả, kể cả sinh mạng của em.”

Ngô Cứ Lam mỉm cười nói: “Anh biết! Anh vẫn… luôn biết!”

“Anh đã lựa chọn rồi sao?”

“Ừ!”

“Anh…” Tôi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức lực toàn thân làm cho giọng nói của mình nghe bình thường thêm một chút, “Anh thật sự không thể… Nhìn em già đi sao?”

“Anh xin lỗi!”

“A… Như vậy cũng tốt! Anh chỉ có thể nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp nhất của em thôi!”

Tôi cơ thể phát run mà cười, nghĩ muốn khiến cho mình vui vẻ thoải mái hơn một chút, không cần phải làm khổ bản thân đã quá đau thương thêm lần nào nữa.

Nhưng, nước mắt vẫn không tự chủ được cứ trào ra đầy hốc mắt.

Hóa ra, lúc hắn ngồi bên giường của tôi, nhìn đến dung nhan say ngủ của tôi, từng bức tranh một, cẩn thận phát họa, không phải bởi vì muốn thương tổn đến tôi, mới có bút pháp nhẵn nhụi sống động như vậy. Mà đó chính là nguyện vọng sâu kín nhất ở tận đáy lòng mà hắn khát khao muốn thực hiện.

Hắn đã sống đến ngàn năm, lại không thể có được vài thập niên ngắn ngủi ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi dần già đi, dần suy yếu đi.

Tôi cố gắng khắc chế bản thân, không muốn mình khóc trước mặt hắn, nhưng không có cách nào khắc chế. Nước mắt lã chã rơi, giống như những viên trân châu trong sợi chuỗi bị cắt đứt, từng viên một rơi xuống, thấm ướt cổ hắn.

Ngô Cứ Lam lẳng lặng ôm tôi đang yên lặng khóc.

Từ ngày biết được thân phận của hắn, tôi đã luôn khổ sở lo lắng một người có sinh mệnh ngắn ngủi như tôi nên như thế nào làm bạn với một kẻ có sinh mệnh dài lâu như hắn. Tôi vẫn nghĩ hắn chính vì nguyên nhân đó mới hết lần này đến lần khác từ chối tôi, bây giờ tôi đã hiểu được, hắn lần này đến lần nọ nhẫn tâm từ chối tôi là có nguyên nhân khác.

Không phải bởi vì tính mạng của tôi hữu hạn, mà hắn đã lựa chọn cho tính mạng của mình hữu hạn!

Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đối với mình như vậy?

Nếu da mặt của tôi mỏng hơn một chút, hành động chần chờ hơn một chút, có phải hắn sẽ giống như công chúa người cá, không giải thích gì rồi vĩnh viễn biến mất hay không?

Nhưng hoàng tử không yêu công chúa người cá, mà tôi lại yêu hắn!

Tại sao hắn lại có thể khiến tôi sau khi yêu hắn thấu tâm can, vẫn còn đang tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí căn bản không biết mình sẽ mất đi cái gì.

Tại sao hắn lại có thể tàn nhẫn đối với tôi như vậy?

Các loại cảm xúc phức tạp giao nhau cùng một chỗ, giống như mạng nhện chằng chịt quấn quanh siết chặt trái tim tôi, treo cổ tôi, khiến tôi đau đớn tựa hồ sẽ chết đi.

Tôi mạnh há miệng, hung hăng cắn lên đầu vai của hắn.

Ngô Cứ Lam không chút thay đổi đứng ở trong nước, không né tránh, cũng không đề phòng, mặc cho tôi cố sức cắn vào da thịt của hắn, một tay còn dịu dàng vỗ về lưng của tôi, trấn an nỗi đau khổ trong lòng tôi.

Tôi đầy miệng toàn là máu, nhìn màu đỏ thẩm từ đầu vai của hắn từng chút một chảy tràn xuống dưới, nhuộm hồng cả mặt nước.

Nước mắt mãnh liệt rơi xuống, tôi dựa sát vào vai hắn, thất thanh òa khóc.

Hiện tại tôi mới chính thức lý giải được, ba câu hỏi hắn đã hỏi tôi vào buổi tối đầy sao trời hôm đó.

“Đây là lựa chọn của em?”

“Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ?”

“Cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ?”

Hắn chất vấn không chỉ với tôi, mà còn là với hắn. Hắn bắt buộc tôi suy nghĩ thật kỹ sinh ly tử biệt không phải chỉ vì tôi rời xa hắn, mà còn là vì hắn rời xa tôi.

Ngô Cứ Lam vỗ về lưng của tôi, nói: “Anh rất hiểu, cho đi cần dũng khí, nhận lại càng cần thêm nhiều dũng khí! Anh xin lỗi!”

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, không cần xin lỗi, cũng không có lỗi!

Một viên rồi lại một viên lạnh lẽo, giống như những viên đá nhỏ rơi xuống mặt và cổ của tôi. Lúc bắt đầu, tôi không để ý, cho đến khi chúng từ mặt của tôi, rơi xuống cổ của hắn, tôi mới nhận ra.

Là… trân châu?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, là những viên trân châu trong suốt màu trắng từ trong mắt của hắn thấm ra, theo hai má chậm rãi chảy xuống, lấp lánh ánh bạc, giống như những ngôi sao đang rơi xuống, từ từ biến mất ở phía chân trời. Đôi mắt vốn trong vắt xinh đẹp, có màu lam như khảm bảo thạch của hắn dần dần trở nên đen tối, căn bản nhìn không thấy đồng tử, giống như tất cả các ngôi sao trên bầu trời đều bị hủy diệt, không còn phát sáng lấp lánh, chỉ còn lại bi thương tăm tối.

Tôi bối rối vươn tay vuốt đôi mắt của hắn, muốn ngăn lại những giọt nước mắt của hắn. Tôi vừa cố gắng mỉm cười, vừa nói năng lộn xộn: “Đừng đau lòng! Đừng đau lòng… Anh biết không, da mặt của em rất dày, còn dày hơn vỏ của con rùa biển, em không sợ gì cả! Em thật sự cái gì cũng không sợ! Đừng lo lắng cho em, anh thương tâm em như vậy, em đảo mắt một cái là có thể sung sức trở lại, em chính là tiểu quái vật chuyên đối phó với thương tâm… Vừa rồi em khóc chỉ là phát tiết một chút, sau khi phát tiết xong sẽ tốt lên thôi! Em rất kiên cường, thật sự rất kiên cường! Nếu không kiên cường sao có thể theo đuổi được một lão quái vật như anh? Anh yên tâm, em sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ sống thật tốt, tốt hơn cả khi anh sống cùng em…”

Tôi càng nói, từng viên lại từng viên trân châu rơi xuống càng nhanh. Nước mắt của tôi cũng bất tri bất giác lã chã rơi xuống.

Tôi ngậm miệng lại, im lặng dịu dàng hôn lên môi của Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam nói: “Anh xin lỗi!”

Tôi mỉm cười lắc đầu, xin lỗi gì chứ?

Xin lỗi vì anh đã lựa chọn yêu em sao? Xin lỗi vì anh đã lựa chọn giúp em sống sót sao?

Nếu đây là lựa chọn của anh, cũng chính là lựa chọn của chúng ta.

Tôi nhìn từng viên trân châu đang rơi xuống trên người của chúng tôi, đôi mắt ngấn lệ, mỉm cười nói: “Đây là lựa chọn của em! Cho dù sẽ mang đến cho em đau khổ, cho dù sẽ mang đến cho anh đau khổ!”

Tình yêu giống như đời người, vĩnh viễn sẽ cùng tồn tại như hoa tươi và bụi gai. Nếu tình yêu của tôi là hoa tươi, tôi nguyện lòng ôm đóa hoa xinh đẹp và ngát hương ấy; nếu tình yêu của tôi là bụi gai, tôi cũng sẽ không chút do dự ôm ấp bụi gai đầy bén nhọn và đau đớn ấy.

Bởi vì, khi tôi ôm hoa tươi, chính là lúc Ngô Cứ Lam dùng hạnh phúc và ngọt ngào cho tôi sự tươi đẹp và ngát hương thơm; khi tôi ôm bụi gai, anh đã sớm dùng máu tươi trong lồng ngực ấm rộng của mình tạo ra bụi gai bén nhọn và đau đớn.

Nếu chúng tôi ôm nhau chỉ có thể là bụi gai, tôi nguyện lòng dùng sức, cố gắng ôm chặt anh thêm chút nữa! Cho dù bụi gai đâm thủng da thịt, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng, bẩn thỉu, nhơ nhớp, tôi chỉ cần có thể gần anh thêm chút nữa, thêm một chút nữa thôi!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...