Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa
Chương 4
Chúng tôi im lặng trở về tàu. Khi tới hành lang trước phòng tôi, Haymitch vỗ vai tôi và bảo, “Cháu đã có thể làm mọi chuyện tệ đi hơn nhiều, cháu biết không?” rồi ông cắm cúi đi về toa của mình với mùi rượu nồng nặc.
Vào đến phòng, tôi bỏ đôi dép và bộ đồ ngủ ướt sũng ra. Mặc dù trong tủ vẫn còn nhiều quần áo nhưng tôi quyết định chỉ mặc bộ đồ lót và trùm mền ngủ. Nằm yên lặng hàng giờ, nhìn chăm chăm vào màn đêm và suy nghĩ về những gì Haymitch nói. Tất cả những gì ông nói về mong đợi của Capitol đều đúng cả, về tương lai của tôi với Peeta, và thậm chí cả câu nói cuối cùng của ông nữa. Lẽ dĩ nhiên là tôi diễn dở tệ, tệ hơn Peeta rất nhiều. Vốn dĩ đó không phải là vấn đề, dù vậy, giờ thì sao chứ? Một trong số quyền tự do ít ỏi chúng tôi có ở Quận 12 là được quyền kết hôn với người mà mình yêu thương hoặc là được quyền ở giá suốt đời. Và bây giờ thì ngay cả cái quyền cơ bản đó cũng đã bị tước khỏi người tôi. Tôi tự hỏi có bao giờ Tổng thống Snow bắt buộc chúng tôi có con hay không. Nếu vậy con của chúng tôi rồi sẽ phải đối mặt với ngày Chiêu Quân mỗi năm.Và sẽ có vài điều để bàn tán về con của không những một mà là hai nhà vô địch tham gia Đấu trường. Việc này dĩ nhiên đã xảy ra vài lần trước đây và nó luôn gây ra một hiệu ứng mạnh mẽ đối với khán già và khơi mào lên những vụ cá cược về tỷ lệ con cái của họ bị dính trong đợt Chiêu quân. Nhưng việc này xảy ra vô cùng thường xuyên chỉ để tăng tỉ lệ cá cược. Gale bảo rằng Capitol làm vậy do chủ ý, tạo ra những cơn sốt nhằm tăng thêm kịch tính. Cũng vì những gì tôi gây ra, tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng con mình sẽ là tâm điểm của kỳ Đấu trường đó.
Tôi nghĩ tới Haymitch, độc thân, ko người thân thuộc, bỏ mặc cuộc đời vớ rượu bia. Ông ta có thể kết hôn với bất kì ai trong Quận 12 này.Và ông ta chọn một cuộc sống độc thân. Không, không phải cô đơn, như vậy nghe bình yên quá. Nhìn vào thì giống một cuộc sống đi đày đảo xa hơn. Hay có lẽ là vì, khi còn ở trong đấu trường, ông ta nhận ra điều đó tốt hơn mọi quyết định khác?. Tôi quả thật đã nếm phải cái cảm giác đó 1 lần khi họ gọi tên Prim và tôi phải đứng nhìn em mình bước từng bước vào cửa Địa ngục. Nhưng khi là chị tôi có thể xung phong thay cho em mình, còn khi là mẹ thì tôi đành phải bất lực nhìn con mình ra đi.
Tâm trí tôi hoạt động một cách điên cuồng hòng tìm ra một lối thoát trong chuyện này. Tôi không thể để Tổng thống Snow kết cái án này cho mình. Ngay cả khi đó là việc lấy lại quyền kiểm soát cuộc đời của chính tôi. Trước khi việc đó xảy ra, dù vậy, tôi có thể trốn. Họ có thể làm gì khi đột nhiên tôi biến mất? Chạy trốn vào rừng và không bao giờ xuất hiện lại. Liệu tôi có thể đưa tất cả những ai tôi yêu quí đi với mình, xây dựng lại cuộc đời trong nơi rừng núi hoang vu? Quá mạo hiểm nhưng không phải là không thể.
Tôi lắc đầu thật mạnh cố rũ cái suy nghĩ điên rồ đó ra khỏi đầu. Đây đâu phải lúc lên kế hoạch bỏ trốn. Tôi phải tập trung vào chuyến Diễu hành. Số mệnh của rất nhiều người phụ thuộc vào vai diễn này của tôi.
Bình minh lên trước cả khi tôi có thể chợp mắt, và khi Effie đập cửa ầm ầm bên ngoài, tôi vớ lấy bất cứ thứ gì ở trong ngắn kéo tròng vào người rồi đi xuống toa ăn. Tôi khôg nhận ra bất kì sự khác biệt nào khiến tôi ngạc nhiên, kể từ ngày khởi hành, như điểm khác biệt so với hôm qua là tàu đã đến ga rồi. Và ngày hôm nay tôi sẽ phải làm việc với đội chuẩn bị của mình.
“Tại sao chứ? Trời quá lạnh để biểu trưng bất kỳ thứ gì mà.” tôi nhấm nhẳng.
“Không phải ở quận 11 cưng à!” Effie đáp liền.
Quận 11, Bến đỗ đầu tiên. Tôi có thể bắt đầu ở bất kỳ nơi nào khác, bởi vì đây là nhà của Rue. Nhưng đó là cách chuyến Diễu hành hoạt động từ bao năm nay. Bắt đầu từ Quận 12 và từ từ đi khắp các quận khác cho đến quận Một, theo sự sắp xếp của Capitol. Quê nhà của nhà vô địch được chừa cho tới cuối cùng. Bởi vì Quận 12 dựng nên những buổi ăn mừng kém hoành tráng nhất-một bữa tối mọn ở Quảng trường nơi mọi người trông chả có gì là vui vẻ cả- thì có lẽ tốt nhất nên gạt quận chúng tô ra khỏi lộ trình càng sớm càng tốt. Năm nay là lần đầu tiên kể từ khi Haymitch thằng cuộc Quận 12 là bến đỗ cuối cùng, Capitol có lẽ sẽ chú trọng hơn khâu tổ chức lễ lạc ở đây.
Tôi có gắng thưởng thức bữa ăn như cái cách mà Hazelle khuyên. Nhân viên nhà bếp có cẻ như đang cố gắng làm hài lòng tôi, họ phục vụ món ưa thích của tôi, thịt cừu hầm cùng với xí muội. Nước cam và một tô chocolate lỏng bốc hơi nghi ngút đang chờ tôi ở bàn. Thế nên tôi ăn rất nhiều, và bữa ăn trông như một hình phạt. Tôi không thể nói rằng tôi thích nó được. Tôi bực bội vì chả thấy ai ngoài mình và Effie.
“Mọi người đâu cả rồi?”
“ Ồ, cưng à, chả ai biết được giờ này Haymitch đang ở đâu cả!” bà ta trả lời. Dĩ nhiên là tôi nào có mong ngóng ông, hẳn là giờ này ông ta đang nằm lăn trên giường và ngáy pho pho.” Cinna thì bào rằng cậu chàng sẽ tới trễ vì cả đêm qua đã thức và hoàn tất chiếc xe Diễu hành của cưng. Cậu ấy phải có cả trăm bộ quần áo cho cưng. Những bộ đồ cưng mặc vào buổi chiều vô cùng tinh tế. Còn đội của Peeta có lẽ vẫn còn đang ngủ.”
“Thế cậu ấy không cần chuẩn bị gì hết sao?” tôi hỏi.
“Không phải theo cách của cưng.” Effie đáp.
Thế quái gì vậy? Nghĩa là tôi phải chịu đựng cả sáng trời tẩy lông đau đớn trong khi cậu ta lăn ra ngủ ư? Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới vụ này nhưng lúc ở Đấu trường, ít nhất tụi con trai còn có 1 chút lông lá trên người chứ tôi chưa từng thấy bất kì cọng lông nào trên người bọn con gái. Tôi có thể nhớ về tình trạng của Peeta lúc này, vì khi tôi rửa người cho cậu ta ở suối. Máu me đầy người, khi mọi thứ bùn đất và máu me đã trôi đi hết chỉ có mỗi gương mặt của cậu là nhẵn nhụi. Ko một cậu chàng nào trong Đấu Trường có râu cả mặc dù đa số đã quá tuổi để mọc râ. Tôi tự hỏi người ta đã làm gì với họ.
Tôi cảm thấy thật mỉa mai, đội chuẩn bị của tôi dường như đang trong một tình trạng tồi tệ, họ tống vào họng cả đống coffee và chia nhau những viên thuốc đủ màu.Như tôi đã nói, trước tới giờ họ chưa bao giờ phải thức dậy trước buổi trưa trừ khi có tai họa cấp quốc gia như … lông chân của tôi chẳng hạn. Dù sao thì tôi cũng mừng vì chúng nó đã mọc lại đàng hoàng. Gía mà đó là dấu hiệu cho thấy mọi thứ trở về như bình thường. Tôi lướt tay trên những cọng lông mềm ở chân mình và “dâng mình” cho đôi chuẩn bị. Có vẻ như không ai đang ở trong trạng thái tỉnh táo nên tôi có thể nghe thấy những cọng lông của mình đứt phừng phực ở bên dưới. Chân tôi phải ngâm trong một dung dịch gì đó có mùi rất khó chịu trong khi tóc tai tôi thì đầy kem dưỡng. 2 lần tắm nữa, ít khó chịu hơn, ít loại dung dịch pha vào bồn tắm hơn. Tôi bị cấu, véo, massage theo đủ các cách tới nỗi mình mẩy bầm tím.
Flavius nghiêng cằm tôi rồi thở dài: “Cinna dường như rát hổ thẹn vỉ em không thay đổi gì cả!”
“Ừ, bọn chị có thể làm cho em một điều gì đó thật khác biệt.” Octavia chen vào.
“Khi cô bé lớn hơn xíu nữa,” Venia nói dứt khoát. “Anh ta sẽ phải để chúng ta làm điều đó.”
Làm gì? Bơm căng môi tôi lên như Tổng thống Snow? Xăm ngực cho tôi? Nhuộm da tôi rồi gắn kim cương hột xoàn lên đó? Khắc hoa văn lên mặt tôi ư? Gắn móng vuốt? Haya râu mèo? Tôi đã thấy tất cả những thứ đó trên người của dân Capitol và còn hơn thế nữa. Chẳng lẽ họ ko biết mấy thứ đó quái dị tới cỡ nào với những người bình thường bọn tôi sao?
Cái suy nghĩ bị bỏ lại làm nạn nhân thời trang cho đội chuẩn bị chỉ thêm vào những nỗi khổ của tôi bên cạnh cái việc- thân thể tôi đau đớn, tôi thiếu ngủ, và cái cuộc hôn nhân trên trời rơi xuống, và hơn hết là lời đe dọa từ chính miệng tổng thống. Khi xuống ăn trưa tôi nhận thấy tất cả mọi người kể cả Effie, Cinna, Haymitch Portia và Peeta đã bắt đầu ăn khi không có tôi, và tôi mệt tới nỗi chẳng buốn nói chuyện. Họ nói về những món ăn và họ ngủ ngon như thế nào trên tàu. Tất cả đều hào hứng vì chuyến Diễu Hành kì này. Mọi người trừ Haymitc. Ông ta trông khó chịu và đang lấy một cái bánh xốp.Thật ra thì tôi cũng chẳng đói gì cho cam,vì mấy thứ tôi tống vào bụng sáng nay hoặc vì tôi đang trong một tâm trạng ko tốt. Tôi cứ ngồi nghịch chén súp, ăn được một hoặc hai muỗng. Tôi thậm chí còn chả dám nhìn thẳng vào Peeta – người được mặc định làm chống tương lai của tôi-mặc dù tôi biết cậu chẳng có lỗi gì trong chuyện này cả.
Mọi người cũng chú ý tới thái độ của tôi và cố gắng kéo tôi vào câu chuyện, nhưng tôi cũng chỉ trả lời nhát gừng. Chúng tôi dừng lại thêm vài lần nữa, người lái tàu bảo không chỉ cần thêm xăng mà một vài chi tiết trên tàu cũng cần được thay thế.Và việc đó cần ít nhất một tiếng đồng hồ. Điều này làm Effie hết sức lo lắng, bà ta cứ lôi cái lịch trình ra và than vãn điều này sẽ làm chuyến đi bị ảnh hưởng tới cỡ nào. Cuối cùng thì tôi cũng chả chịu nổi khi cứ phải nghe bà ta ca hoài hoài như thế.
“Chả ai quan tâm đâu Effie à!” Tôi nạt. Mọi người bất chợt đổ mắt về phía tôi, kể cả Haymitch,người mà tôi nghĩ rằng sẽ cùng phe với tôi trong chuyện này khi mà Effie làm ông phát điên. Tôi ngay lập tức dựng lên 1 hàng rào phòng thủ, “Chẳng ai Quan tâm tới cái việc vớ vẩn đó hết!” Tôi chốt hạ câu cuối rồi rời toa ăn.
Trong tàu bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, và tôi cảm thấy khó thở. Tôi tìm ra cửa thoát hiểm và mở nó ra-khóa cửa đồng thời cũng là 1 loại chuông báo động, dù sao thì tôi cũng mặc kệ nó- và nhảy xuống đất, hy vọng sẽ đám xuống 1 nền tuyết êm ái. Nhưng không khí ấm và ánh nắng bao lấy thân thể tôi. Lá thì vẫn xanh tươi. Hôm nay chúng tôi đã đi dược bao xa về phía Nam rồi ? Tôi đi dọc theo đường ray, nheo mắt trước ánh nắng chói chang, và bắt đầu cảm thấy hối hận trước những gì đã nói với Effie. Tôi không nên đổ bực dọc lên cô ấy. Tốt nên trở lại và xin lỗi. Sự bộc phát của tôi là đỉnh cao của sự thiếu văn hóa, và cư xử sao cho có văn hóa một chút hóa ra lại rất quan trọng với Effie. Thế nhưng tôi vẫn bước đều trên đường ray, đến phần cuối của đoạn đường rồi bỏ nó lại phía sau. Bị hoãn một tiếng đồng hồ. tôi có thể đi ít nhất hai mươi phút và quay về trên cùng một lộ trình mà vẫn dư thời gian. Thay vì thế sau khi bước đi được chừng hai trăm mét lại tôi ngồi xuống và vào khoảng không. Nếu mang theo bộ cung tên lúc này, liệu tôi có tiếp tục bước đi không?
4.2
Ngồi dc một lúc tôi nghe thấy tiếng bước chân ngay sau lưng mình. Chắc chắn đó là Haymitch, ông ta tới để tán dóc với tôi đây mà. Không phải là tôi không muốn được khuyên nhủ nhưng tôi chả muốn nghe gì hết,” Cháu không ở trong cái tâm trạng sẵn sàng nghe bác “ca” đâu” Tôi đá vào đám cỏ dại bằng giày.
“Tớ sẽ cố nói ngắn gọn.” Peeta ngồi xuống cạnh tôi. “Tớ tưởng cậu là Haymitch.” tôi nói.
“Không ông ta vẫn đang đánh vật với mấy cái bánh xốp. ” Tôi nhìn Peeta nghịch cái chân giả của mình.”Hôm nay tồi tệ nhỉ?”
“Cũng chả có gì đâu.” tôi nói.
Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi chợt nói, “Xem này Katniss, tớ đã rất muốn nói chuyện với cậu về hành động lần trước của tớ trên tàu, chuyến tàu lần trước ấy. Chuyến đứa chúng ta về nhà á. Tớ biết là giữa cậu và Gale có gì đó với nhau. Và tớ ganh tỵ với anh ta, ngay cả trước khi tớ chính thức gặp cậu cơ. Và quả thật là không công bằng với cậu khi phải níu kéo bất cứ thứ gì từ Đấu trường. Tớ thành thật xin lỗi!”
Lời xin lỗi của cậu ta làm tôi thật sự ngạc nhiên. Quả thật là Peeta đã lơ tôi đi sau khi tôi thú nhận rằng tình cảm mình dành cho cậu ở đấu trường chỉ là một vở diễn. Nhưng tôi không hề trách cậu. Lúc ở Đấu trường, tôi cũng sắm vai một thiên thần lãng mạng để xứng đáng với việc đó. Đó là lúc tôi không thể biết chắc tình cảm mà tôi dành cho cậu thuộc loại nào. Và bây giờ thật sự thì tôi vẫn thế.
“Tớ cũng xin lỗi.” Tôi nói. Tôi cũng chả rõ mình đang xin lỗi về điều gì. Có thể đó là vì tôi một cơ hội thật sự để tôi thú nhận về việc làm cậu tổn thương.
“Cậu chả làm gì sai để xin lỗi cả. Cậu đã giúp chúng ta sống sót. Nhưng tớ không muốn chúng ta tiếp tục như thế này, sống mà cứ lờ nhau đi ở đời thực rồi lăn vào tuyết mỗi khi máy quay chĩa tới. Vì thế tớ nghĩ liệu có cách nào mà chúng ta thôi cái kiểu… cậu biết rồi đấy, giả tạo như thế này và bước ra trước máy quay như những người bạn không?” cậu ấy nói.
Tất cả bạn tôi bây giờ đều có thể đi vào cửa chết, nhưng từ chối cũng không giúp giúp cậu ta an toàn. “Được thôi,” tôi nói . Quả thật là tôi cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào khi nghe cậu ta nói vậy. Chỉ là một phần nào đó thôi. Sẽ thật tuyệt nếu như cậu mở lời sớm hơn, trước khi tôi biết được trong kế hoạch của Tổng thống Snow có một kế hoạch và là bạn không phải là quyền mà chúng tôi có thể chọn lựa. Nhưng dù sao thì, tôi cũng mừng khi chúng tôi nói chuyện lại với nhau.
“Vậy rốt cuộc có chuyện gì không ổn?” Cậu hỏi.
Tôi không thể nói ra với cậu ta. Tôi bứt vài cọng cỏ dại.
“Hãy bắt đầu bằng vài thứ cơ bản. Thật lạ là dù câu đã bỏ mạng để cứu tớ nhưng tớ lại chưa biết được cậu thích màu nào nhỉ?” Cậu ấy hỏi.
Tôi bật cười, “Xanh lá! Thế còn cậu?”
“Cam”
“Cam? Như màu tóc của Effie ấy hử?”
“Đậm hơn một chút. Giống như hoàng hôn ấy.”
Hoàng hôn ư? Tôi nghĩ tôi có thể nhìn thấy nó ngay lúc này đây. Các mép mặt trời mờ dần đi, bầu trời bi rạch ngang dọc với với những đường màu cam mềm mại. Tuyệt đẹp. Nó làm tôi nhớ đến chiếc bánh hình hoa huệ tây màu cam, và bây giờ Peeta lại nói chuyện lại với tôi, tất cả những gì tôi có thê làm là thuật lại cuộc nói chuyện hôm nọ với Tổng thống Snow. Nhưng Haymmitch sẽ ko muốn tôi làm thế. Tốt hơn hết là bắt đầu gợi chuyện về những thứ vặt vãnh xung quanh.
“Cậu biết không, mọi người đang huyên thuyên về những bức vẽ của cậu. Tớ thây thật tệ khi chưa bao giờ thấy chúng cả.” tôi gợi chuyện.
“Thế à, tớ có cả toa đấy những bức vẽ của mình cơ. “Cậu đứng lên và chìa tay ra cho tôi. Đi nào!”
Thật là tuyệt khi cảm nhận được những ngón tay của cậu ấy lồng trong tay mình, không phải là diễn cho mọi người xem mà là một cái nắm tay chân tình như bạn. Tay trong tay chúng tôi bước về phía xe. Dừng lại ngay cửa toa, tôi chợt nhớ ra.”Tớ phải đi xin lỗi Effie trước đã.”
“Đừng sợ nếu có bị đánh nhé!” cậu ấy nói.
Nên tôi quay lại toa ăn, nơi mọi người vẫn đang ăn trưa, tôi gửi cho Effie một lới xin lỗi mà tôi nghĩ là hơi quá nhưng thâm tâm bà sẽ thấy được an ủi cho hành vi thiếu lễ độ của tôi. Về phần mình, bà chấp nhận nó một cách hết sức rộng rãi. Bà ấy nói rõ rằng tôi đang trong giai đoạn chịu rất nhiều áp lực, rồi nhắc nhở chúng tôi có mặt trước thời gian biểu phút. Thật tình mà nói, tôi không nghĩ nó dễ đến thế.
Sau khi Effie kết thúc, Peeta dẫn tôi xuống dưới để xem những bức vẽ của cậu. Tôi cũng không biết mình mong chờ gì nữa. Có lẽ là phiên bản lớn hơn của những chiếc bánh hình hoa? Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác biệt. Peeta vẽ Đấu Trường.
Một số bức có lẽ bạn không thể biết là có that hay không nếu như bạn không theo cậu ta vào Đấu trường. Nước chảy thành dòng qua những kẻ nứt trong hang của chúng tôi. Chiếc giường bằng ao nước cạn. Một đôi tay, của chính cậu, đang đào những rễ cây. Và một thứ mà ai cũng có thể nhận ra. Cặp sừng vàng được gọi là Cornucopia. Clove sắp xếp lại bộ dao trong áo khoác. MỘt trong những kẻ đần, tóc vàng mắt xanh, không nhầm vô đâu được đó là Glimmer đang phi nước đại về phía chúng tôi. Và… tôi, tôi ở khắp mọi nơi. Cao tít trên cây. Giặt cái áo sơ mi bên những tản đá ở suối. Bất tỉnh bên một vũng máu. Và một hình ảnh lạ lùng – có lẽ đây là tôi mà cậu thấy khi sốt cao- tbước ra mờ ảo từ một làn sương mù bàng bạc tiệp màu với đôi mắt của chình mình.
“Cậu nghĩ sao?” Cậu ta hỏi.
“Tớ ghét chúng!” tôi đáp. Tôi gần như có thể ngửi thấy mùi máu, mùi bùn, nghe thấy tiếng thở bất bình thường của bầy Mutt ngay lúc này.
“Tất cả những gì tớ cố gắng làm quên đi đâu trường. Rồi cậu lại mang chúng trở lại đây. Làm sao cậu có thể nhớ những hình ảnh đó một cách chính xác như vậy?”
“Chúng đến với tớ mỗi đêm.” Cậu đáp.
Tôi hiểu cậu ta muốn đề cập tới thứ gì. Những cơn ác mộng-Những thứ không xa lạ gì với tôi trước Đấu trường-bây giờ cũng đã quay lại mỗi khi tôi ngủ thiếp đi. Nhưng như một chuyện cũ, khi cha tôi bị thổi tung lên dưới mỏ, rất hiếm khi bắt gặp. Thay vào đó là những chuyện xảy ra trong Đấu trường. Nỗ lực vô vọng của tôi để cứu Rue. Peeta thoi thóp sắp chết. Chết dần. Cái xác to phù, của Glimmer tan rã trên tay tôi. Rồi tới cái chết thảm thưởng của Cato dưới hàm răng bầy Mutt. Đó là những vị khách trung thành của tôi dạo gần đây. “Tớ cũng vậy,” tôi nói, “Vậy có ích gì chứ? Vẽ chúng ra ư?”
“Tớ không biết nữa. Dù sao thì buổi tối tớ cũng không tới nỗi sợ chết khiếp khi đi ngủ, hoặc là tớ tự nhủ trong lòng như thế.” Cậu nói “Nhưng những cơn ác mộng vẫn luôn ở đó chờ tớ.”
“Có thể sau này sẽ khác, như Haymitch ấy.” Dù ông ta chưa bao giờ nói ra điều đó nhưng tôi có thể phần nào đoán ra lí do ông không thích ngủ một mình khi trời tối.
“Tớ cũng không chắc. Điều duy nhất bây giờ tớ biết là tớ thích hợp với múa cọ hơn là cầm dao giết người,” cậu ấy nói “Vậy cậu thật sự ghét chúng tới vậy sao?”
“Ừ, chúng đẹp thật đấy, nhưng tớ không muốn nhìn thấy những cảnh này nữa,” tôi đáp, “Thế cậu có muốn thấy “tác phẩm” của tớ không. Cinna đã tốn khá nhiều thời gian và mồ hôi cho nó đấy.”
Peeta cười lớn, “Để sau đi.” Con tàu vẫn lao về phía trước, tôi dần thấy vùng đất mới ngày càng gần hơn phía cửa sổ. “Coi nào, chúng ta sắp tới Quận 11 rồi. Tới đây nhìn với tớ nào.”
Chúng tôi đi về phía toa cuối của tàu. Có đủ các loại ghế để bạn có thể ngồi cả ngày mà không thấy chán, nhưng điều kì diệu nhất ở đây là cửa sổ mở ra ngay trên trần nhà, và từ đó bạn có thể đu ra ngoài, đắm mình vào những cơn gió trong lành, và thu vào tầm mắt khoảng không gian rộng lớn. Một cánh đồng khổng lồ với những đàn bò sữa của các trang trại. Khung cảnh nhìn quá xa lạ đối với những cánh rừng thân quen nơi quê nhà.
4.3
Đoàn tàu cứ thế chậm dần, tôi nghĩ chúng tôi đang đi đến diểm dừng đầu tiên, khi những hàng rào quanh khu dân cư bắt đầu hiện lên. Chúng chót vót trên cao với ít nhất là 35 feet cùng dây kẽm gai bao xung quanh những cây cột, nó làm tôi cảm thấy thứ chúng tôi có ở nhà chỉ là đồ trẻ con. Mắt tôi lướt nhanh qua, hàng rào được nối với nhau bằng những miếng kim loại mỏng. không có bất kì kẽ hở nào, không thể trốn vào rừng săn bắn. Rồi tôi trông thấy những vọng gác, đăt xung quanh quận với những khoảng cách đều tăm tắp, lính gác được trang bị tận răng, mắt quét rộng trên những cánh đồng đầy hoa dại xung quanh.
“Chà! Cái này… hơi mới nhỉ!” Peeta trầm trồ.
Rue đã cho tôi một ấn tượng khó phai rằng luật pháp ở Quận 11 rất chi là hà khắc nhưng tôi chưa hề nghĩ nó lại như thế này.
Bây giờ mùa vụ mới đã bắt đầu, những cánh đồng trải dài tít tắp tới chân trời. Đàn ông, đàn bà, thậm chí cả con nít, ai ai cũng đội những chiếc mũ rơm xinh xắn che đi ánh nắng mặt trời chăm chỉ làm việc. Khi đoán tàu chạy qua, họ dừng tay và quay lại nhìn chúng tôi. Ở phía xa, tôi có thể thấy những vườn cây ăn trái. Nếu như Rue còn sống liệu đó có phải nơi em làm việc hàng ngày không? Hái những quả chín mọng từ những cành cao nhất của ngọn cây. Những cụm lều nhỏ, tôi gọi vậy vì nếu như đem lên bàn cân so sánh thì những ngôi nhà ở khu Vỉa Than còn khang trang chán, quây lại thành từng khu ở khắp nơi nhưng phần lớn chúng không có người trong đấy. Tất cả mọi người đều phải lao động cho mùa vụ mới.
Chúng tôi dần tiến vào sâu trong thành phố. Và tôi không thể tin vào mắt mình về sự đồ sộ của Quận 11. “Cậu nghĩ nơi đây có thể chứa được bao nhiêu người?” Peeta lầm bầm. Tôi chỉ biết lắc đầu. Tôi từng học ở trường đây là một Quận rộng lớn, và đó là tất cả những gì tôi biết. Không số liệu thực tế, không dân số cụ thể. Và những đứa trẻ mà chúng tôi thường bắt gặp trên máy quay đang chờ đợi một mùa thu hoạch mới mỗi năm. Chúng không là một phần của những người ở đây. Vậy thì là gì? Là sự chuẩn bị trước? Chọn ra những người chiến thắng trước hạn từ đám dông? Chính xác thì Rue đã làm thế nào để kết thúc gian đoạn đó mà không cần chỉ ra vị trí của mình?
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng và mệt mỏi vì sự rộng lớn của nơi đây. Mệt tới nỗi tôi cảm thấy mừng khi Effie tới thông báo chúng tôi phải thay đồ.
Tôi đi về toa của mình và mặc kệ đội chuẩn bị làm công việc của họ. Cinna đi vào và mang theo một chiếc ào dài màu cam đính kèm những hoa văn tuyệt đẹp như lá mùa thu. Và tôi nghĩ tôi biết Peeta sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn tôi mặc nó.
Effie nói qua với tôi và Peeta chương trình của hôm nay lần cuối. Ở một số nơi, nhà vô địch sẽ diễu hành qua phố chính trong khi mọi người reo hò. Nhưng ở đây- có lẽ là do họ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, mọi thứ dường như bị dàn trải ra quá nhiều, hoặc là họ không muốn mất thời gian làm việc trong mùa thu hoạch-mọi việc chỉ gói gọn ở quảng trường. Ngay trước Tòa nhà An ninh của họ, một tòa nhà khổng lồ bằng đá cẩm thạch. Có lẽ vào đúng thời của nó, nó là tòa nhà nguy nga nhất trên thế giới này nhưng sự tàn bạo của thời gian thì chẳng chừa ai cả. Ngay cả trên cái truyền hình cổ lỗ của tôi, tôi cũng có thể thấy dây trường xuân bò lên khắp các mặt tường, mặt trước tòa nhà thì đầy những vết nứt còn mái nhà thì nhìn như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Ngay cả quảng trường cũng bị bao bọc bởi những cửa hàng tồi tàn và đa phần bị bỏ hoang. Nơi sầm uất nhất Quận 11 bất kể là nó hoành tráng cỡ nào thì nó cũng không phải ở đây.
Toàn bộ buổi ra mắt của chúng tôi sẽ diễn ra ngoài trời, ở cái nơi mà Effie gọi là hàng hiên, phía trước cầu thang và cửa ra vào. Peeta và tôi sẽ được Thị trưởng quận 11 giới thiệu, sau đó ông ta sẽ đọc một bài diễn văn ca ngợi chúng tôi rồi tới lượt chúng tôi sẽ đọc bản tri ơn mà Capitol soạn sẵn. Nếu như bất kì nhà vô địch nào có đồng minh đặc biệt trong số những người đã chết thì đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời để chúng tôi thêm vào vài ý kiến cá nhân. Lẽ ra tôi đã có một bài viết thật dài về Rue và cả Thresh nữa, nhưng mỗi khi tôi cầm bút lên thì kí ức lại tràn về và rốt cuộc chả viết được gì cả. Thật khó khi nói về họ một cách vô cảm như thế. May mắn thay là Peeta cũng đã viết một chút gì đó và nó cũng hao hao giống với những gì mà tôi muốn nói. Ở cuối buổi lễ chúng tôi sẽ phát biểu một chút rồi lui về tòa nhà An Ninh, nơi bữa tối được phục vụ.
Khi tàu vào tới ga, Cinna cũng hoàn tất bộ trang phục cho tôi, đổi màu tôi từ cam ra một màu gì đó hao hao vàng kim và gài lại cái huy hiệu chim húng nhại lên áo tôi. Không chào đón rình rang, không biểu ngữ hay ủy ban gì, chỉ có tám nhân viên an ninh lùa chúng tôi vào chiếc xe tải bọc thép. Effie khụt khịt mũi khi cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi. “Có thật không vậy? Họ làm như chúng ta là tội phạm không bằng.”
Có thể là không phải tất cả chúng ta. Chỉ em thôi Effie à, chỉ em thôi.
Chiếc xe chở chúng tôi tới phía sau tòa nhà An ninh của họ. Chạy vội vào trong, tôi có thể ngửi thấy mùi thức ăn ngon lành đang được chuẩn bị. Tuy nhiên những mùi hương ngon lành đó cũng không thể ngăn nổi mùi nấm mốc và hôi thối trong tòa nhà. Họ không chừa cho chúng tôi một phút rảnh rỗi nào để nhìn ngắm xung quanh cả, chúng tôi bị đẩy thẳng vào sân khấu. Trên đường đi tôi có thể nghe thấy bên ngoài quảng trường, bài Quốc ca cũng đã bắt đầu. Ai đó cài một chiếc microphone lên áo tôi. Phía bên cạnh, Peeta siết chặt tay tôi. Lời giới thiệu của Thị trưởng Quận 11 vang lên cùng lúc cánh cửa lớn cũng mở ra với âm thanh thật lớn.
“Cười tươi nào!” Effie nói và đẩy nhẹ chúng tôi.
Cuối cùng cũng tới thôi. Tại đây tôi phải nói với cả thế giới rằng tôi yêu Peeta tới thế nào. Buổi lễ được lên kế hoạch khá kĩ càng nên tôi không biết là mình sẽ mở lời lúc nào. Hơn nữa đây cũng chả phải lúc để hun hít nhưng có lẽ tôi sẽ kiếm được một cái cớ.
Có một tràng vỗ tay lớn nhưng không có câu trả lời nào khác mà chúng tôi nhận được từ Capitol nữa, như những tiếng chúc mừng, reo hò hay những tiếng huýt còi chẳng hạn. Chúng tôi đi bộ qua hành lang đổ bóng cây cho đến khi bóng vòm cây lùi đi xa và chúng tôi đang đứng trên một tầng lớn những bậc thang bằng cẩm thạch trong ánh mặt trời sáng chói. Khi đôi mắt tôi đã thích nghi được, tôi nhìn thấy những tòa nhà phía quảng trường đã được treo những tấm băng rôn lên nhằm che đậy đi trạng thái hững hờ của chúng. Quảng trường lấp đầy người, nhưng trái lại, chỉ có một số nhỏ sống ở đây.
Như thường lệ, một cái bục đặc biệt được xây dựng lên phía dưới sân khấu dành cho những gia đình của những cống phẩm đã bị giết chết. Về phía bên chỗ nhà Thresh, chỉ có một người phụ nữ già với tấm lưng còng và một cô gái trông vạm vỡ mà tôi đoán là chị gái của cậu ấy. Về phía bên nhà Rue thì…
Tôi không chuẩn bị gì cho gia đình Rue cả. Bố mẹ cô ấy với khuôn mặt vẫn còn hiện rõ nỗi đau như vừa mới xảy ra. Năm đứa em nhỏ tuổi hơn gần giống với cô ấy. Vóc người mảnh khảnh và cặp mắt nâu sáng lấp lánh. Chúng giống như một đoàn những con chim lông tối màu nhỏ nhoi.
Tràng pháo tay kết thúc và ngài thị trưởng đọc bài diễn thuyết với niềm tôn kính dành cho chúng tôi. Hai cô gái nhỏ tiến lên với những lẵng hoa lớn. Peeta nhận phần đọc bài đáp trả đã được đánh máy còn tôi thì lên tiếng kết thúc nó. Thật may là mẹ và Prim đã luyện tập cho tôi nên tôi thậm chí có thể làm nó ngay cả khi đang ngủ.
Peeta có những lời nhận xét mang tính cá nhân được viết trên một tấm thiệp, nhưng cậu không lôi nó ra. Thay vào đó cậu ấy nói với phong cách đơn giản và dứt khoát về việc Thresh và Rue đã đến chặng thứ 8, về việc cả hai bọn họ đã giúp tôi được sống sót, do đó cũng giữ lại mạng sống cho Peeta và cả việc có nên nghi ngờ không việc chúng tôi không bao giờ có thể đền đép được họ. Sau đó, cậu ấy trở nên ngập ngừng trước khi nói thêm một vài điều gì đó vẫn chưa được ghi trên tấm thiệp. Có thể Peeta nghĩ rằng bà Effie có thể sẽ bắt cậu ấy bỏ những dòng đó đi. “Không cách gì có thể thay thế được sự mất mát của các bạn, nhưng như một vật kỉ niệm cho lời cảm ơn của chúng tôi, chúng tôi hy vọng mỗi gia đình ở quận 11 có thể nhận một phần tiền bạc từ phía chúng tôi trong vòng một tháng mỗi năm cho đến khi nào chúng tôi còn sống.”
Đám đông không thể chịu đựng được ngoài việc đáp lại bằng cách há hốc mồm và rì rầm to nhỏ. Không có tiền lệ cho việc mà Peeta đang làm. Tôi còn không biết nó có hợp pháp không. Cậu ấy có thể cũng không biết điều đó, thế nên Peeta cũng không hỏi nó được phép trong trường hợp nào. Về phía hai gia đình kia, họ chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi trong cơn sốc. Cuộc đời của họ đã bị thay đổi mãi mãi kể từ khi Thresh và Rue mất tích, nhưng món quà này sẽ giúp thay đổi họ trở lại. Mỗi tháng nhận được tiền bạc có thể dễ dàng chu cấp cho một gia đình trong một năm. Chúng tôi càng sống lâu, họ sẽ càng không phải chịu cảnh đói.
Tôi nhìn Peeta và cậu ấy trao cho tôi một nụ cười buồn. Tôi nghe thấy tiếng ông Haymitch, “Cháu đã có thể làm mọi chuyện tệ đi hơn nhiều.” Vào giây phút đó, không thể tưởng tượng được tôi có thể làm thứ gì tốt hơn nữa. Món quà tặng… thật hoàn hảo. Thế nên khi tôi kiễng lên để hôn cậu ấy, nó không giống như bị bắt buộc chút nào.
4.4
Ngài thị trưởng bước lên phía trước và đưa cho mỗi đứa chúng tôi một tấm thẻ to tới mỗi tôi phải để nó dưới bó hoa để giữ. Lễ tưởng niệm đã gần kết thúc khi tôi để ý thấy một trong hai người em của Rue đang nhìm chăm chăm vào tôi. Cô bé, chắc hẳn đã lên chín và như thể là một bản sao hoàn hảo của Rue, đang bước xuống từ chỗ đứng với hai cánh tay hơi mở rộng ra. Mặc dù có những tin tốt về những món quà biếu, cô bé vẫn không hạnh phúc. Thật ra, cái nhìn của cô bé như quở trách. Có phải là bởi vì tôi không cứu Rue hay không?
Không. Đó là bởi vì tôi vẫn chưa cảm ơn cô bé thôi. Tôi nghĩ thế.
Một tia xấu hổ xẹt ngang qua đầu tôi. Cô bé đã đúng. Làm sao tôi có thể đứng ở đây, trong tư thế bị động và câm lặng, để mọi lời nói cho Peeta chứ? Nếu Rue thắng, em ấy sẽ không bao giờ để cái chết của tôi không được ca ngợi. Tôi nhớ lại việc làm thế nào mà tôi đã rà soát ở đấu trường để rắc lên người em những cánh hoa, để chắc rằng sự ra đi của em sẽ được chú ý tới. Nhưng chi tiết đó chẳng có nghĩa gì nếu tôi không xác minh nó ngay bây giờ?
“Chờ đã,” tôi ngần ngại bước về phía trước, nhấn tấm thẻ vào trong ngực. Thời gian được phân công của tôi cho việc thuyết trình đã trôi qua, nhưng tôi phải nói được gì đó. Tôi đã nợ quá nhiều. Và mặc dù tôi đã đảm bảo rằng tất cả tiền bạc sẽ đến được những gia đình đó, nó cũng sẽ không thể tha thứ cho sự im lặng của tôi cho đến những ngày sau. “ Xin chờ đã.” Tôi không biết làm thế nào để mở lời, nhưng khi tôi bắt đầu nói, những từ ngữ tuôn ra từ môi tôi như thể chúng đã được đặt trong tâm trí tôi một thời gian dài rồi.
“Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới những vật tế của Quận 11,” tôi nói, nhìn vào hai người phụ nữ phía gia đình nhà Thresh, “Tôi chỉ nói chuyện với Thresh một lần nhưng đủ lâu để cậu ấy cứu mạng tôi. Tôi không biết nhiều về cậu ấy nhưng vẫn luôn tôn trọng cậu. Vì sức mạnh của cậu. Vì lời từ chối của cậu khi tham gia đấu trường đã được chỉ định cho bất cứ ai trừ chính bản thân mình. Những kẻ nhà nghề muốn cậu ấy phải hợp tác ngay từ đầu với chúng, nhưng cậu đã không làm thế. Tôi kính trọng Thresh vì điều đó.” Lần đầu tiên người phụ nữ gù lưng – Có phải là bà của Thresh không ? – Ngẩng đầu lên và một nụ cười khẽ nở trên môi của bà.
Đám đông giờ đã rơi vào yên lặng, yên lặng tới nỗi tôi tự hỏi làm sao họ có thể làm được vậy. Tất cả bọn họ chắc hẳn phải nín thở mất.
Tôi quay người về phía gia đình nhà Rue, “Nhưng tôi cảm thấy như thể tôi lại biết rõ về Rue vậy, và cô bé luôn đi cùng với tôi. Mọi thứ tuyệt vời đều làm tôi liên tưởng đến cô bé. Tôi nhìn thấy em ở những đóa hoa màu vàng được trồng ở Đồng cỏ gần nhà. Nhưng trên hết, tôi còn nhìn thấy cô bé trong hình bóng của em gái tôi, Prim.” Giọng của tôi trở nên không đáng tin, nhưng tôi cũng sắp nói xong rồi, “Gửi lời cảm ơn tới những đứa trẻ nhà cô bé,” tôi hướng mặt về phía đám đông, “Và cảm ơn tất cả sự sung túc này.”
Tôi đứng đó, có cảm giác thật nhỏ bé và suy sụp, hàng ngàn đôi mắt đè nặng lên người tôi. Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi đột nhiên từ một nơi nào trong đám đông, ai đó đã huýt sáo giai điệu bốn nốt nghe như những con chim húng nhại của Rue. Đoạn nhạc đã đánh dấu sự kết thúc ngày làm việc ở trại mồ côi. Đoạn nhạc mang ý nghĩa của sự an toàn trong trường đấu. Cuối đoạn nhạc ấy, tôi đã tìm thấy người huýt sáo, một người đàn ông già da nhăn nheo với chiếc áo ngắn tay đỏ bạc màu và khoác áo ngoài. Ánh mắt ông chạm phải ánh mắt tôi.
Những gì xảy ra sau đó không hề là ngẫu nhiên. Chúng diễn ra hoàn hảo đến mức khó tin đó là tự phát vì sự nhịp nhàng thống nhất. Mỗi người trong đám đông đều đặt ba ngón tay giữa của bàn tay trái đặt lên môi và giơ chúng về phía tôi. Đó là kí hiệu của quận 12, lời tạm biệt cuối cùng tôi gửi tới Rue trong trường đấu.
Nếu tôi không nói chuyện với tổng thống Snow trước đó, cử chỉ này có thể làm tôi cảm động ứa nước mắt. Nhưng do những mệnh lệnh gần đây của ông nhằm trấn an toàn quận còn hiện hữu rõ trong mắt tôi, chúng làm tôi tràn ngập sợ hãi. Ông ấy sẽ nghĩ gì về việc đám đông gửi lời chào tạm biệt tới một cô gái đã chống lại Capitol?
Những ảnh hưởng đầy đủ của việc tôi đã làm đã giáng đòn vào tôi. Nó không phải là đã có chủ tâm – tôi chỉ có ý muốn bày tỏ lời cảm ơn của mình nhưng lại gây ra một điều gì đó thật nguy hiểm. Một hành động bất đồng quan điểm giữa những người ở quận 11. Đó chính xác là điều tôi muốn làm dịu dần đi.
Tôi cố nghĩ ra điều gì đó để nói để phá tan những gì vừa diễn ra, phủ nhận nó, nhưng tôi lại có thể nghe thấy một tiếng nổ nhỏ do tĩnh điện cho tôi biết là chiếc microphone đã được tháo ra và ngài thị trưởng đã thay cái khác. Peeta và tôi nhận những lời hoan nghênh cuối cùng. Rồi cậu ấy đưa tôi đi về phía cánh cửa, không biết rằng mọi thứ đang trở nên sai lầm
Tôi cảm thấy thật buồn cười và phải dừng lại một lúc. Tia sáng mặt trời nhỏ bé nhảy múa trước mắt tôi “Cậu ổn chứ?” Peeta hỏi.
“Chỉ hơi choáng thôi. Mặt trời chói quá!” Tôi nói và nhìn thấy lẵng hoa của cậu ấy “Tớ quên mất hoa rồi” tôi lầm bầm “Tớ sẽ đi lấy nó,” Peeta đề nghị. “Tớ có thể đi mà.” Tôi trả lời.
Bây giờ chúng tôi có lẽ đã an toàn trong Tòa nhà tối cao, nếu tôi không dừng lại, nếu tôi không để quên những bông hoa. Thay vào đó, từ bóng tối sâu thẳm ngoài hành lang, chúng tôi đã nhìn thấy toàn bộ sự việc.
Hai kẻ canh giữ đang kéo lê người đàn ông già đã huýt sáo lên những bậc thang trên đỉnh. Bắt ông ấy quỳ xuống trước đám người. Và bắn một viên đạn xuyên qua đầu ông ấy.