Đấu Trường Sinh Tử 2: Bắt Lửa

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

3.1

Tôi ngửi thấy mùi máu… trong hơi thở ông ta.

Ông ấy đã làm gì? Uống nó chăng? Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Tổng thống Snow ngồi bên bàn trà, chấm những chiếc bánh quy vào tách máu thẫm đỏ.

Bên ngoài, chiếc xe chở ông bắt đầu lăn bánh- nhẹ nhàng di chuyển như bước chân của một con mèo- rồi từ từ khuất dạng phía cuối con đường. Bỏ đi lặng lẽ như lúc đến, không gây bất kì sự chú ý nào.

Căn phòng bắt đầu quay vòng một cách chậm rãi, tôi tự hỏi làm thế nào mà mình vẫn có thể đứng vững đến tận bây giờ. Tôi tựa một tay vào bàn đề lấy lại thăng bằng, tay còn lại vẫn nắm chặt chiếc bánh xinh xắn của Peeta. Tôi nghĩ cậu ấy đã vẽ một đóa hoa huệ tây trên đó, nhưng giờ thì có ý nghĩa gì khi nó đã bắt đầu chảy ra trong tay tôi. Tôi thậm chí còn không biết mình đang làm hỏng nó, điều duy nhất tôi nghĩ lúc ấy là mình phải nắm chặt một thứ gì đó khi mà thế giới của tôi bắt đầu vượt ra ngoài vòng kiểm soát.

Chuyến thăm viếng của Tổng thống. Các quận đang trên bờ nổi loạn. Một lời đe dọa trực tiếp tới tính mạng của Gale và những người có liên quan. Những người tôi yêu thương đều đang trên bờ vực thẳm. Và ai biết được còn bao nhiêu người nữa phải trả giá vì hành động của tôi? Trừ khi tôi có thể xoay chuyển được tình thế trong Chuyến Diễn hành lần này, làm dịu đi những bất mãn và khiến cho Tổng thống yên lòng. Nhưng làm thế nào? Chỉ có một cách duy nhất là phá tan những nghi ngờ của người dân cả nước về tình yêu giữa tôi và Peeta Mellark.

Tôi không làm được, tôi không đời nào giỏi tới mức đó. Peeta là một diễn viên tốt, một người không-thể-không-có-cảm-tình. Anh có thể làm người khác tin bất kì điều gì. Còn tôi chỉ là một con búp bê làm cảnh phía sau trong khi anh diễn vai của mình càng lâu càng tốt. Tuy nhiên Peeta không phải là người phải thuyết phục khán giả về vai của mình trong vở kịch. Người đó là tôi.

Tiếng mẹ tôi vang lên trong hành lang. Mẹ không được phép biết về việc này, tôi thoáng nghĩ, không một chút gì. Tôi buông tay ra khỏi khay, phủi sạch bụi bánh trên tay, uống vội tách trà.

“Mọi chuyện đều ổn chứ, Katness?” Bà hỏi một cách lo lắng.

“Ổn cả mẹ à. Tuy ta chưa bao giờ thấy trên TV nhưng Tổng thống luôn tới thăm nhà vô địch trước khi Chuyến diễn hành bắt đầu để chúc họ may mắn.” Tôi nhanh chóng bịa lí do.

Bà thở phào nhẹ nhõm. “Ta cứ tưởng là có rắc rối.”

“Không, ổn cả ạ,” Tôi trấn an. “Rắc rối là khi đội chuẩn bị thấy con không cho chân mày mọc lại cơ.” Bà cười, và tôi nghĩ đến việc làm thế nào để không phải quay lại thời điểm năm 11 tuổi, khi tôi trở thành trụ cột của gia đình. Tuy vậy tôi vẫn sẽ luôn bảo vệ bà mãi mãi.

“Sao con không đi tắm đi nhỉ?” Bà hỏi.

“Ý kiến đó thật tuyệt mẹ à!” Tôi trả lời, và có thể thấy được sự hài lòng trong mắt của bà.

Kể từ khi trở về, tôi đã cố hàn gắn mối quan hệ giữa hai mẹ con. Bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt như nhờ vả bà công việc hằng ngày thay vì phớt lờ tất cả lời đề nghị trong suốt bao năm qua do bất mãn. Giao toàn bộ số tiền chiến thắng cho bà quản lí. Đáp lại nhứng cái ôm giữa hai mẹ con thay vì cố gắng chịu đựng. Thời gian trong Đấu Trường giúp tôi nhận ra sự quá đáng của việc “trừng phạt” mẹ vì những lỗi lầm bà khó lòng tránh khỏi, nhất là khi bà mắc phải chứng trầm cảm sau khi bố tôi qua đời. Đời mà, chuyện này chuyện kia ắt có lúc phải tới thôi, dù cho ta chưa hề chuẩn bị bất kì điều gì cho chúng cả.

Như tôi lúc này chẳng hạn.

Và bà cũng đã làm một điều tốt đẹp khi tôi từ Đấu Trường trở về. Về tới sân ga, tôi và Peeta rơi vào vòng tay của gia đình và bè bạn, trả lời vài câu hỏi đã-được-chọn-lọc của cánh phóng viên. Ai đó đã hỏi mẹ tôi về cậu bạn trai mới của tôi và bà đã bảo, trong khi nhìn thẳng vào cậu chàng, rằng tôi vẫn chưa đến tuổi được phép có bạn trai dù cho Peeta là mẫu hình lí tưởng của thanh niên thời nay. “Vậy là khó cho ai kia rồi!” Ai đó lên tiếng và một tràng cười rộ lên. Peeta buông tay tôi ra và lảng đi. Có quá nhiều áp lực cho vai diễn của chúng tôi, nhưng dẫu sao thì vẫn dễ thở hơn khi còn ở Capitol. Và nhờ mẹ, chúng tôi có được cái cớ để hạn chế xuất hiện cùng nhau trước ống kính.

Tôi lên gác và đi thẳng vào phòng tắm, nơi bồn nước nóng ấm đang chờ. Mẹ tôi đã treo sẵn một túi nhỏ hoa khô và giờ nó đang lan tỏa mùi hương dễ chịu khắp phòng. Cho tới tận bây giờ, chúng tôi vẫn chưa quen với sự xa xỉ của việc chỉ cần vặn vòi là có ngay một nguồn nước nóng vô tận. Ở khu Vỉa than, tất cả những gì chúng tôi có là nước lạnh, và đi tắm đồng nghĩa với việc ngồi chờ nước sôi trong thời gian dường như vô tận bên ngọn lửa leo lét của bếp ăn. Tôi cởi đồ và trượt dần vào làn nước ấm, dường như mẹ tôi đã thêm một loại dầu nào đó vào nước tạo ra cảm giác vô cùng dễ chịu. Tôi nhắm mắt lại và cố gạt đi những lo toan của ngày hôm nay.

3.2

Câu hỏi đầu tiên là tôi nên nói chuyện này với ai, đó là nếu như tôi có thể nói ra. Tất nhiên là không phải mẹ tôi hay Prim, họ sẽ phát bệnh vì lo lắng. Cũng không phải Gale, đó là nếu như tôi có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Anh sẽ làm gì với những thông tin thế này? Nếu như Gale chỉ một thân một mình, tôi sẽ thuyết phục anh bỏ trốn, và anh sẽ sống tốt trong rừng. Nhưng vấn đề là anh không hề sống một mình và cũng không đời nào chịu bỏ rơi gia đình mình ở lại. Hoặc bỏ tôi ở lại. Khi trở lại tôi sẽ bảo anh rằng ngày chủ nhật hôm ấy chỉ là quá khứ, nhưng hiện giờ tôi không nghĩ thêm được gì cả. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tiếp theo mình nên làm gì. Dẫu sao, Gale cũng đã có quá nhiều bất mãn và thành kiến với những người ở Capitol. Đôi khi tôi nghĩ có thể anh sẽ khởi xướng một cuộc nổi dậy của riêng mình. Điều duy nhất anh ấy cần lúc này là một cú hích nhẹ. Không tôi không thể nói chuyện này với bất kì ai ở quận 12 cả.

Thực ra thì vẫn còn ba người tôi có thể chia sẻ. Trước hết là Cinna, nhà tạo mẫu của tôi. Nhưng theo những gì tôi đoán anh vốn đã gặp quá nhiều nguy hiểm rồi, và tôi chẳng muốn kéo thêm bất kì rắc rối nào cho anh qua việc quá thân thiết với tôi đâu. Người tiếp theo là Peeta, đồng đội của tôi trong cái mớ lộn xộn này, nhưng mở lời như thế nào cũng là cả vấn đề. Peeta này, cậu còn nhớ vụ lần trước tớ nói, rằng tớ chỉ giả vờ yêu cậu không? Ừ thì, bỏ qua vụ đó đi nhá và làm ơn hãy tiếp tục giả vờ yêu tớ, không thì Tổng thống sẽ lấy mạng của Gale. Không thể được. Tôi thật sự không thể làm như thế được. Dẫu sao, Peeta vẫn có thể diễn tốt dù cho cậu ấy có biết được việc này hay không. Vậy là còn mỗi Haymitch. Một Haymitch say xỉn, cáu bẩn, người mà tôi vừa đổ cả thau nước đá lên người. Là huấn luyện viên trong Đấu trường của tôi, nhiệm vụ của ông ta là giữ cho tôi còn sống. Hy vọng là đến giờ ông ta vẫn còn muốn đeo cái nhiệm vụ này.

Tôi trườn xuống làn nước, ngăn mọi âm thanh hỗn tạp bên ngoài, và ước sao cái bồn này rộng ra thêm chút nữa để tôi có thể bơi như ngày hè nóng nực với cha tôi trong rừng. Đó là quãng thời gian đẹp nhất. Buổi sáng, chúng tôi thức thật sớm và đi bộ xa hơn bình thường để đến cái hồ tuyệt đẹp mà ông đã tìm thấy trong những chuyến đi săn. Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã tập bơi như thế nào, khi ấy tôi còn quá bé. Điều duy nhất tôi còn nhớ là lặn thật sâu xuống hồ, rẽ nước ra hai bên và lướt thật nhẹ nhàng, cảm nhận lớp bùn đặc quánh bên dưới những ngón chân, đón lấy hương thơm của cây cỏ ven hồ. Rồi hai cha con thả nổi người, như cách mà tôi đang làm đây, và ngắm nhìn những tầng mây trôi lơ đãng khi làn nước mát loại bỏ hết những tạp âm của rừng cây. Đến buổi trưa, ông đi bắt những con gà nước làm tổ ven hồ trong khi tôi đi tìm trứng của chúng, rồi cả hai đào rễ cây Katniss, loại cây trùng tên với tôi. Chiều tối, khi chúng tôi về nhà, mẹ sẽ giả vờ không nhận ra tôi vì cả người tôi đều quá sạch. Rồi sau đó làm một bữa ăn thật thịnh soạn với những gì hai cha con mang về.

Tôi chưa bao giờ đưa Gale đến hồ dù cho tôi hoàn toàn có thể. Để tới được đó tốn rất nhiều thời gian, nhưng vì bọn gà rất dễ bắt nên có thể bù qua sớt lại cho lúc đi săn. Tất cả chỉ vì tôi không muốn chia sẻ nơi đặc biệt đó với bất kì ai, đó là nơi chỉ thuộc về tôi và cha. Sau khi từ Đấu trường trở về, tôi dư dả không ít thời gian trong ngày nên cũng xoay sở để đến đó một vài lần. Việc bơi lặn vẫn tuyệt như ngày nào, nhưng những chuyến đi về lại khiến tôi nản lòng. Sau hơn 5 năm, dù vị trí hồ không hề thay đồi nhưng đường đi đến đó thì khiến tôi chút nữa đã không thể nhận ra.

Ngay cả khi lặn sâu trong nước, tôi vẫn có thể nghe được những âm thanh quen thuộc. Tiếng còi xe ồn ào, tiếng dập cửa chát chúa – chỉ có thể là đội chuẩn bị của tôi mà thôi. Tôi chỉ vừa kịp lau khô người và khoác áo vào thì bọn họ đổ ập vào phòng tắm. Không hề có chút riêng tư gì ở đây cả. Khi nói đến cơ thể tôi thì ở đây không hề có bí mật giữa tôi và ba người bọn họ.

“Katniss, xem chân mày của em kìa!” Venia thét lên, và dù cho giông bão đang kéo đến, tôi vẫn phải phì cười. Mái tóc được nhuộm màu xanh biển của cô chỉa ra mọi hướng, vết xăm vàng kim từng ngự phía trên chân mày thì chạy xuống ôm lấy vùng dưới mắt. Và tất cả những gì tôi thấy được trong đôi mắt ấy là cô cực kì sốc.

Olivia tiến vào phòng từ phía sau Venia, dáng người đầy đặn của cô đối lập hẳn với thân hình góc cạnh, còm nhom của Venia – “Được rồi, cái ấy thì dễ sửa thôi. Nhưng nhìn móng tay của em này cô bé, tôi còn có thể làm gì với những thứ này chứ?” Cô kéo duỗi hai bàn tay tôi ra và đặt chúng lên trên đôi tay… xanh lá của cô. Không, không hẳn là xanh lá, nó thậm chí còn nhạt màu hơn cả màu xanh chuối ấy chứ. “Nghiêm túc nào, Katniss. Em thậm chí còn không chừa cho tôi tí móng tay nào để chăm sóc nữa.”

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi một tí vì đã liên tục cắn móng tay suốt vài tháng qua. Tôi cũng từng muốn bỏ cái thói quen xấu ấy nhưng không tìm được động lực nên lại thôi. ‘’Em xin lỗi!” Tôi lí nhí, gần đây tôi thậm chí còn chả nghĩ tới việc mình sẽ trình cho đội chuẩn bị cái bộ dạng tệ tới cỡ nào.

Flavius gỡ ra vài sợi trên mái tóc khô rối của tôi. Anh lắc đầu ngao ngán -mái tóc màu cam bay phất phới quanh đầu – “Em có chắc là không ai đụng vào tóc em kể từ lần cuối ta gặp nhau chứ?” Anh nghiêm mặt. “Nên nhớ rằng bọn anh đã đặc biệt yêu cầu em để yên cho bộ tóc.”

“Vâng!” Tôi đáp, và mừng rằng tôi không làm cho họ hoàn toàn thất vọng. “Ý em là chưa ai cắt nó hết, em chắc chắn như vậy.” Thật ra thì tôi cũng chả chắc chắn lắm, đó chẳng qua là một lời cam kết ảo chẳng ảnh hưởng đến ai và mọi người đều vui vẻ. Từ khi về nhà, điều duy nhất tôi làm với tóc mình là tết thành một bím dài sau lưng.

Điều này có vẻ làm họ vui hơn một tí, cả ba người đều ôm chầm lấy và hôn tôi, đặt tôi vào chiếc ghế trong phòng và như thường lệ, họ tán chuyện sôi nổi mặc cho tôi có chú ý hay không. Trong khi Venia cố gắng cứu chữa đôi chân mày của tôi thì Octavia gắn vào bộ móng tay giả, còn Flavius thì xoa bóp đầu. Cả ba cùng kể tôi nghe những chuyện về Capitol – mọi thứ đã thay đổi như thế nào kể từ sau Đấu Trường. Mọi người đang đếm từng phút chờ tôi và Peeta trở lại Capitol sau khi Chuyến Diễu hành của người chiến thắng kết thúc. Và sau đó, chỉ mất ít lâu thì Đấu Trường thứ 75 lại bắt đầu.

“Nó không đáng sợ sao?”

“Em có cảm thấy mình may mắn không?”

“Năm đầu tiên làm người chiến thắng, em đã được trở thành cố vấn của Đấu trường lần thứ 75.”

Những lời của họ đều toát lên đầy vẻ phấn khích.

“Ơ… dạ” Tôi thận trọng trả lời. Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm. Trong một đợt tuyển quân bình thường, làm cố vấn đã là một cơn ác mộng rồi. Tôi khó có thể yên lòng bước qua một ngôi trường trong quận mà không nghĩ đến tôi sẽ phải huấn luyện những gì cho những đứa trẻ thơ kia. Và để cho mọi việc tồi tệ hơn, đây là năm kỉ niệm lần thứ 75 của Đấu Trường. Họ tổ chức sự kiện này mỗi 25 năm một lần, và để đẩy sự phấn khích của người dân Capitol lên cao hơn mọi năm, sẽ có vài sự thay đồi để làm khó các Vật tế. Dĩ nhiên là tôi chưa từng chứng kiến bất kì dịp kỉ niệm nào, nhưng ở trường, tôi đã được học về lần kỉ niệm thứ hai – tức Đấu Trường thứ 50. Năm đó họ yêu mỗi quận phải mang đến số lượng Vật tế gấp đôi. Các giáo viên chưa bao giờ đi sâu vào chi tiết cả – mà ngạc nhiên thay khi nhà vô địch năm ấy chính là Haymitch Abernathy đến từ Quận 12.

“Tốt hơn hết là Haymitch nên chuẩn bị ăn vận cho tử tế, kì này ông ta cũng là một trong những tâm điểm của mọi người!”. Octavia lên tiếng.

Haymitch chưa bao giờ kể tôi nghe về kinh nghiệm của ông ta trong Đấu trường. và có lẽ tôi cũng chả bao giờ hỏi. Nếu có khi nào tôi trông thấy hình ảnh ngày đó của ông ta trên TV thì có lẽ là tôi cũng còn quá nhỏ để có thể nhớ ra. Nhưng ngược lại, Capitol không bao giờ để Hamitch quên đi khoảng thời gian đó một cách dễ dàng. Và có lẽ khi tôi và Peeta làm cố vấn cho năm nay thì ông ta sẽ có được chút thời gian nghỉ ngơi.

3.3

Sau khi đã chán với đề tài Đấu Trường đặc biệt, đội chuẩn bị chuyển sang những câu chuyện về cuộc đời vớ vẩn của họ. Chúng cứ nối tiếp nhau làm đầu óc tôi quay cuồng với một anh chàng lạ hoắc nào đó hay một kẻ ngớ ngẩn đã mặc bộ đồ da đến dự tiệc sinh nhật của Octavia.

Sau một lúc, chân mày tôi đã trở nên hoàn hảo, tóc suông mượt như tơ và bộ móng giả đã được sơn vẽ cẩn thận. Rồi họ bắt đầu với gương mặt của tôi vì những phần khác sẽ phải bị phủ trong một lớp hơi lạnh. Flavius muốn thử sản phẩm tự chế mới với tôi – một loại son môi tím nhưng cuối cùng lại phải dùng đến màu hồng để cho hợp rơ với màu phấn và sơn móng tay. Tôi có thể thấy rõ ý đồ cùa Cinna trong việc này khi cố làm cho tôi trở nên nữ tính hơn chứ không phải gợi cảm hơn.

Được rồi. Tôi chưa bao giờ thuyết phục được ai về bất kì điều gì nếu muốn khiêu khích họ. Và Haymitch đã chứng minh điều đó khi ông huấn luyện tôi cách trả lời phỏng vấn ở Đấu trường.

Mẹ tôi bước vào, khá ngại ngùng, và nói rằng Cinna nhờ bà làm mẫu cho đội chuẩn bị xem cách làm tóc tôi giống như hôm tuyển quân kì trước. đáp lại sự e dè đấy là phản ứng đầy hào hứng, họ nhường chỗ cho bà ngay lập tức và đứng quan sát hết sức cẩn thận. Từng ánh mắt đều dõi theo mỗi động tác của mẹ tôi. Thực ra thì họ rất tôn trọng và dễ chịu với bà. Điều đó làm tôi cảm thấy tội lỗi khi đôi lúc lại có ác cảm với họ. Ai mà biết được tôi sẽ trở thành người như thế nào nếu như cũng lớn lên ở Capitol? Có lẽ khi ấy mối bận tâm lớn nhất của tôi cũng là cô bạn thân mặc một bộ đồ da tới dự sinh nhật.

Khi làm tóc xong, tôi xuống nhà và thấy Cinna đang đợi trong phòng khách, điểu này làm tôi cảm thấy phấn khởi. Anh ấy vẫn vậy, áo quần đợn giản, tóc nâu ngắn, và kẻ mắt màu vàng kim. Chúng tôi ôm nhau như những người bạn thân lâu năm chưa gặp. Thật khó để giữ bí mật với anh chuyện về Tổng thống Snow nhưng tôi đã quyết tâm sẽ nói với Haymitch trước. Ông luôn biết được ai là người có thể tin tưởng. Mặc dù kể cho Cinna nghe thì cũng thật dễ dàng. Dạo gần đây tôi và anh buôn điện thoại hơi nhiều. Cũng chẳng có gì ngoài vài chuyện linh tinh, vì gần như những người tôi biết chẳng ai có diện thoại cả. Peeta thì tôi ngại mở lời kể từ khi từ Đấu trường trở về. Haymitch thì đã tự tay đập nát cái máy của ông ta vài năm trước. Madge bạn tôi cũng có một cái ở nhà nhưng nếu chúng tôi muốn nói gì đó thì tôi thích qua nhà Madge hơn. Thời gian đầu thì cái điện thoại đó chỉ nằm chết dí trong xó, nhưng rồi Cinna cũng dùng đến khi gọi tới bàn về năng khiếu có-thể-biểu-diễn của tôi.

Mọi nhà vô địch đều phải biểu diễn một năng khiếu gì đó. Đó là điều họ nên làm khi không phải làm việc hay tham gia các hoạt động sản xuất của quận. Có thể là bất cứ loại năng khiếu gì, miễn là nó có thể trở thành đề tài để bọn họ dựng lên một bài phỏng vấn. Peeta hóa ra lại rất giỏi, cực kì giỏi với bảng pha màu và cọ vẽ. Dù sao thì cậu ấy cũng có mười mấy năm thâm niên trang trí bánh cho gia đình. Còn tôi thì chả có gì ngoài săn bắn trái phép. Và dĩ nhiên là tôi không thể khai ra điều đó giữa Capitol được rồi. Ca hát ư? Có nằm mơ người dân Capitol cũng đừng mong nghe được giọng hát của tôi. Mẹ tôi thì gợi ý ngày cáng nhiều theo cái danh sách mà Effie đưa bà. Nào là nấu ăn, cắm hoa, thổi sáo, tất cả đều vô vọng. Cuối cùng Cinna gợi ý tôi về công việc thiết kế quần áo. Tôi đồng ý sau khi Cinna thuyết phục tôi rằng anh ta sẽ làm tất cả mọi việc.

Giờ thì anh đang sắp xếp lại mọi thứ trong phòng khách: những cuộn vải, áo quần, tạp chí thời trang và những bản thiết kế của chính anh. Tôi nhặt lên một quyển tạp chí và xem xét mẫu váy do chính mình thiết kế, tôi cười với anh: “Xem ra tài nắng của em có vẻ hứa hẹn quá nhỉ.”

“Thay đồ đi, cô nàng vô dụng ạ!” anh cười và ném cho tôi một mớ quần áo.

Có thể tôi không có mắt thẩm mĩ trong việc thiết kế thời trang nhưng tôi thực sự thích những bộ trang phục mà Cinna thiết kế dành riêng cho tôi. Như mấy bộ này đây. Chiếc quần dài làm từ loại vật liệu nào đó rất dày và ấm, chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng tiện lợi, áo len chui đầu màu xanh xám mềm mại và đôi ủng chưa bao giờ làm đau những ngón chân của tôi.

“Em đã thiết kế trang phục cho chính mình à?”

“Không đâu cô bé, em chỉ có tham vọng lớn lao là tự thiết kế lấy và cố bắt kịp anh, người hùng trong giới thời trang của em thôi!” anh lại cười và nói, rổi đưa cho tôi một xấp giấy “Em sẽ đọc cái này khi máy quay hướng vào những bộ đồ đó và cố gắng diễn làm sao như thể em thực sự thích chúng.”

Vừa lúc đó, Effie Trinket cũng thò bộ tóc giả màu bí ngô vào và nhắc nhở mọi người, “Cũng may là chúng ta vẫn đang theo đúng lịch trình!” Bà ta hôn lên hai bên má tôi trong khi vẫy tay kéo đoàn làm phim vào rồi sau đó dẫn tôi ngồi vào vị trí của mình. Effie là người duy nhất có thể giữ cho chúng tôi theo đúng lịch trình ở Capitol, vì thế tôi cố gắng nghe theo mọi sự hướng dẫn của bà ấy. Tôi đứng như bù nhìn, hai tay giữ chặt bộ đồ và lảm nhảm những lời vô nghĩa như “Anh tháy bộ đồ này như thế nào?” Đội âm thanh ghi âm từng chữ tôi đọc từ mấy tờ giấy của Cinna với một giọng the thé để chèn vào bộ phim sau này. Sau đó họ kéo tôi ra khỏi phòng để có thể quay được những bộ đồ do-chính-tay-Cinna-thiết-kế trong yên lặng.

Nhờ có sự kiện này mà Prim được tan học sớm, và giờ thì đang đứng trong nhà bếp, được một đội khác phỏng vấn. Trông nó hết sức dễ thương với bộ đầm màu xanh làm nổi bật lên đôi mắt, mái tóc vàng óng được cột cao lên bằng một sợi ruy băng cùng màu. Nó đang đứng trên đầu ngón chân, người hơi ngả về phía trước như sắp sửa cất cánh bay, như là…

Rầm! Cứ như ai vừa nện búa vào ngực tôi, nỗi đau rất thật làm tôi loạng choạng lùi lại vài bước. Tôi dụi mắt và nhìn thấy cô bé Rue 12 tuổi đến từ Quận 11, đồng đội của tôi trong Đấu Trường. Cô bé thực sự có thể bay, như một con chim nhỏ, chuyền từ cánh này sang cành khác, bám lấy những nhánh cây. Tôi đã không thể cứu Rue. Tôi đã để cho em chết. Hình ảnh ngày hôm ấy lại ùa về, cô gái nhỏ nằm dưới đất với một ngọn giáo dài xuyên qua bụng…

Còn ai nữa phải chết vì tôi trong công cuộc trả thù của Capitol? Ai nữa phải chết nếu như tôi không thể làm Tổng thống Snow hài lòng?

Chợt nhận ra Cinna đang cố gắng khoác lên người mình một cái áo khoác, tôi nâng tay lên và cảm nhận được lớp lông thú, cả bên trong lẫn bên ngoài. Đây là loại thú mà tôi chưa bao giờ trông thấy. “Chồn Ermine.” Cinna trả lời khi bắt được ánh mắt chăm chú của tôi trên cánh tay áo màu trắng. Rồi lại còn đôi găng tay da màu đỏ nhạt và một thứ gì đó đang chụp lấy tai tôi.

“Em đang mang mũ len chụp tai trở lại sân khấu thời trang đấy!”

Tôi ghét loại mũ len ấy. Chúng luôn làm tôi khó mà lắng nghe được mọi thứ xung quanh, và từ khi bị điếc một bên tai ở Đấu trường thì tôi càng ghét chúng hơn nữa. Sau khi chiến thằng, Capiatol quả thật đã chữa lành cho tôi nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy không ổn.

Mẹ tôi bước nhanh tới và nhét vào tay tôi một thứ gì đó. “Cứ xem như một vật cầu may con nhé !” bà nói.

Đó là chiếc huy hiệu Madge đã tặng tôi trước khi tôi tham gia Đấu trường. Một con chim Húng nhại tung cánh trong vòng tròng bằng vàng. Là thứ tôi dự định tặng cho Rue nhưng cô bé đã không nhận. Em nói đó là một trong những lí do khiến em quyết định đặt niềm tin vào tôi. Và Cinna đã sửa nó thành vật trang trí cho chiếc khăn choàng của tôi.

3.4

“Mọi người chú ý,” Effie vỗ tay và kêu lớn. “Chúng ta chuẩn bị quay cảnh ngoài trời đầu tiên, hai nhà vô địch gặp nhau trước khi bắt đầu chuyến hành trình đầy vinh quang của họ. Ổn cả chứ Katniss? Cười nào, em cảm thấy phấn khích lắm đúng không?” và bà thậm chí không cho tôi cơ hội trả lời khi đẩy tôi ra cửa.

Trong một thoáng, tôi chẳng thấy được gì ngoài tuyết với tuyết, rồi tôi thấy Peeta bước ra khỏi nhà cậu ấy. Trong đầu tôi văng vẳng lời của Tổng thống Snow,”Thuyết phục tôi đi” Và tôi biết được mình không có sự lựa chọn nào cả.

Khuôn mặt tôi nhoẻn ra một nụ cười và tôi bước về phía cậu ấy. Rồi như không thể chờ thêm một giây nào nữa, tôi bắt đầu chạy. Cậu ấy ôm lấy tôi và chúng tôi xoay tròn, nhưng rồi Peeta trượt tay, cậy ấy vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được cái chân giả. Cả hai chúng tôi cùng ngã lên nền tuyết, tôi nằm đè lên cậu ấy, và chúng tôi trao nhau nụ hôn, lần đầu tiên sau hàng tháng trời. Đó là chiếc hôn ngập đầy lông thú từ áo khoác của tôi, hoa tuyết và môi son. Nhưng trên tất cả, tôi cảm nhận được sự vững chắc và an toàn mà Peeta đã từng mang đến. Và tôi nhận ra rằng mình không hề đơn độc. Dù rằng tôi đối xử tệ ra sao, cậu ấy vẫn không phản bội tôi trước ống kính. Cậu ấy đã không lật tẩy tôi bằng nụ hôn một chiều mà lại còn chăm sóc tôi như hồi còn trong Đấu trường. Nghĩ tới điều này tôi chỉ chực òa khóc. Nhưng thay vì vậy, tôi đỡ đến đỡ Peeta, choàng áo sang người và dìu cậu đi.

Thời gian còn lại của ngày rút ít dần với những việc như tới ga tàu, vẫy chào tạm biệt mọi người, tàu lăn bánh và chúng tôi trở về với giấc mơ xưa, có tôi, Peeta, Effie, Haymitch, Cinna và Portia- nhà thiết kế của Peeta. Tôi ăn tối với những món ăn ngon tuyệt mà chẳng hề nhớ tên. Choàng vào người bộ đồ ngủ, tôi ngồi chờ mọi người an giấc. Haymitch vẫn chưa ngủ, tôi biết chắc như thế. Ông không có thói quen ngủ khi trời tối.

Khi đoàn tàu hoàn toàn yên tĩnh, tôi xỏ chân vào đôi dép và bước tới gõ cửa phòng ông. Phải gõ liên tục vài phút tôi mới nghe được tiếng càu nhàu hồi đáp, như thể ông ta biết chắc một tin gì đó chả tốt lành đang chờ ở cửa.

“Cháu muốn gì?” Ông ta hỏi, gần như muốn hạ gục tôi bằng hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Cháu có chuyện cần nói.” Tôi thì thầm.

“Giờ này sao?” Ông ta càu nhàu và tôi gật đầu. “Tốt hơn nên là gì đó tốt lành.” Ông chờ đợi, nhưng tôi lại lo rằng những cuộc trò chuyện trên tàu có thể bị ghi âm. “Sao nào?”

Đoàn tàu bắt đầu thắng lại, trong một thoáng tôi đã nghĩ rằng Tổng thống Snow đang theo dõi mình, không bằng lòng với niềm tin tôi đặt vào Haymitch rồi quyết định khử tôi ngay tại đây. Nhưng hóa ra họ chỉ dừng để tiếp nhiên liệu.

“Ở đây ngột ngạt quá!” Tôi nói.

Đó là một câu nói ẩn dụ nhưng tôi thấy trong đôi mắt cú vọ kia một ánh nhìn đầy thấu hiểu “Ta biết chính xác điều cô cần lúc này.” rồi băng qua các toa tàu, mở cửa và nhảy xuống nền tuyết lạnh.

Một nhân viên phục vụ cùa Capitol chạy tới giúp nhưng Haymitch phẩy tay đuổi cậu ta đi “Tôi chỉ muốn hit thở một tí, chỉ một phút thôi?”

“Xin lỗi. Ông ấy đang say.” Tôi nói “Để tôi đỡ ông ấy được rồi.” Rồi nhảy xuống và chạy theo đường ray ngay phía sau ông ấy. Tới toa cuối, nơi chúng tôi không thể bị theo dõi, ông ta quay sang tôi và gằn giọng.

“Chuyện gì?”

Tôi kể ông tất cả mọi chuyện, về chuyến viếng thăm của Tổng thống, về Gale, về việc nếu tôi thất bại đồng nghĩa với mọi người sẽ chết.

Gương mặt ông nhăn lại, trông già hẳn đi dưới ánh đèn đỏ từ đuôi tàu. “Vậy thì cố đừng thất bại.”

“Làm ơn giúp cháu qua được chuyến đi lần này…” Tôi chỉ vừa kịp mở lời.

“Không đâu Katniss,” Ông ta nói “Vấn đề ở đây không phải là về Chuyến Diễu hành.”

“Ý ông là sao?” tôi hỏi.

“Ngay cả khi cháu qua được vụ lần này thì vài tháng sau họ cũng lôi cháu trở về Đấu Trường. Cháu và Peeta, từ bây giờ đã là cố vấn, và chúng ta phải trình diện ít nhất mỗi năm một lần. Rồi cứ mỗi lần đó chuyện tình lãng mạn của tụi bây lại lên sóng cũng như chi tiết về cuộc sống riêng tư của mỗi đứa, và cháu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài cái kết hạnh phúc mãi về sau với Peeta.”

Lời nói của ông ta có hiệu quả ngay tức thì. Tôi chẳng bao giờ có được tương lai với Gale, ngay cả khi tôi mong muốn. Tôi cũng chả bao giờ được lựa chọn cuộc sống độc thân. Tôi sẽ phải yêu Peeta mãi mãi. Và Capitol sẽ theo dõi quá trình tôi thực hiện điều đó. Tôi có cùng lắm là vài năm. Giờ tôi chỉ mới 16 nên vẫn còn được sống cùng với mẹ và Prim. Nhưng sau đó thì …. thì..

“Hiểu ý ta chứ?” Ông đẩy tôi.

Tôi gật. Ý ông ta là tương lai duy nhất của tôi bây giờ là Peeta nếu như tôi vẫn muốn những người mà tôi yêu thương còn sống, cũng như nếu tôi muốn giữ lại cái mạng của mình. Tôi sẽ phải cưới Peeta.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...