Đạo
Chương 65: Ngọc bội thân phận, tâm ý mỹ nhân
“Ngôn lão, Mạc lão hai vị trưởng lão nhanh đứng lên, chúng ta không phải đã nói , sau này gặp mặt không được hành lễ với ta sao, các ngươi sau này nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ không để ý đến các ngươi.” Nhìn mấy người quỳ trên mặt đất, Lý Tiểu Nghệ liền tiến lên kéo hai lão giả dậy, bộ mặt ngây thơ tràn đầy ý làm nũng.
Ngôn lão, Mạc lão hai người sắc mặt âm trầm, nghe vậy cũng mỉm cười ấm áp, lộ ra ánh mắt tràng đầy quan ái nhìn về phía Lý Tiểu Nghệ.
"Tiểu thư, lần này ngươi lén lút rời tông môn đi, hai người chúng ta đúng là thiếu chút nữa bị tông chủ hủy đi bộ xương già này rồi, nếu tiếp tục tìm không thấy ngươi, hai người chúng ta sẽ phải trở về chịu phạt." Ngôn lão sờ sờ râu, cười khổ nói.
"ông ấy dám, nếu ông ấy dám xử phạt hai vị trưởng lão, xem ta quay về không đem râu mép của lão mà nhổ sạch, sau đó rời nhà bỏ đi không bao giờ trở về nữa !" Lý Tiểu Nghệ hung dữ quơ quơ nắm tay nhỏ nói.
Mạc lão nghe vậy ánh mắt lộ ra vài phần ấm áp, nhưng vẫn vội khoát tay nói: "Ngàn vạn lần không nên, tiểu thư nếu còn chạy loạn như vậy, hai lão già chúng ta thật có thể phải chạy mệt rã rời. Nửa năm nay chúng ta vì tìm người mà chạy không ít địa phương, nếu tiếp tục như vậy quả thật là không chịu được."
Còn về loại chuyện này, khụ khụ, có vẻ như đã không phải là lần đầu tiên. . .Kỳ thật từ hai ngày trước, bọn hắn cũng đã tra được hành tung Lý Tiểu Nghệ, hơn nữa biết được nàng còn trúng phải Châu Chi độc, trong lòng âm thầm lo lắng không thôi. Bất quá giờ phút này hai người tinh tế quan sát phát hiện Lý Tiểu Nghệ vẫn là thân hoàn bích, trong lòng mới cực kỳ thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng tiểu thư linh căn tư chất tuyệt hảo, tu luyện thần thông huyền nữ Âm La công lại là công pháp ma đạo cao nhất, tương lai thành tựu không thể giới hạn! Nhưng nếu là ở trước Nguyên Anh kỳ cùng người giao hợp phá thân nguyên âm, không chỉ tổn hao nguyên khí, sau này tu luyện quả thực khó càng thêm khó!
Vào thời khắc này, cẩm y nam tử không nói gì ánh mắt đảo qua một vòng trên mặt Tiêu Thần, trên mặt lộ ra vài phần lãnh ý, thản nhiên nói: "Biểu muội, không biết vị đạo hữu này là người phương nào?"
Tuy rằng sắc mặt không hiện, nhưng đáy mắt cũng mang lãnh ý, dù sao Lý Tiểu Nghệ trúng phải Châu Chi độc hắn đã sớm biết được, tuy rằng giờ phút này vẫn là thân hoàn bích, nhưng cùng một nam tử xa lạ ở cùng một chỗ, vẫn làm cho trong lòng hắn có chút khó chịu.
"Quản biểu ca, hắn là bằng hữu của ta, ngươi không cần nghĩ nhiều." Lý Tiểu Nghệ nghe vậy khẽ nhíu mày, lập tức thản nhiên nói, bất quá xoay người, hướng về phía hai người Ngôn lão, Mạc lão làm nũng nói: "Hai vị trưởng lão, vị này chính là Tiêu Thần đạo hữu, ngày đó ta bị dư nghiệt Thanh Linh Tông vây giết, may nhờ có hắn mới có thể giữ được tánh mạng, các ngươi cần phải hảo hảo cám ơn người ta mới được."
"A, đã cứu tiểu thư, vậy dĩ nhiên là phải tạ ơn." Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười gật đầu.
Tiêu Thần im lặng cảm thấy cả người căng thẳng, nhìn ánh mắt soi mói của hai đại trưởng lão, hắn cảm giác toàn thân mình dường như không có nửa điểm bí mật, hoàn toàn giống như bị người nhìn thấu, bất quá loại cảm giác này cũng không kéo dài lâu lắm, hai người đó thu hồi ánh mắt, không để lại dấu vết thoáng gật gật đầu.
"Vị đạo hữu này cứu tiểu thư nhà ta, chúng ta tự nhiên có biểu hiện, không biết đạo hữu có yêu cầu có gì, xin đừng ngại nói ra."
Lúc này, Ngôn lão cũng mở miệng nói.
Tiêu Thần nghe vậy sửng sốt, nhưng ngay sau đó lắc đầu, thản nhiên nói: "Cứu lệnh tiểu thư, chỉ là bởi vì tại hạ cùng với nàng hợp ý, tùy tâm mà làm, cũng không phải vì được báo đáp gì, ý tốt của hai vị tiền bối, tại hạ xin tâm lĩnh."Tiêu Thần không chút do dự mở miệng cự tuyệt, hiển nhiên ngoài dự liệu của hai người, bất quá sau khi sửng sốt, trong mắt cũng lộ ra vài phần ý tán thưởng.
"Ngươi tên ngốc này, ta cho ngươi cơ hội nói yêu cầu có lợi cho ngươi, ngươi sao lại không cần? Cái gì linh khí, công pháp, đan dược, chỉ cần ngươi nói ra hai vị trưởng lão cũng sẽ đưa cho ngươi, làm sao ngươi có thể không cần!" Nghe Tiêu Thần cự tuyệt, không đợi hai người Ngôn lão, Mạc lão mở miệng, nhìn bộ dáng cương cường của Tiêu Thần, Lý Tiểu Nghệ lại có chút nôn nóng liền mở miệng nói.
Tiêu Thần nghe vậy trong lòng hiện lên vài phần ấm áp, trêu ghẹo cười nói: "Thù lao ta đã thu rồi, thế nào lại không biết xấu hổ tiếp tục mở miệng đòi nữa." Bất quá mới vừa nói xong, trong lòng hắn liền sinh ra vài phần hối hận.
Quả nhiên, Lý Tiểu Nghệ nghe vậy sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, rồi cúi đầu thật sâu xuống. Tình hình như vậy rơi vào trong mắt những người Ma Tông kia, nhất thời tạo thành phản ứng khác nhau. Quản biểu ca hơi khẽ nhíu mày, trong mắt sát khí chợt lóe lên, Hai bàn tay nắm chặt trong ống tay áo rộng thùng thình. Còn trong mắt hai người Ngôn lão, Mạc lão đồng thời hiện lên một chút thần sắc lo lắng, nhìn về phía Tiêu Thần ánh mắt trở nên âm tình bất định. Về phần đám môn nhân đệ tử, thì kinh ngạc há to miệng, bọn họ đã từng khi nào gặp qua Đại tiểu thư lộ ra thần sắc như vậy, trong lúc nhất thời nhìn về phía Tiêu Thần với ánh mắt kính nể , nhưng càng nhiều vẫn là vẻ ghen ghét.
"Khụ, nếu đạo hữu đã cứu tiểu thư chúng ta, thù lao chúng ta tất nhiên sẽ cho." Ngôn lão lại nhíu mày, ngay sau đó trở tay từ trong túi thử vật lấy ra một ngọc bội ném về phía Tiêu Thần, "Đây là một miếng ngọc bội hộ thân, bên trong có phong ấn một tần linh lực hộ thân, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Kim Đan trung kì trở xuống,ngươi cầm lấy”
Ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan trung kì trở xuống!
Tiêu Thần biến sắc, đưa tay đem ngọc bội kia cầm trong tay, thoáng do dự rồi cất vào trong túi, chắp tay nói: "Đã như vậy, rất đa tạ ."
Mắt thấy Tiêu Thần nhận lấy ngọc bội, mày của Ngôn lão giãn ra vài phần, xoay người qua Lý Tiểu Nghệ nói: "Tiểu thư, tông chủ có lệnh đợi chúng ta sau khi tìm được người, lập tức mang người quay lại sơn môn, hiện tại chúng ta liền đi đi."
Lý Tiểu Nghệ nghe vậy hơi do dự, nhưng ngay sau đó chậm rãi gật đầu, lần này ra ngoài gần như bỏ mạng, cũng khiến nàng minh bạch Tu Chân Giới rất hung hiểm, tu vi hiện giờ của nàng không đủ để có thể lang bạt.
"Tiêu Thần, đây là ngọc bài thân phận của ta, nếu sau này ngươi có chuyện gì, có thể đến Bắc Châu tìm ta." Ngọc thủ đưa ra một ngọc bài thoan thoản mùi thơm xử nữ, Lý Tiểu Nghệ mặt phấn ửng đỏ, dẫn đầu độn quang, bay về phía chân trời.
Quản biểu ca cười lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, trong mắt hiện lên vài phần âm trầm, sau đó xoay người rời đi. Ngôn lão, Mạc lão hai người liếc nhau, hơi lắc đầu, phất phất tay, dưới chân khẽ động liền dẫn mấy người đi theo. Đoàn người vừa trong chớp mắt, liền biến mất ở cuối tầm mắt.
Tiêu Thần vuốt vuốt ngọc bài trong tay còn lưu lại nhiệt độ cơ thể con gái, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác phức tạp, lắc đầu thở dài, đưa tay đem đồ vật cất vào trong người, thân người chợt lóe lên, sau khi phân biệt phương hướng một chút liền lướt nhanh rời đi.
"Hai vị trưởng lão đi trước một bước, ta có một số việc, sau đó sẽ cùng các ngươi hội hợp." Quản biểu ca chợt thu lại thân pháp, sau đó hướng về phía nhóm người Vạn Ma Tông chấp tay hướng hai người Ngôn lão, Mạc lão nói.