Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 61: Đứa bé không còn


Chương trước Chương tiếp

Editor: Tr? sữa tr? xanh

"Gả cho anh? Anh nghĩ rằng L? Nhược t?i sẽ gả cho một người v? muốn chiếm hữu t?i m? năm lần bảy lượt sử dụng d?ng thủ đoạn hạ lưu sao!"

"Nhược Nhược, em b?nh tĩnh một ch?t, em n?i cho anh biết, em..." Bị L? Nhược b?p chặt cổ khiến yết hầu của Thẩm Ngạn gia tăng cường độ, h? hấp cứng lại, Thẩm Ngạn cơ hồ n?i kh?ng ra lời, khu?n mặt nhanh ch?ng đỏ bừng.

"B?nh tĩnh? Anh bảo t?i l?m sao b?nh tĩnh? Thẩm Ngạn, anh c? biết hay kh?ng, anh đ? ph? hủy cả đời n?y của t?i!" Những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống, đ?y mắt L? Nhược một mảnh bi thương.

Từ nhỏ, c? đ? th?ch Tống Mạc, những năm gần đ?y, c? cố gắng như vậy, học tập nhạc kh?, học tập khi?u vũ, học tập quản l? thị trường, học tập kiến tr?c, c? huấn luyện m?nh phải xuất sắc về mọi mặt, chỉ hi vọng c? một ng?y, c? thể xứng đ?i với Tống Mạc, quang minh ch?nh đại đứng ở b?n người anh, trở th?nh Tống phu nh?n m? c? tha thiết ước mơ.

Đoạn đường c? đi n?y c? bao nhi?u kh? khắn, bao nhi?u mệt mỏi, kh?ng c? ai biết, nhiều ng?y đ?m, c? kh?ng ngừng tự n?i với m?nh, chỉ cần tiếp tục chống đỡ, sẽ c? một ng?y, Tống Mạc sẽ thấy ?nh s?ng của c?, to?n bộ nh?n sinh, to?n bộ trả gi? của c?, cũng v? muốn Tống Mạc y?u d[dlqd c?, nhưng h?m nay, cơn ?c mộng đ?ng sợ nhất, c?i g? cũng kh?ng c?, c? dơ bẩn như vậy, kh?ng c?n c? tư c?ch đứng ở b?n cạnh Tống Mạc, m? người đ?n ?ng trước mắt n?y, ch?nh l? đầu sỏ g?y n?n mọi chuyện!

C? hận anh, hận anh nh?n danh t?nh y?u hủy diệt tất cả hy vọng của c?, hận anh t?n nhẫn tổn thương c? như vậy.

Đau đớn hồi tưởng l?m cho L? Nhược chớp mắt thất thần, Thẩm Ngạn mượn cơ hội tr?nh tay c? ra, trở tay d?ng b?n tay s?t sao chế trụ cổ tay của c?, chống đỡ th?n thể của c? tr?n ghế sofa, nh?u lại l?ng m?y nh?n về ph?a L? Nhược lệ rơi đầy mặt, thần sắc thống khổ, "Nhược Nhược, em l?m sao vậy?"

"T?i l?m sao vậy? Thẩm Ngạn, sao anh kh?ng hỏi xem ch?nh m?nh, anh đ? l?m c?i g? với t?i." L? Nhược gi?y dụa kh?ng tho?t, nhắm mắt lại xụi lơ ở trong ghế sofa.

"C? ? g??"

"Đ?m h?m đ?, ta uống say rượu đ?m h?m đ?, Thẩm Ngạn, anh đang l?m c?i g??" Giọng n?i L? Nhược bạc lương l?m cho người đau l?ng.

"Anh, anh..." Sắc mặt Thẩm Ngạn trong nh?y mắt trở n?n trắng bệch, đ?y mắt ?y n?y hiện l?n trong hốc mắt, "Em đ? biết."

"Thẩm Ngạn, r? r?ng hai lần cường bạo t?i đều l? anh, r? r?ng đứa b? trong bụng t?i l? của anh, anh lại gạt t?i, chỉ v? bức t?i phải gả cho anh, anh c? biết hay kh?ng, bao nhi?u đ?m, từ trong mộng t?i bừng tỉnh, đau đến kh?ng muốn sống, Thẩm Ngạn, sao anh c? thể... ?c như vậy." L? Nhược s?t sao cắn m?i dưới, giọng n?i nghẹn ng?o, tất cả thống khổ, giờ khắc n?y n?i ra khỏi miệng, c?ng r? r?ng.

Anh lu?n miệng n?i y?u c?, lại l?m cho c? sống kh?ng bằng chết, anh y?u, thật đ?ng sợ, c? kh?ng d?m, cũng kh?ng muốn.

Thẩm Ngạn nh?n chằm chằm khu?n mặt L? Nhược thật l?u, trong l?ng kh?ng n?i được g?, thủ sẵn cổ tay L? Nhược chợt bu?ng ra, tựa đầu ch?n nản v?i s?u v?o đầu gối, ng?n tay s?t sao xuy?n thấu v?o t?c đen, d?ng sức nắm t?c đen, tim đau nhức từng đợt từng đợt trong lời l?n ?n của L? Nhược, trong lồng ngực lan tr?n ra.

B?ng đ?m nh?n nhạt, y?n tĩnh kh?ng tiếng động.

"Thẩm Ngạn, bu?ng tha cho t?i đi, t?i mệt mỏi rồi."

Kh?ng biết qua bao l?u, trong kh?ng kh? y?n tĩnh, giọng n?i L? Nhược mới trầm thấp vang l?n, h?nh như trong thời gian một tiếng bi thương than tiếc, n? r? r?ng dịu d?ng v? lực hơn, rơi v?o b?n tai Thẩm Ngạn, lại giống như một thanh kiếm sắc b?n đ?m xuy?n qua lồng ngực của anh.

Sao bọn họ lại đi tới ho?n cảnh như vậy, anh r? r?ng chỉ l? muốn y?u c?, lại lỗ m?ng l?m tổn thương c?, giờ khắc n?y, đ?y l?ng d]d]l[q[d Thẩm Ngạn kinh hoảng kh?ng n?i ra được, kh?ng biết sao, anh cảm thấy, giống như anh sẽ mất đi L? Nhược.

H?t một hơi thật s?u, giống như người đi?n, từ sau lưng L? Nhược ?m chặt lấy th?n thể của c?, đầu tựa l?n cổ L? Nhược, bả vai nhẹ nh?ng run rẩy l?n, người đ?n ?ng lu?n b? đạo n?y, ở trong b?ng tối, vụng trộm đỏ mắt, "Kh?ng, Nhược Nhược, em kh?ng thể rời khỏi anh, em kh?ng thể!"

C? rời đi, anh biết sống sao.

Nhiều năm như vậy, c? đối với anh m? n?i, giống như l? dưỡng kh? của anh, thẩm thấu v?o từng hơi thở của anh, muốn h?t ra, chỉ c? c?ch bu?ng tha cho c?i mạng n?y.

L? Nhược đột nhi?n nở nụ cười, cười t?y ?, cười đi?n cuồng, tr?n mặt, nước mắt nặng trịch rơi xuống, trong kh?ng kh? y?n tĩnh, Thẩm Ngạn nghe được giọng n?i tuyệt vọng v? t?n nhẫn của L? Nhược, từng chữ từng c?u.

C? n?i, "Thẩm Ngạn, đứa b? kh?ng c?n, con của anh bị t?i tự tay giết chết, anh c?n muốn t?i l?m c?i g?..."

p/s: m?nh th?ch cặp n?y??..



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...