Phi Nhi cầm chặt tay Diêm Vô Xá, một khắc cũng không rời, như là ở trước mặt mọi người tuyên bố nam nhân này là của nàng, ai cũng đừng nghĩ đến.
Diêm Vô Xá cảm giác được Phi Nhi có tính chiếm hữu đối với mình, đáy lòng mừng như điên, tuy rằng không biết tối hôm qua Đỗ Yến cùng nàng nói cái gì, trước mắt xem ra hiệu quả không sai, hơn nữa cho tới bây giờ hắn vẫn thích nàng ỷ lại vào mình, tốt nhất là tín nhiệm cả đời.
Đánh chết cũng không muốn suốt ngày cùng nàng khắc khẩu!
Đạt Y Đồ thấy bộ dáng Phi Nhi thân mật cùng Diêm Vô Xá, biết bọn họ đã xóa bỏ hiểu lầm, trong lòng như gỡ bỏ được tảng đá lớn nhưng lại nảy lên một loại buồn bực hư không, thật sự là mâu thuẫn cực kỳ.
Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu thì Yên Chi cùng Đỗ Yến đi vào, Yên Chi đối Đạt Y Đồ gật gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát.”
“Hảo!”
Đạt Y Đồ đứng lên, mang theo mọi người rời khỏi lều vải.
Ranh giới giữa Đạt Mỗ tộc cùng Cuồng Hú Tộc chính là Ám lâm, vừa vặn Y tộc ở bên trái Cuồng Hú Tộc, như vậy, phải đi qua Y tộc mới có thể tiến vào Ám lâm. Y tộc ở trên thảo nguyên nổi danh với sản lượng cỏ phong phú, giàu dinh dưỡng, thích hợp nhất để chăn nuôi gia súc. Hàng năm, Cuồng Hú Tộc đều cùng Y tộc giao dịch rất nhiều, cho nên giao tình giữa hai tộc rất tốt.
Trên đường đi, Diêm Vô Xá để cho Phi Nhi mang Thủy Tinh giáp, thu nhỏ lại, nép ở trong vạt áo hắn ngủ gật. Con ngươi đen tràn đầy sủng ái thường thường nhìn về phía vạt áo, chỉnh lại vị trí cho nàng.
Đạt Y Đồ đều nhìn thấy tất cả, đau đớn trong lòng, biết trước kết quả lại vẫn cố tình hãm sâu, vẫn bất tri bất giác yêu mến nàng, hiểu biết nàng, mong nàng hạnh phúc, cũng hi vọng nam nhân bên cạnh nàng chính là mình…
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người rốt cục cũng tới Y tộc, vừa thấy cửa trại Y tộc, chợt nghe tiếng trống nổi lên bốn phía, bụi đất bay lên, mấy trăm nhân mã theo bốn phương tám hướng vây quanh lại, trong chớp mắt đã đem bọn họ vây quanh.
Diêm Vô Xá biết tình huống không đúng, hơi hơi khép lại quần áo, che khuất tro bụi bay đến. Con ngươi đen nhìn chăm chú vào động tĩnh chung quanh, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, thị huyết, làm cho người ta sợ hãi.
Trước mặt xuất hiện một nam nhân cao lớn, cưỡi ngựa, giơ mã tiên trong tay lên, rít gào nói: “Chỉ bằng mấy chục người các ngươi đã muốn đánh Y tộc của ta, không khỏi quá mức khinh địch đi.”
Thánh Tuyết lạp lạp dây cương, tiến lên từng bước, tiếng nói trầm thấp trả lời: “Chúng ta là tới đàm phán, không phải đến đánh nhau.”
“Đàm phán?”
Nam nhân nheo lại đôi mắt, nhìn nữ nhân lạnh lùng trước mắt,“Ngươi là người của Tuyết tộc?”
“Tuyết tộc Thánh Tuyết.”
“Các ngươi không phải đồng minh của Cuồng Hú Tộc sao? Vì sao ngươi lại chạy tới cùng Đạt Mỗ Tộc hợp tác?”
Thánh Tuyết hướng Diêm Vô Xá vươn tay, giới thiệu nói: “Hắn là Minh Quốc Minh Vương Diêm Vô Xá, cùng Đạt Mỗ Tộc đã đạt thành đồng minh. Ta biết Y tộc cùng Cuồng Hú Tộc có quan hệ hợp tác, Minh Vương đã đáp ứng, chỉ cần các ngươi buông tha cho đồng minh của Cuồng Hú Tộc hắn sẽ cung cấp càng nhiều hợp tác buôn bán có lợi”
“Thiết, hắn là người Minh Quốc,ta cùng Lãnh quốc đàm sinh ý, hà cớ gì phải nể mặt hắn ?”
“Sự thật ở ngay trước mắt, uy tín của Cuồng Hú Tộc, ngươi và ta đều rõ ràng, hơn nữa Cuồng Hú Tộc đối với đả kích lần này, ngươi cho rằng điều hứa hẹn của các đồng minh còn có thể thực hiện sao?”
Thánh Tuyết nói một phen làm cho nam nhân nheo lại đôi mắt, tầm mắt dừng ở trên người Diêm Vô Xá, đối với danh hào Minh Vương hắn phi thường rõ ràng, đối với sự thị huyết hiếu chiến của hắn như sấm bên tai. Nếu so sánh Cuồng Hú Tộc cùng Đạt Mỗ Tộc, một tộc thường xuyên khất nợ ngân lượng lương thảo, một tộc tài phú một phương, người sáng suốt đều biết nên lựa chọn như thế nào.
Chính là Minh Quốc cùng Lãnh Quốc lộ tuyến khá xa, đây là nhân tố trọng yếu.
“Y Đồ, chuyện đó để sau hãy bàn bạc kĩ hơn, bày binh bố trận thế này là đạo tiếp khách của ngươi sao?”
Thánh Tuyết lạnh lùng nhìn lướt qua binh lính bốn phía, gió thảo nguyên thổi bay mái tóc thật dài của nàng, quần áo màu đỏ phiêu động, giống như một đóa hồng đẫm máu, sừng sững ở giữa chúng nam nhi.
Diêm Vô Xá đối với biểu hiện của nàng thập phần vừa lòng, chỉ có thảo nguyên cuồng dã mới có thể dưỡng dục nên một anh thư xuất sắc như thế.
“Đa Duy, ngươi lại đang nhìn nàng.”
Chính là trong lúc chuyên chú, bé con trong lòng đã muốn phát ra thanh âm kháng nghị, Diêm Vô Xá mỉm cười rũ mắt xuống, nhìn Phi Nhi chu miệng lên.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Phi Nhi, Đa Duy giúp con tìm một sư phó, được không?”
Nếu nàng là sư phó của Phi Nhi , hắn có thể nhận, ít nhất là nữ nhân.
Hắn tuyệt đối không cho nam nhân khác tới gần Phi Nhi!
“Đa Duy nói nữ nhân kia sao?”
Tiểu đáng yêu “Ông” một tiếng, bay đến ngồi trên bờ vai của hắn, loạng choạng hai chân, giận dỗi nhíu mày.
“Đúng vậy, nàng là một nữ nhân cơ trí lại cường hãn.”
“Đa Duy thích nàng?”
“Loại này không gọi là « thích » mà gọi là « thưởng thức », gọi là « anh hùng trọng anh hùng », nàng sẽ dạy cho ngươi rất nhiều đạo lý xử sự làm người.”
“Phi Nhi có thể dùng ma pháp đem nàng đánh cho rối tinh rối mù.”
“Không có ma pháp đâu?”
“……”
Phi Nhi nhăn mi lại, nghiêng đầu nhìn nữ tử phía trước.
“Phi Nhi không phải nói muốn thành chiến sĩ sao? Không phải nói muốn cùng Đa Duy lên chiến trường sao? Nếu là Phi Nhi có thể học tập Thánh Tuyết : gặp mạnh tắc cường, địch nhân càng mạnh ta càng cưỡng hãn thì Đa Duy sẽ đồng ý.”
Phi Nhi quay đầu, thiên chân nháy mắt mấy cái: “Đa Duy thích nữ nhân như vậy?”
“Ha ha……”
Diêm Vô Xá mỉm cười lắc đầu,“Đa Duy chỉ thích Phi Nhi, nhưng ta muốn Phi Nhi biết độc lập, trở nên mạnh mẽ, có thể bảo vệ được chính mình.”
Phi Nhi gật gật đầu, cong cong môi, ánh mắt dừng ở trên người Thánh Tuyết. Ngoài việc Đa Duy đối với nàng ta lưu ý quá đáng, nói thật ra, nàng cũng thích Thánh Tuyết, rất có tính cách của một nữ nhân.
Phi Nhi rất rõ ràng, chỉ cần ở bên cạnh Đa Duy, không người nào có thể thương tổn nàng. Đồng dạng, chỉ cần có nước, nàng chính là nữ chiến sĩ cường đại nhất. Nhưng, nếu trong tình huống không ở cạnh Đa Duy, cũng không có nước thì nàng biết làm thế nào ?
Nàng là tuyệt đối yếu ớt, tuyệt đối nguy hiểm. Hơn nữa thân thể cấu tạo thập phần đặc biệt, hơi lộ thân phận sẽ bị khắp nơi cướp đoạt, cái kia ai…… Chính là ví dụ tốt lắm.
Lại quên tên!
Nàng hẳn là nên suy nghĩ đề nghị của Đa Duy.
Chỉ chốc lát, Thánh Tuyết cùng tộc trưởng Y tộc đã nghị thành hiệp thương, chiến sĩ Y tộc giải tán, đại môn mở ra, chấp nhận đề nghị của Thánh Tuyết.
Diêm Vô Xá lạp lạp dây cương, con ngựa hướng đại môn đi đến, Phi Nhi vẫn như cũ, ngồi trên bờ vai của hắn, dùng mái tóc dài của Đa Duy che giấu mình, lôi kéo áo hắn, ổn định thân thể của mình.
Phi Nhi di chuyển một chút, tới gần bên tai Diêm Vô Xá, lớn tiếng kêu lên: “Đa Duy, ta nhận Thánh Tuyết làm sư phó của ta.”
“Phi Nhi thực ngoan.”
“Đúng vậy a!”
Bé đáng yêu gật gật đầu, lộ ra một chút hồn nhiên tươi cười: “Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Đa Duy, Phi Nhi sẽ thực nghe lời.”
Bất luận là ai đều không sao cả, nàng chỉ cần Đa Duy……