Bay đến cái hang mà nàng hay tắm rửa, Phi Nhi chạy đến bên tiểu trì, không chút do dự nhảy vào giữa ao. Đỗ Yến nhanh chóng trốn được ở phía sau tảng đá lớn bên bờ ao, tầm mắt không chuyển chuyên chú nhìn vào động tĩnh phía trong ao.
Mặt nước dao động dần dần bình phục, nhưng không có thân ảnh của Phi Nhi, Đỗ Yến trong lòng hoảng hốt, từ sau tảng đá chạy ra. Lúc hắn đang muốn nhảy vào trong nước, đột nhiên, một thân ảnh kiều nhỏ từ dưới trồi lên, mái tóc hất tung, bắn ra vô số bọt nước.
“Phi Nhi!”
Đỗ Yến đi xuống cái ao, đè lại bả vai của nàng, nhìn chăm chú vào cặp tử mâu đau thương kia, đau lòng vạn phần.
Hai tay bắt lấy quần áo Đỗ Yến, Phi Nhi ngẩn đầu, cùng hắn nhìn nhau, đáng thương hề hề nói: “Yến ca ca, Đa Duy có phải không thích Phi Nhi nữa hay không?”
“Nói bậy, Diêm thúc thúc thích Phi Nhi nhất.”
“Vì sao hắn vì che chở nữ nhân kia mà lại cùng Phi Nhi cãi nhau?”
“Đến! Ca ca kể cho muội nghe một chuyện xưa.”
Đỗ Yến ôm lấy Phi Nhi, đi đến bên cạnh ao, ngồi xuống.
Hai người ngâm mình trong làn nước ấm áp, Đỗ Yến để cho nàng dựa vào trong ngực mình , cưng chiều vuốt ve đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Năm năm trước, lúc ấy nương ta là một nữ anh hùng nổi tiếng. Có một lần, phụ thân ta bị địch nhân bắt được, nhốt làm tù binh, ý đồ muốn làm võ lâm minh chủ. Nương ta bắt đầu xây dựng các mối quan hệ với mọi người trong võ lâm, cùng họ kết bằng hữu, làm hảo huynh đệ. Vì cứu phụ thân ta, nương vận dụng toàn bộ quan hệ, cho nên mỗi ngày trong nhà đều có rất nhiều nam nhân đến.”
Tiểu Phi Nhi tựa hồ cảm nhận được tâm tình Đỗ Yến ngay lúc đó, bi ai nhăn lại mi.
“Mẫu thân suốt ngày đều ở đại sảnh cùng các anh hùng thảo luận, khi đó, ta suy nghĩ, mẫu thân có phải không thương ta nữa hay không?”
Đỗ Yến bất đắc dĩ lắc đầu,“Ta cũng từng nghĩ đến mình đã bị lãng quên, bị vứt bỏ. Nhưng ý nghĩ duy nhất của mẫu thân khi đó chính là mau chóng cứu phụ thân ra, không cho người chịu khổ, xem nhẹ ta, chẳng qua là bởi vì ở trong cảm nhận của nàng, ta đã có thể tự lập, đã là người trưởng thành”
“Chẳng lẽ Đa Duy cũng nghĩ như vậy sao?”
“Đúng vậy, bởi vì Diêm thúc thúc phải giúp Nguyên Vương tấn công vài bộ lạc, phải cứu về những tộc nhân Đạt Mỗ Tộc bị tộc khác bắt giữ. Hơn nữa bởi vì chuyện tình của Cuồng Hú Tộc , Diêm thúc thúc muốn xử lý cừu hận giữa ba đồng minh tộc của Cuồng Hú Tộc và Đạt Mỗ tộc, tận lực giảm bớt tử vong, ngăn cản chiến tranh.”
“Nhưng là, Đa Duy với nữ nhân kia……”
“Phi Nhi đang ghen sao?”
“Đây là ghen sao?”
Phi Nhi tò mò nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái, thiên chân nhìn Đỗ Yến.
“Hiện tại giống như khi muội và Nguyên Vương cùng một chỗ, Diêm thúc thúc cũng sẽ có tâm tình như vậy, đây là giống nhau, hiểu không?”
“Hơi hơi hiểu.”
Phi Nhi quay đầu, nhìn chăm chú vào mặt nước, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Khó chịu, ghen tị, áp lực, đây xác định là tình yêu.”
“Tình yêu?”
Môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên, tình yêu? Giống như phụ vương cùng mẫu hậu có một cuộc sống hạnh phúc như vậy sao?
“Ca ca không biết nhiều lắm, chỉ có thể giải thích đến đây.”
“Cám ơn Yến ca ca!”
Phi Nhi quay đầu, ở hai má Đỗ Yến “ba” một cái tỏ vẻ cảm tạ.
Đỗ Yến nhíu đầu mày, ngón tay thô ráp điểm môi của nàng: “Nhớ kỹ, về sau đừng tùy tiện hôn môi nam nhân, hiểu không?”
“Bởi vì Yến ca ca là bằng hữu của Phi Nhi .”
“Ca ca nhận tấm chân tình của Phi Nhi, nhưng thân mật như thế, đối tượng chỉ có thể là Diêm thúc thúc.”
“Được! Ta về sau chỉ thân thiết với Đa Duy.”
Phi Nhi hiểu ý của Đỗ Yến, đây cũng là nguyên nhân Đa Duy khó chịu.
“Tiểu Phi Nhi thật thông minh .”
“Yến ca ca, còn có thể kể chuyện xưa cho Phi Nhi nghe sao?”
“Phi Nhi thích nghe cái gì?”
“Giang hồ này, võ lâm này, còn có chuyện của Đa Duy.”
“Ha ha…… Hảo! Để ca ca kể cho muội nghe chuyện xưa của Minh Vương Diêm Vô Xá, đại anh hùng nổi tiếng trong khắp chốn giang hồ.”
“Hảo!”
……
Lúc Đỗ Yến ôm Phi Nhi trở lại lều vải, Diêm Vô Xá đã sớm chờ ở cửa. Con ngươi đen nhìn chăm chú vào nàng trong lòng Yến nhi , ánh mắt tràn đầy sủng ái cùng xin lỗi.
Đỗ Yến đi đến bên cạnh hắn , đem Phi Nhi giao cho hắn, nhẹ giọng nói: “Diêm thúc thúc, nhiều chuyện ta đã cùng Phi Nhi khai thông, nàng chính là một tiểu cô nương khát vọng thân tình.”
Diêm Vô Xá ôm thân hình kiều nhỏ, im lặng gật gật đầu.
“Nàng sẽ hiểu ý của người,” Đỗ Yến vuốt ve khuôn mặt tinh xảo kia,“Dù sao Phi Nhi cũng đã trưởng thành.”
Đầu nhỏ của nàng cọ cọ ở trong lòng hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười ngọt ngào: “Đa Duy, đừng nóng giận.”
Diêm Vô Xá ngẩng đầu, cảm kích nhìn Đỗ Yến: “Ta thật sự là một phụ thân thất bại, cám ơn ngươi, Yến nhi.”
Đỗ Yến không nói gì, vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người rời đi, chuyện kế tiếp hẳn là giao cho Diêm Vô Xá, xem hắn có thể lý giải toàn bộ cho Phi Nhi hiểu hay không.
Diêm Vô Xá ôm Phi Nhi đi vào lều vải, đặt nàng trên giường, cởi quần áo ướt sũng trên người nàng, cẩn thận giúp nàng thay một cái áo sạch sẽ, còn chưa mặc quần, hai tay nàng đã muốn lôi kéo quần áo của hắn không buông.
Diêm Vô Xá đành phải buông quần xuống, ôm lấy nàng cùng nhau ngủ.
Chính là hơi tiếp xúc một chút, Phi Nhi tựa như đụng tới gối đầu thoải mái, hai chân mảnh khảnh giống như bạch tuộc quấn trên hông của hắn, cái tay kia vẫn nắm chắc hắn không buông.
“Tiểu yêu tinh!”
Diêm Vô Xá bất đắc dĩ lắc đầu, kiếp này nhất định dây dưa không dứt cùng với nữ nhi hồn nhiên lại xinh đẹp ở trên người này.
Bất quá, hắn tin tưởng, đây là hạnh phúc……
Ngày hôm sau, Phi Nhi tỉnh lại trong một vòng ôm ấm áp, tử mâu vừa mở liền đối diện với gương mặt anh tuấn kia. Phi Nhi đầu tiên là sửng sốt, dần dần bình tĩnh trở lại, cúi đầu, nhẹ nhàng mà đặt ở trước ngực của hắn, cười ngọt ngào.
“Ân……”
Động tác rất nhỏ làm Diêm Vô Xá đang ngủ say bừng tỉnh, con ngươi đen mở ra, ánh mắt nhu hòa đáng yêu nhìn nàng.
“Đa Duy, thực xin lỗi.”
“Ân?”
“Tối hôm qua là ta tùy hứng, ta không nên nháo loạn, xốc nổi như vậy.”
“Đứa ngốc.”
Bàn tay nhẹ vỗ về mái tóc dài của nàng, bạc môi gợi lên tươi cười cưng chiều.
“Ta là sợ Đa Duy thích nữ nhân khác, sau đó sẽ không cần ta…… Hoặc là, hoặc là Đa Duy hẳn là tìm cái mẹ, ách, chính là mẫu thân, vậy……”
“Đa Duy vĩnh viễn chỉ có Phi Nhi.”
“Đa Duy!”
Phi Nhi hưng phấn ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy vui sướng tươi cười.
“Hôm nay chúng ta tính đi Y tộc, Phi Nhi muốn đi cùng không?”
“Ta có thể đi sao?”
Bé con kinh ngạc, thiếu chút nữa làm hỏng lỗ tai của mình.
“Đương nhiên! Con là nữ chiến sĩ của Đạt Mỗ Tộc.”
“yeah! Cám ơn Đa Duy!”
Hai tay lập tức vòng quanh cổ Diêm Vô Xá, ở hai má của hắn hôn môi một cái.
“Cứ như vậy sao?”
“Ân?”
“Phi Nhi đã lâu không hôn Đa Duy.”
Phi Nhi bỗng dưng sửng sốt, nhìn Diêm Vô Xá dùng ngón tay thon dài điểm điểm lên môi của chính mình, bạc thần cong cong, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Hai chân khóa ngồi ở trên lưng của hắn, cúi người kề sát gương mặt của hắn, chu miệng lên, ở bạc thần kia hạ xuống một cái hôn triền miên………