Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 52:
Tâm cơ Lý Duật sâu quá đi mất!
Tuy nhiên, cô không muốn hối hận, cô muốn đến Hồng Kông và cùng Lý Duật đi đến nơi mà anh từng sinh sống.
Trước đây Ngu Hạ đã từng đến Hồng Kông, lần gần đây nhất là vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Lúc đó bà Ngu và Nhậm Nham rất bận nên cô đã đến đó cùng Thẩm Nhạc Tranh và ba mẹ cô ấy.
Cô không nghe hiểu tiếng Quảng Đông, cả bốn người ra ngoài đều không hiểu người xung quanh nói cái gì, khi đó Ngu Hạ cảm thấy rất bất lực.
Ngu Hạ cứ nghĩ rằng lần tiếp theo tới đó chắc phải là tốt nghiệp cấp ba, không ngờ rằng cô sẽ quay lại Hồng Kông với Lý Duật, thậm chí… Còn trải qua lễ Giáng sinh cùng với anh ở Hồng Kông nữa.
…
Sau khi quyết định hành trình của cuối tuần sau, Ngu Hạ cứ cảm thấy thời gian trôi qua chậm hơn một chút.
Trước lúc đó, cô cảm thấy một ngày hai tư giờ trôi qua rất mau chóng.
Nghe cô nói thế, cả Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đều hứ một cái: “Đó là vì cậu đang mong mỏi đến cuối tuần lắm rồi.”
Ngu Hạ khó mà phản bác lại được.
Thẩm Nhạc Tranh nhìn cô: “Lần này cậu đi Hồng Kông có gặp ba của Lý Duật không?”
Thích Hy Nguyệt: “Như này có gọi là gặp ba mẹ sớm không nhỉ?”
“...”
Nghe hai bọn họ nói với nhau mà Ngu Hạ chỉ biết câm nín: “Cái gì thế? Tớ chỉ đi chơi thôi!”
Cô nghiêng đầu liếc nhìn cả hai: “Nhưng mà tớ cũng thấy khá lo lắng.”
“Lo cái gì?” Gần đây Thích Hy Nguyệt cũng khá đam mê tiểu thuyết tình cảm: “Lo là Lý Duật trói cậu lại Hồng Kông, không cho cậu về nữa hay gì?”
Ngu Hạ nhìn cô ấy rồi cau mày hỏi Thẩm Nhạc Tranh: “Có phải cậu lại giới thiệu mấy bộ tiểu thuyết có nội dung quái gở cho cậu ấy không?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Mấy tiểu thuyết đó có chỗ nào quái gở chứ?”
Cô ấy trợn mắt nhìn Ngu Hạ: “Người ta cùng lắm chỉ hôn nhau thôi, cũng có làm gì đâu.”
Thích Hy Nguyệt phụ họa: “Đúng thế, những phần không thể miêu tả đều được đưa vào im lặng, chẳng thấy chút gì luôn ấy.”
Gần đây cô ấy phải chịu rất nhiều áp lực và cần một cuốn tiểu thuyết không cần đầu óc để giải tỏa căng thẳng.
Ngu Hạ không nói nên lời: “Hai người các cậu gần như đã chuẩn bị xong rồi.”
Thịnh Hy Nguyệt hừ một tiếng, chống cằm nói: “Đi Hồng Kông có mang quà về cho chúng tớ không?”
Ngu Hạ: “Sao lại dám không mang chứ.”
Thẩm Nhạc Tranh cười hi hi: “Có đi Disneyland không? Tớ muốn búp bê Disney.”
Thích Hy Nguyệt: “Tớ cũng muốn!”
Nhìn dáng vẻ phấn khích của bọn họ, Ngu Hạ dập tắt nhiệt tình của cả hai: “Chỉ có hai ngày thôi, khả năng bọn tớ sẽ không đi Disneyland.”
“Ồ…” Thích Hy Nguyệt rất thất vọng: “Lễ Giáng sinh ở Disneyland chắc tuyệt vời lắm.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ cũng nghĩ thế, hay là năm sau chúng mình cùng đi đi?”
Ngu Hạ: “Hẹn trước cả lễ Giáng sinh năm sau luôn à, có sớm quá không đấy?”
Thích Hy Nguyệt: “Đúng là hơi sớm thật, hơn nữa chưa chắc lễ Giáng sinh năm sau đã vào cuối tuần cơ.”
Nghe nói thế, cả ba cùng đồng loạt ỉu xìu.
…
Mặc dù thời gian trôi qua chậm nhưng trong lúc không để ý thì hôm nay đã tới thứ sáu.
Buổi sáng, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham đưa hai người tới trường rồi căn dặn kĩ càng sau khi đến Hồng Kong nhớ phải gọi điện thông báo cho ba mẹ, còn dặn Ngu Hạ không được đi linh tinh vì không quen với môi trường bên đó, bà rất sợ cô sẽ đi lạc.
Ngu Hạ và Lý Duật ngoan ngoãn nghe lời, cũng nhớ lời ba mẹ dặn.
Nhìn hai người đi vào trường, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham nhìn nhau: “Em vẫn thấy hơi lo lắng.”
Nhậm Nham hiểu bà: “Tiểu Duật sẽ sắp xếp ổn thỏa bên đó thôi. Nếu em thực sự thấy không yên lòng thì gọi điện cho ba tiểu Duật cũng được?”
Ngu Thanh Quân ngẫm nghĩ: “Thôi được rồi, cứ để tiểu Duật sắp xếp đi.”
Bà tin tưởng Lý Duật.
Nhậm Nham cầm tay của vợ rồi gật đầu: “Ừm, để Hạ Hạ ra ngoài chơi hai ngày cho thư giãn cũng không tệ. Gần đây con bé học hành căng thẳng quá.”
Ngu Thanh Quân thở dài: “Chiều em sẽ tới đón hai đứa nó rồi đi cùng chú Trần đưa cả hai ra sân bay.”
Nhậm Nham cười bảo được.
Ngu Hạ không hề biết sự lo lắng của ba mẹ, tâm trạng cô vẫn đang lâng lâng khi nghĩ tới tối nay đi Hồng Kông, lúc ngồi học đầu óc cũng như đi vào cõi thần tiên.
Lúc bị giáo viên dạy tiếng Anh gọi bảo trả lời câu hỏi cô mới kéo lại sự tập trung của mình vào bài học.
Ngày thứ sáu hôm nay dường như trôi qua rất nhanh.
Lúc chuông tan học vang lên, Ngu Hạ còn chưa kịp phản ứng. Đến khi người ngồi cạnh thu dọn sách vở xong xuôi, gọi cô thì Ngu Hạ mới nghiêng đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng mình đi hả?”
Lý Duật: “Giờ còn chưa đi thì không đuổi kịp máy bay đâu.”
“...”
Hai người đi tới cổng trường, Ngu Thanh Quân và chú Trần đã ngồi trong xe đợi cả hai rồi.
Chỉ đi hai ngày cuối tuần nên Ngu Hạ không có nhiều đồ. Cô chỉ có một cái vali nhỏ, mà Lý Duật về nhà nên lại càng không cần phải mang theo đồ đạc gì cả.
Đưa hai người tới sân bay, Ngu Thanh Quân lại không nhịn được dặn dò thêm vài câu.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi.” Ngu Hạ biết bà lo lắng, cô bèn đưa tay ôm bà: “Con sẽ trở về bình an mà.”
Ngu Thanh Quân liếc nhìn cô: “Con và tiểu Duật đều phải trở về bình an.”
Ngu Hạ bật cười, đưa cái túi mà cô vẫn luôn cầm trong tay cho bà: “Mẹ, đây là táo con chuẩn bị cho mẹ và ba, và cho cả dì Dương với chú Trần nữa.”
Cô vui vẻ cong môi cong mày: “Mặc dù mọi người không quan tâm ngày lễ này nhưng cũng có cho hợp với sự kiện.”
Ngu Thanh Quân vẫn cười, nhận lấy rồi bảo: “Được rồi, đến nhớ gọi cho mẹ đấy.”
Ngu Hạ gật đầu thật mạnh.
…
Sau khi qua cổng kiểm tra an ninh, hai người đi tới phòng khách VIP để nghỉ ngơi.
Cũng là vì đó mà Ngu Hạ mới biết Lý Duật mua vé khoang hạng nhất trên máy bay.
Chẳng mấy chốc, hai người đã lên máy bay.
Vị trí trên khoang hạng nhất rất rộng rãi, hoàn toàn không cần chen lấn với người khác. Ngu Hạ ngồi xuống và cảm thấy rất thoải mái.
Trước khi máy bay cất cánh, cô nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ một lúc, cảm thấy phấn khích nhưng cũng có phần lo lắng.
“Lý Duật.” Cô nghiêng đầu nhìn Lý Duật bên cạnh.
Lý Duật cụp mắt nhìn cô: “Sợ à?”
Ngu Hạ hơi do dự nhìn xuống: “Một chút thôi.”
Lý Duật nhìn ngón tay cô co lại trên đùi, dừng một chút rồi đáp: “Nếu nắm tay thì nỗi sợ có giảm bớt không?”
Ngu Hạ hơi giật mình, theo ánh mắt của anh mà nhìn vào tay họ.
Cô khẽ chớp mắt, ngón tay hơi nhúc nhích dịch sang bên Lý Duật.
Một giây sau, ngón út của cô được bao trọn.
Cô cảm nhận được sức lực của Lý Duật trên ngón út.
Mười ngón tay liền với lòng bàn tay.
Mặc dù Lý Duật chỉ nắm lấy ngón út của mà thôi nhưng khi Ngu Hạ đối mặt với anh, trái tim cô luôn đập rất nhanh, hoàn toàn không kiểm soát được sự rung động như trước đây.
Lý Duật quan sát sự thay đổi trong ánh mắt của cô, khi chắc chắn cô không tỏ ra kháng cự mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ Bắc Kinh bay tới Hồng Kông phải mất hơn ba tiếng.
Hơn ba tiếng nay, ngoại trừ lúc ăn uống hay đi toilet ra thì ngón út của họ luôn dính chặt vào nhau.
Lúc sắp hạ cánh, Ngu Hạ mới nhớ ra: “Lý Duật.”
Lý Duật nhìn cô.
Ngu Hạ nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Cậu dạy tôi tiếng Quảng Đông được không?”
Lý Duật cụp mắt: “Muốn học cái gì?”
Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Tôi cũng không biết, mấy câu trò chuyện giao tiếp hàng ngày ấy?”
Lý Duật: “Không cần học.”
Ngu Hạ: “Tại sao?”. Truyện Ngôn Tình
Lý Duật: “Mọi người trong gia đình chúng tôi đều nói tiếng phổ thông rất tốt.”
“...”
Ngu Hạ không biết phải nói gì: “Tôi muốn học cũng không được sao?”
“Được.” Cô muốn học thì tất nhiên Lý Duật sẽ không ngăn cản: “Trước tiên bắt đầu từ tên cậu nhé?”
Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Cậu nói tôi nghe thử đi.”
Lý Duật: “...”
Thật ra Lý Duật cảm thấy dùng tiếng Quảng Đông để gọi Ngu Hạ không phải việc gì khó. Nhưng khi bị cô nhìn như thế anh lại đột nhiên quên mất cách phát âm.
Hai người cùng rơi vào im lặng.
Lý Duật: “Muốn nghe thật à?’
Ngu Hạ: “Đương nhiên rồi, có phải cậu không muốn dạy tôi không?”
Lý Duật: “Không có.”
Anh im lặng một chút, đôi mắt đen láy chuyển sang gương mặt Ngu Hạ, bờ môi mỏng khẽ nhúc nhích rồi gọi tên cô: “Ngu Hạ.”
Khi Lý Duật nói tiếng phổ thông chuẩn thì giọng nói sẽ khá lạnh lùng, nhưng khi nói tiếng Quảng Đông, Ngu Hạ lại cảm thấy giọng nói của anh càng cảm xúc, dễ nghe hơn bình thường nhiều.
Thật khó để diễn tả, nhưng Ngu Hạ biết cô thích nghe Lý Duật gọi cô bằng tiếng Quảng Đông.
Nhịp tim đập dồn dập.
Ngu Hạ cảm thấy khó thở, nói rất ngang ngược: “Cậu gọi lại lần nữa đi.”
Lý Duật: “...”
Không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa theo nguyện vọng của cô.
Hai người ngồi sát nhau thì thầm và cùng nhỏ giọng nên không sợ làm phiền tới các hành khách khác trên máy bay.
Trước nửa tiếng máy bay hạ cạnh, Ngu Hạ đã học được cách phát âm tên của mình nhờ vào Lý Duật, đồng thời cô cũng học được cách phát âm tên của anh. Nhưng cô cảm thấy tên của Lý Duật gọi bằng tiếng Quảng Đông không hay như tiếng phổ thông.
Nghe được lời bình luận của cô, Lý Duật cười nói: “Mẹ tôi thích thế.”
Mẹ anh không nói được tiếng Quảng Đông nên khi chọn tên, bà không cân nhắc liệu cái tên đó nghe có kém hay hơn trong tiếng Quảng Đông hay không. Mà ba anh cũng thích âm Duật, nghe giống như Dụ.
Mẹ anh họ Dụ.
Anh là kết tinh cho tình yêu của bọn họ.
…
Lúc hạ cánh xuống Hồng Kông đã là mười giờ hơn.
Đèn ne-on ngoài cửa sổ được treo thành một hàng dài, khung cảnh ban đêm rất xinh đẹp.
Một tay Lý Duật kéo Ngu Hạ, một tay đẩy vali nhỏ của cô.
Đi tới sảnh, Ngu Hạ chưa kịp hỏi Lý Duật làm sao để tới nhà anh thì không xa đã nghe thấy phát âm Lý Duật trong tiếng Quảng Đông mà cô vừa học được.
Hai người ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa có một người đàn ông lớn tuổi mặc com-lê đeo giày da đang vẫy tay với họ.
Ngu Hạ chưa kịp mở miệng hỏi Lý Duật đó là ai thì Lý Duật đã giới thiệu cho cô trước: “Quản gia chăm sóc cho tôi từ khi còn bé, cứ gọi ông ấy là chú Lâm.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước mặt chú Lâm.
“Tiểu Duật.” Khuôn mặt của chú Lâm rất hiền hòa và mang theo ý cười ấm áp: “Đây chắc hẳn là cô Ngu nhỉ?”
Lý Duật: “Chú Lâm, đã lâu không gặp chú.”
Anh giới thiệu cho chú Lâm: “Cô ấy là Ngu Hạ.”
Chú Lâm gật đầu, khom người về phía Ngu Hạ rồi nhẹ nhàng cất tiếng: “Chào mừng cô tới Hồng Kong.”
Bờ môi Ngu Hạ khẽ nhúc nhích, dưới sự ra hiệu của Lý Duật bèn nói: “Chào chú Lâm ạ, chú cứ gọi cháu là Hạ Hạ là được.”
Giới thiệu xong xuôi, chú Lâm dẫn hai người lên xe về nhà.
Ngồi lên xe, Ngu Hạ có cảm giác không được thật cho lắm.
Cô đã đến Hồng Kông rồi ư?
Gặp quản gia nhà Lý Duật nữa?
Dường như biết tâm trí cô đang nghĩ gì, Lý Duật nghiêng người về phía cô: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ quay đầu, đối diện ánh mắt của anh.
Lý Duật: “Căng thẳng hả?”
Ngu Hạ: “Một chút.”
Lý Duật khẽ cười: “Có đói không?”
Ngu Hạ: “Cũng có một ít.”
“Muốn ăn gì?” Lý Duật dời sự chú ý của cô sang đồ ăn: “Muốn ăn gì cứ nói với chú Lâm, ông ấy sẽ sắp xếp.”
Ngu Hạ nghĩ ngợi: “Tôi không biết nữa.”
Cô nhìn Lý Duật: “Cậu cứ chọn đi.”
Lý Duật nói được.
Hồng Kong không quá rộng như vì sắp tới Giáng sinh nên xe cộ đi lại trên đường đông đúc hơn ngày thường một chút.
Ban đêm Hồng Kong rất xinh đẹp, ngồi trong xe Ngu Hạ mơ hồ nghe thấy tiếng du thuyền vang lên. Cô hỏi người ngồi bên cạnh: “Vừa rồi là tiếng du thuyền hả?”
Lý Duật hắng giọng: “Thấy hứng thú à?”
Ngu Hạ: “... Chắc lần này chúng ta không có thời gian để đi trải nghiệm đâu nhỉ?”
Lý Duật nhìn về phía chú Lâm.
Chú Lâm ngầm hiểu: “Hạ Hạ muốn đi thì cứ nói, chú có thể sắp xếp.”
Ngu Hạ hơi do dự: “Cháu suy nghĩ thêm chút ạ.”
Chú Lâm bật cười ha hả: “Được, không phải vội, chúng ta có thời gian mà.”
Từ sân bay tới nhà Lý Duật thì chỉ cách khoảng nửa tiếng lái xe.
Mặc dù Ngu Hạ không hỏi bà Ngu rằng gia cảnh nhà Lý Duật thế nào nhưng cũng đoán được đại khái là làm kinh doanh, khả năng không thua kém gì gia đình của cô.
Tới khi chú Lâm lái xe vào trong sân rồi còn phải lái xe vào khoảng hơn mười phút mới dừng lại, lúc đó Ngu Hạ mới bỗng nhận ra hình như cô hiểu nhầm và đánh giá Lý Duật thấp quá rồi.
Xe dừng lại, người giúp việc đã đợi từ sớm lập tức đi lên mở cửa xe.
Lý Duật đang muốn xuống xe, khóe mắt bỗng thấy vị trí bên cạnh mình không chút nhúc nhích thì không nhịn được cười. Anh bảo người giúp việc mang hành lý vào rồi đi vòng qua bên Ngu Hạ: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ ngước mắt lên, sau cơn kinh ngạc đã hoàn hồn trở lại: “Cậu…”
Lý Duật cụp đôi mắt đen láy xuống, một tay đặt lên cửa xe, tay kia mở ra hướng về phía cô. Khi cô ngập ngừng đặt tay lên thì anh đã nắm lấy, sau đó nói với cô bằng tiếng Quảng Đông mà cô vừa học được một chút xíu: “Chào mừng cậu đến với Hồng Kông.”
Chào mừng cậu đến với Hồng Kông, đến lãnh thổ của tôi.