Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 121-1: Tình yêu ẩn sâu thức tỉnh (1)
Thẩm Diệc Minh lúc ấy phát hỏa: “Đừng nói Luân Đôn, ngay cả Bắc Kinh xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết, Noãn Noãn ở nơi nào?”
Mắt thấy không giấu được, Tiết Ngọc Lan đành phải nói thật: “Noãn Noãn ở bệnh viện, mấy ngày hôm trước té ngã chân bị sưng, hiện tại đã tốt lắm, ngày mai có thể xuất viện.”
Thẩm Diệc Minh nhìn mọi người trong nhà, hoàn toàn nổi giận, lạnh lùng chất vấn: “Noãn Noãn ở nằm viện, các người một đám đều nhàn nhã ở nhà, trong bệnh viện lý ai chăm sóc?”
“Không phải, đương nhiên không phải, mẹ của Lâm Dịch Xuyên tới, mỗi ngày bà ấy đều ở bệnh viện chiếu cố Noãn Noãn. Lúc trước là chúng tôi thay phiên chiếu cố, sau khi bà ấy đến đây, nói muốn đích thân chiếu cố con dâu.”
Lửa giận trong lòng Thẩm Diệc Minh hóa thành một tiếng kêu: “Lão Vương, chuẩn bị xe.”
Lão gia tử than nhẹ một hơi, rất là bất đắc dĩ nói: “Lão Nhị, ta biết con rất lo lắng cho Noãn Noãn, nhưng ngày mai sẽ xuất viện, không cần nóng lòng, cơm nước xong rồi hẳn đi xem Noãn nha đầu, cũng còn kịp.”
“Noãn Noãn ở bệnh viện, con không muốn ăn.”
Thẩm Diệc Minh lưu lại một câu, xoay người rời khỏi Thẩm trạch. Lão gia tử nhìn bóng dáng kiên định của ông, trong lòng không tiếng động thở dài, nghiệt duyên a nghiệt duyên. Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, trên bàn cơm không khí nháy mắt có vẻ quỷ dị.
Tiết Ngọc Lan cắn chặt môi, chậm chạp không buông đũa.
Lão gia tử tự mình gắp thức ăn cho bà, an ủi: “Ngọc lan, tính cách của lão nhị con là người rõ ràng, con cũng biết trước kia nó có bao nhiêu thương yêu Diệc Như, hiện tại lại đem phần tình cảm đó đặt trên người Noãn Noãn, hy vọng con hiểu.”
Tiết Ngọc Lan cố gắng kéo kéo khóe miệng, thản nhiên nói: “Ba, con hiểu, con cũng nghĩ, có lẽ chúng ta đối với An Noãn còn chưa đủ tốt.”
“Không, con có thể đối với An Noãn tốt như vậy, ba đã rất cảm kích con. Tính tình Noãn Noãn quật cường, hy vọng về sau mọi người thông cảm con bé hơn.”
Khi lão gia tử nói lời này, vẻ mặt là phức tạp. Hình như có đau lòng, càng nhiều là lo lắng.
--
Thẩm Diệc Minh đến bệnh viện, đúng lúc An Noãn đang ngồi ở trên giường bệnh chơi đùa với Sớm, ở bên ngoài, cũng nghe được tiếng cười đùa bên trong. Thẩm Diệc Minh thả lỏng tâm tình, nhịn không được ngừng chân, muốn nghe thêm một chút tiếng cười của cô.
Chủ nhiệm vội tới làm kiểm tra một lần cuối cho An Noãn, ở bên ngoài nhìn thấy đại thủ trưởng, ông sợ tới mức đứng không vững, hai chân run run.
“Thủ...... Thủ trưởng......”
Thẩm Diệc Minh khẽ cười cười, hỏi ông: “Ông là bác sĩ chủ tri của An Noãn?”
“Vâng, tôi là bác sĩ chủ trị của An tiểu thư.”
“Vết thương của con bé thế nào?”
Ông run giọng trả lời: “Vết thương của An tiểu thư khôi phục rất khá, hiện tại có thể xuống giường chạy nhảy hay khiêu vũ cũng không có vấn đề gì.”
“Lúc đưa tới có phải rất nghiêm trọng?”
Bác sĩ chi tiết trả lời: “Đúng vậy, vừa đưa tới chân sưng rất to, đụng nhẹ một chút cũng đau.”
Trong mắt Thẩm Diệc Minh lướt qua một tia đau lòng, lập tức cười nói với bác sĩ: “Vất vả cho ông!”
“Không vất vả không vất vả, đây là chức trách của tôi.”
Ông ở bệnh viện quân khu làm bác sĩ ba mươi năm, ở trong này gặp qua rất nhiều người, nhân vật lớn nào mà chưa thấy qua, mấy ngày nay lại có một bệnh nhân cao quý, để cho ông gặp được rất nhiều người mà chỉ có thể nhìn thấy trong TV, ngay cả phu nhân thủ trưởng phu nhân cũng được gặp, ông nghĩ đời này không có gì rung động hơn. Nhưng giờ phút này còn gặp được đại thủ trưởng, vị tiểu thư bên trong rốt cuộc có thân phận gì, không có nghe nói qua thủ trưởng đại nhân có thiên kim nha.
“Theo tôi cùng vào.”
Thủ trưởng lên tiếng, ông nơm nớp lo sợ đi theo phía sau. Đẩy cửa đi vào, tiếng cười An Noãn im bặt, nụ cười trên mặt cũng nhất thời cứng đờ.
“Nhị cữu!” Cô khó tin gọi, đại cữu, mấy dì đều nói với cô, nhị cữu xuất ngoại phỏng vấn, cuối tuần mới trở về.
Thẩm Diệc Minh cũng không có để ý tới cô, mà nói với bác sĩ: ,“Phiền ông giúp con bé kiểm tra một chút.”
Thì ra thủ trưởng đại nhân lại dễ gần như vậy, rất hòa ái, bác sĩ lau mồ hôi, đi qua giúp An Noãn kiểm tra.
Kỳ thật cũng không có gì cần kiểm tra, lúc ban đầu chụp X-quang cũng không bị thương đến xương cốt, nếu một bệnh nhân bình thường đã về nhà tĩnh dưỡng, vị này thân phận đặc thù, tự nhiên không thể qua loa.
An Noãn ngồi ở trên giường vui nói: “Cữu, không cần kiểm tra nữa, hiện tại cháu chạy nhảy cũng không có vấn đề gì.”
Bác sĩ xấu hổ, cười nói: “An tiểu thư, sau khi xuất viện cần chú ý thêm một chút, cố gắng nghỉ ngơi, không được vận động quá sức.”
“Cám ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”
An Noãn xốc lên chăn xuống giường, kéo cánh tay mẹ Lâm mẫu đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, cười giới thiệu: “Nhị cữu, đây là mẹ của Lâm Dịch Xuyên.”
Thẩm Diệc Minh thản nhiên nhìn bà, bắt tay khách khí nói: “Mấy năm nay An Noãn ở Anh quốc, ít nhiều các người chiếu cố.”
Mẹ Lâm xua tay nói: “Làm sao là chúng tôi chiếu cố Noãn Noãn, là Noãn Noãn chiếu cố con cháu của tôi, tôi thực cảm kích Noãn Noãn, cũng rất thích đứa nhỏ này.”
Thẩm Diệc Minh nhướng nhướng mày.
“Có thể kết làm thân gia với ông, chúng tôi rất vinh hạnh, cũng sợ hãi vạn phần.”
Thẩm Diệc Minh trầm giọng ngắt lời bà: “Hiện tại tôi còn luyến tiếc gả Noãn Noãn ra ngoài, hôn sự cứ từ từ.”
Mẹ Lâm cười đến rất là khéo: “Chuyện cảm tình cứ để bọn trẻ quyết định, hôn sự ông định đoạt, lập trường của chúng tôi cũng vậy, bất luận Noãn Noãn quyết định ra sao, tôi cũng ủng hộ.”
--
Tối hôm đó, Thẩm Diệc Minh kiên trì ở lại chiếu cố An Noãn, mẹ Lâm đưa Sớm trở về khách sạn. Phòng bệnh rộng lờn còn lại hai người, An Noãn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cữu, cậu về nghĩ ngơi đi, cậu ở trong này cháu không quen.”
Thẩm Diệc Minh giận tái mặt, ẩn nhẫn đến bây giờ lửa giận liền phát tiết ra: “Tất cả mọi người biết con bị thương, ngay cả mẹ của Lâm Dịch Xuyên cũng từ Anh quốc chạy lại đây, con lại chỉ giấu diếm một mình cậu, ở trong lòng con, bọn họ đều quan trọng hơn cậu?”
An Noãn bĩu môi, vô cùng thân thiết kéo cánh tay ông, giải thích: “Không phải cháu cố ý giấu diếm cậu, cậu bận rộn như vậy, sao cháu có thể để chỉ một việc nhỏ này làm phiền đến cậu.”
Thẩm Diệc Minh than nhẹ, mơ hồ nói: “Cậu đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của con, không muốn lại bỏ qua mỗi một cái nháy mắt của con trong tương lai. Cậu hy vọng tương lai, mặc kệ con đã lập gia đình, mặc kệ phát sinh chuyện gì, con có thể nghĩ đến cậu.”
“Được, được, về sau có chuyện gì cũng sẽ không giấu cậu.”
Thẩm Diệc Minh xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đến giường ngồi đi.”
“Không có việc gì, đi lại một chút vấn đề đều không có.”
Thẩm Diệc Minh lớn tiếng gầm nhẹ: “Ngồi đi.”
An Noãn mím môi, ngoan ngoãn lên giường.
Thẩm Diệc Minh cũng đi đến mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ chân cô, đau lòng hỏi: “Có phải lúc đầu rất đau?”
An Noãn đỏ bừng mặt, muốn rút về chân, ông lại nắm quá chặt.
“Cũng không phải rất đau, chỉ một chút.”
Ông sủng nịch xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói: “Lần sau phải cẩn thận, người khác làm con bị thương, cậu còn có thể đi tìm người tính sổ. Chính con ngã bị thương, cậu biết tìm ai.”
“Cữu!” An Noãn oán giận.
Thẩm Diệc Minh cười nhẹ ra tiếng, kéo cô vào lòng thấp giọng cảm khái: “Nha đầu cứ mơ hồ như vậy, quả thực rất giống mẹ con, chỉ cần không ở bên cạnh con sẽ phải lo lắng cho con. Con nói đi con cứ như vậy, cậu làm sao bỏ được, làm sao có thể yên tâm gả con ra ngoài.”
An Noãn vùi đầu trong lòng ông, rầu rĩ nói: “Cháu không lấy chồng, về sau cháu cũng sẽ không lấy chồng.”
Thẩm Diệc Minh sủng nịch cười nói: “Tốt, không lấy chồng cậu nuôi con cả đời, bất quá trên trời mẹ con có linh, sẽ trách cậu.”
--
Ngày hôm sau, Thẩm Diệc Minh đón An Noãn xuất viện, Thẩm gia đến đây không ít người, Thẩm Thần Bằng cũng đến giúp vui. Lâm Dịch Xuyên lại không đến, mẹ Lâm và Sớm cũng không có tới.
Thẩm Thần Bằng cố ý nói bên tai cô: “Em xuất viện, vị hôn phu em cũng không lại đây, xem ra em ở trong lòng anh ta cũng không quan trọng lắm.”
An Noãn nhướng mắt, lười quan tâm anh.
Thẩm Thần Bằng khoát tay lên vai cô, nhỏ giọng nói: “Anh nghe nói Huy tử muốn kết hôn, vẫn là Lý tiểu thư.”
Thấy mặt An Noãn tái nhợt, Thẩm Thần Bằng hứng thú: “Anh cảm thấy, cậu ta đang giận dỗi với em, em nhanh chóng đến khuyên nhủ cậu ta, đừng vì giận dỗi với em bỏ đi hạnh phúc cả đời mình. Lý gia cũng không phải là người bình thường, hôn sự này thành, sau này không thể làm gì khác.”
“Chuyện của anh ta không liên quan em.” An Noãn bỏ tay anh ra, rầu rĩ nói.
Thẩm Thần Bằng bĩu môi: “Khẩu thị tâm phi, sớm muộn gì cũng có lúc em khóc lóc.”
An Noãn ra viện, Thẩm Diệc Minh lại ở nhà với cô cả một ngày. An Noãn cảm thấy ông rất khoa trương, không cho cô làm này, không cho phép cô làm cái kia, hận không thể bắt An Noãn cả ngày nằm trên giường.
“Cữu, cháu đã năm ở bệnh viện một tuần, cháu muốn hít thở không khí bên ngoài, cậu cho cháu ra ngoài đi một chút đi.”
“Có thể, đi tản bộ trong viện với cậu.”
An Noãn kỳ thật muốn đi ra ngoài, đến khách sạn tìm mẹ Lâm và Sớm.
May mắn đến tối, Thẩm Diệc Minh bận rộn phải ra ngoài, An Noãn rốt cục cũng đươc tự do.