Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 120-3: Ngoài ý muốn biết được sự thật ở sân bay (3)
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đến thăm An Noãn, anh không phải không muốn cho chúng tôi vào chứ.”
Lâm Dịch Xuyên nghiêng người, để bọn họ đi vào.
Lý Hân Như đem hoa để một bên, cười nói với An Noãn: “An Noãn, tối hôm qua em mới tới Bắc Kinh, sáng nay mới nghe Huy nói chị nằm viện, đến bây giờ mới đến thăm chị, chị đừng giận.”
Tối hôm qua mới tới Bắc Kinh, sáng nay nghe Mạc Trọng Huy nói. Trong lòng An Noãn lặp lại lời của cô ta, đêm qua bọn họ ở cùng nhau.
“An Noãn, chị giận sao.”
An Noãn cố gắng bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi không giận, hai người đến thăm tôi, tôi rất cảm ơn.”
“An Noãn, chúng tôi đến thăm chị cũng phải mà, dù sao cũng từng là bạn, hơn nữa chị cũng vì hạng mục của khách sạn mới bị thương, chúng tôi có trách nhiệm.”
Chúng tôi...
Từ đầu tới cuối Mạc Trọng Huy cũng chưa nói một câu nói, lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Hân Như, sắm tốt vai vị hôn phu. Bọn họ từ dáng người, cho đến diện mạo, bối cảnh, đều rất xứng đôi. Nếu An Noãn không đưa chân ngáng đường, chắc bọn họ đã sớm kết hôn sinh con.
Duyên phận thì ra thật sự kỳ diệu, hai người có duyên, bất luận đi qua bao nhiêu đường vòng, cuối cùng vẫn sẽ đến với nhau. Nếu hai người đã không duyên không phận, như thế nào cũng không thể.
“An Noãn, chị nhất định phải nhanh chóng khỏe lại, tham gia hôn lễ của tôi và Huy.”
An Noãn ngẩng đầu nhìn cô ta, khi Lý Hân Như nói lời này, khóe miệng là nụ cười hạnh phúc.
An Noãn nhìn chân mình, thản nhiên nói: “Bác sĩ nói một tuần là có thể xuống giường.”
“Thật tốt quá, đến lúc đó tôi và Huy sẽ ở Hongkong và Bắc Kinh tổ chức hôn lễ ở hai nơi, An Noãn, hôn lễ ở Bắc Kinh chị làm phù dâu cho tôi được không?”
An Noãn cắn cắn môi, giọng nói nhỏ đến không thể nghe thấy: “Tôi chưa làm phù dâu bao giờ, không thích hợp.”
“Quên đi, vẫn chờ vết thương của chị lành hẳn rồi tính. An Noãn, không quấy rầy chị nghỉ ngơi , tôi và Huy đi chọn nhẫn kết hôn.”
Nhìn Lý Hân Như kéo Mạc Trọng Huy rời đi, thật lâu An Noãn cũng chưa phục hồi tinh thần.
--
Mấy ngày kế tiếp, cong ty JM ở Bắc Kinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mỗi ngày Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần đều vội vàng đến bệnh viện thăm cô, lại vội vàng đến cong ty xử lý. Cũng không biết có phải khó giải quyết hay không, cô thấy vẻ mặt Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần chưa từng thư giãn.
An Noãn cũng thử hỏi họ, hai người trăm miệng một lời nói một chút việc nhỏ, rất nhanh có thể xử lý tốt, kêu cô dưỡng thương cho tốt, chuyện công ty không cần quan tâm.
Mẹ Lâm mỗi ngày ở bệnh viện chăm sóc An Noãn, lại chăm sóc Sớm, người Thẩm gia không đồng ý, bà liền nói đùa, để bà được làm một người mẹ chồng tốt làm chút gì cho con dâu, sau này Bắc Kinh Luân Đôn xa cách, cũng không biết bao lâu mới gặp một lần.
Người của Thẩm gia nghe bà nói như vậy, trong lòng có bao nhiêu áy náy, dù sao cũng bởi vì bọn họ, An Noãn mới ở lại Bắc Kinh, nếu không đã sớm cùng Lâm Dịch Xuyên về Luân Đôn. Tối nay, Sớm ngủ trên giường lớn. Dưới sự chăm sóc của mẹ Lâm, chân An Noãn có thể đi lại bình thường.
Từ phòng tắm đi ra, chuẩn bị trên giường, mẹ Lâm đột nhiên cười nói: “Noãn Noãn, nói chuyện với bác một chút, về sau không biết còn cơ hội nói chuyện phiếm với cháu không.”
Mẹ Lâm kéo An Noãn ngồi xuống sopha. Đêm thực tĩnh, cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở.
“Noãn Noãn, nói với bác một chút về người trong lòng của cháu đi.”
An Noãn hỏi ngược lại: “Bác gái, bác muốn biết cái gì?”
“Bác muốn biết cháu nghĩ thế nào về hôn sự của cháu và Aaron, cháu, tự nguyện sao?”
Theo bản năng An Noãn nhíu mày, lập tức cười nhạt nói: “Dạ, cháu tự nguyện.”
Mẹ Lâm cầm tay An Noãn, thấm thía nói: “Đứa nhỏ, nếu hiện tại cháu nói thật với bác, có lẻ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển. Nếu cháu không nói thật, cũng chỉ có thể như vậy.”
Vẻ mặt An Noãn phức tạp nhìn bà.
“Noãn Noãn, mấy ngày nay sớm chiều ở chung với cháu, bác phát hiện cháu rất không vui, trong lòng giống như cất giấu tâm sự. Nói cho bác biết, vì sao đột nhiên quyết định cùng Aaron kết hôn?”
An Noãn cắn cắn môi, đem chuyện Sớm ở sân bay toàn bộ nói với bà.
Mẹ Lâm nghe rất chăm chú, chân mày xinh đẹp mày nhẹ nhàng nhướng lên: “Chỉ vì chuyện này, cháu muốn cùng Aaron kết hôn?”
“Cháu không muốn Sớm khổ sở.”
Mẹ Lâm đau đầu cả giận: “Cháu vì Sớm, bỏ người mình yêu, lựa chọn kết hôn cùng Aaron, bác nghe xong thật thấy hổ thẹn. Nha đầu ngốc, sao cháu có thể vì đồng tình mà kết hôn với một người, hôn nhân là thần thánh, sao có thể xem như trò đùa.”
“Cháu không phải đồng tình, cháu thật sự rất muốn chăm sóc Sớm, cháu có trách nhiệm chăm sóc thằng bé.”
Mẹ Lâm lắc đầu: “Đứa nhỏ, Sớm không phải trách nhiệm của cháu! Mấy năm nay, cháu chăm sóc cha con bọn họ, bác rất cảm kích cháu. Lúc trước bác luôn thúc giục Aaron sớm cưới cháu vào cửa, cuối cùng bác cảm thấy hẳn là cho cháu danh phận, vẫn nghĩ cháu cũng yêu Aaron. Nhưng hiện tại, biết rõ trong lòng cháu có người khác, lại vì Sớm gả cho Aaron, bác không có biện pháp chấp nhận, bác cũng không thể để cho cháu phải ủy khuất.”
“Bác gái......” An Noãn bi thương nhìn bà.
“Aaron cũng thật đúng không ra gì, sao có thể ích kỷ giữ cháu ở lại bên cạnh, đứa nhỏ, cháu yên tâm, bác sẽ nói chuyện với Aaron.”
Ánh mắt mẹ Lâm rất kiên định.
“Có phải bác không thích cháu?” An Noãn nhỏ giọng hỏi.
MẹLâm lại cầm tay An Noãn, nhẹ nhàng nói: “Noãn Noãn, chúng ta quen biết cũng không phải là chuyện một hai năm, mấy năm nay, cháu vì Aaron và Sớm làm tất cả, bác và cha của Aaron hoàn toàn nhìn thấy, đối với cháu, chúng tôi chỉ có cảm kích. So với bất luận kẻ nào bác đều hy vọng cháu cùng con bác có thể đến với nhau, bác nằm mơ đều muốn tham gia hôn lễ của cháu. Nhưng chúng tôi không thể ích kỷ, không thể để cháu hy sinh hạnh phúc của mình.”
“Sớm không thể không có cháu.” An Noãn dùng sức cắn môi, giọng rất nhỏ.
Mẹ Lâm thở dài thật sâu: “Mặc dù đứa nhỏ kia như thế nào cũng không muốn rời xa cháu, chúng tôi cũng không thể để cháu vì một đứa bé chôn vùi hạnh phúc của mình, cha của Aaron biết cũng sẽ không đồng ý. Sớm là một tay cháu nuôi lớn, cơ hồ mỗi ngày hai người đều sinh hoạt với nhau nhau, bởi vậy thằng bé không muốn xa rời cháu. Nhưng cháu phải tin tưởng thời gian có thể chữa trị tất cả, đứa nhỏ kia rất nhanh sẽ đi học, sẽ ở trong hoàn cảnh mới tiếp xúc rất nhiều bạn mới, rồi sẽ lớn lên, chậm rãi trưởng thành. Sớm còn có cha, còn có ông nội bà nội, chúng tôi đều sẽ chăm sóc tốt cho nó. Trước kia giao thằng bé cho cháu, chúng tôi có rất ít thời gian làm bạn với Sớm, hiện tại ngẫm lại chúng tôi thật ích kỷ. Sớm không phải là con ruột của cháu, lại ngược lại trở thành trách nhiệm của cháu, trói buộc cháu, bây giờ còn làm hại cháu hy sinh hôn nhân của mình, cháu kêu bác làm sao chấp nhận?”
An Noãn không nói lời nào, hai tay nắm chặt cùng một chỗ.
“Noãn Noãn, bây giờ còn kịp, quay đầu đi. Bác sẽ nói chuyện với Aaron, mắng cho nó tỉnh. Về phần Sớm, bác và ông nội nó sẽ dùng tất cả thời gian để chăm sóc nó, tin tưởng bác, có lẽ ban đầu có chút không thích ứng, nhưng về sau sẽ tốt hơn. Bác là người từng trải, bác hiểu rõ, hôn nhân không có tình yêu rất khó lâu dài. Hiện tại vẫn chưa đến nổi nào, tất cả còn kịp. Đợi đến lúc không thể cứu vãn, lại chia tay, tổn thương còn lớn hơn nữa. Suy nghĩ cho kỹ, ngày mai bác tìm Aaron nói chuyện.”
An Noãn lại mất ngủ cả đêm, ngay cả mẹ của Lâm Dịch Xuyên cũng không ủng hộ bọn họ, thế giới này có phải rất buồn cười hay không.
--
Ngày hôm sau mẹ Lâm đến công ty tìm Lâm Dịch Xuyên, ở trong văn phòng của Hứa Vĩ Thần, thấy bọn họ hình như đang thương lượng đối sách.
Thấy mẹ Lâm đến, Lâm Dịch Xuyên kích động đứng lên: “Mẹ, sao mẹ đến đây? Không phải mẹ ở bệnh viện chăm sóc An Noãn sao?”
“Người nhà của An Noãn đang ở đó, mẹ có chuyện muốn nói với con.“
Hứa Vĩ Thần thức thời tránh mặt.
Mẹ Lâm đi thẳng vào vấn đề: ”Cùng An Noãn chia tay đi.“
Lâm Dịch Xuyên quả thực không tin vào tai mình, cau mày hỏi: ”Mẹ, mẹ nói cái gì? Đang êm đẹp sao muốn con cùng An Noãn chia tay, lần này mời mẹ đến để thương lượng hôn sự, không phải để mẹ đến tìm phiền toái cho con.“
Mẹ Lâm thật sâu thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: ”Aaron, nói thật với mẹ , lần trước Sớm từ sân bay chạy đi, có phải con đã an bài tốt.“
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, không nói gì.
Đáp án miêu tả sinh động, mẹ Lâm lại thở dài, bất đắc dĩ nói: ”Con ta, khi nào thì vì đoạn được thứ mình muốn, mà không từ thủ đoạn. Con có từng nghĩ đến cảm giác của An Noãn không? Cô ấy đối xử tốt với con như vậy, cô ấy thiện lương như vậy, sao con có thể nhẫn tâm làm cho cô ấy hy sinh tình yêu của mình. Aaron, chúng ta không thể ích kỷ.“
Đôi mắt đen của Lâm Dịch Xuyên giờ phút này trở nên càng trở nên thâm thúy. Anh trầm giọng nỏi; ”Con không thể không có cô ấy, không có cô ấy, giống như lúc nào cũng hít thở không thông.“
Mẹ Lâm lắc đầu: ”Không có cô ấy, con đã hít thở không thông. Vậy con có suy nghĩ chưa, An Noãn không được ở bên cạnh người yêu của mình, cũng sẽ hít thở không thông. Con có từng nghĩ đến cảm thụ của cô ấy không? Bốn năm, cô ấy đối với cha con con thật tốt, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Đứa nhỏ này rất thiện lương, rất thật lòng, con nhẫn tâm tổn thương cô ấy? Mấy ngày nay, mỗi ngày mẹ đều chăm sóc cho cô ấy, mẹ nhìn thấy con bé không được vui, từ nội tâm phát ra u sầu. Sau này mặc dù kết hôn với con, cô ấy vẫn sẽ không hạnh phúc. Yêu một người vì sao không thể hào phóng thành toàn cho cô ấy, để cô ấy hạnh phúc.“
”Mẹ, thật sự con không thể không có cô ấy.“
Mẹ Lâm nhẹ nhàng cầm tay anh, thật là bất đắc dĩ nói: ”Mấy năm nay, tình cảm của con đối với Noãn Noãn, mẹ đều biết. Mẹ biết rời đi cô ấy con sẽ rất thống khổ, nhưng nếu các người kết hôn, sau này ly hôn, con sẽ càng thống khổ, còn có thể để lại bóng ma trong lòng Sớm. Đứa nhỏ, nghe mẹ, buông tay đi.“
Thấy Lâm Dịch Xuyên có một tia dao động, mẹ Lâm mẫu tiếp tục khuyên nhủ: ”Đứa nhỏ, yêu một người không phải hoàn hoàn toàn toàn giữ lấy, mà là nhìn cô ấy hạnh phúc bên cạnh người mình yêu. Ở bên cạnh con, có lẽ cả đời An Noãn cũng không được vui vẻ. Nhưng ở bên cạnh người cô ấy yêu, có lẽ mỗi ngày cô ấy đều có nụ cười. Những chuyện này không tính đi, chỉ nhìn bốn năm cô ấy đối xử với con và Sớm, con cũng không nên ích kỷ lợi dụng cô ấy. An Noãn rất ngây thơ, cô ấy luôn tín nhiệm con, Sớm rời khỏi sân bay, cô ấy một chút cũng không hoài nghi con, con thật sự nhẫn tâm lừa gạt cô ấy sao?“
”Con không muốn lừa gạt cô ấy, nhưng con thật sự không muốn mất đi cô ấy, con rất yêu cô ấy, rất yêu.“
Lâm mẫu thở dài thật sâu, cảm khái: ” Đứa nhỏ, sớm buông tay đi, tình yêu của con đã bị biến dạng. Hiện tại, có thể con không để ý trong lòng An Noãn có khác người, hoặc là con có để ý, cũng ép buộc mình không cần. Tương lai, hai người kết hôn, con còn có thể bình tĩnh như thế sao? Đến lúc đó, có lẽ điều con muốn không chỉ là cô ấy ở bên cạnh con, còn muốn tình yêu của cô ấy, ham muốn của con người đều là vô cùng vô tận. Con cứ tiếp tục như vậy, sẽ bức điên An Noãn, cũng sẽ bức điên bản thân mình.“
Mẹ nói đúng, tình yêu của anh đã bị biến dạng, anh có thể vì An Noãn buông tha tất cả, buông bỏ tất cả của anh ở Luân Đôn. Biết rõ trong lòng An Noãn chỉ có Mạc Trọng Huy, anh vẫn nghĩ hết biện pháp, đem cô khóa chặt bên cạnh mình. Mỗi lần nhìn thấy cô vì Mạc Trọng Huy thương tâm khổ sở, mỗi lần nhìn thấy cô ở trước mặt Mạc Trọng Huy tự nhiên toát ra thâm tình, anh ghen tị sắp điên rồi. Anh tự nói với mình, chỉ cần giữ cô bên cạnh, cô nhất định sẽ từ từ yêu anh. Nhưng, sự tình không đơn giản như trong tưởng tượng, hiện tại ngay cả anh chạm đến cô một chút, cô đều rất mẫn cảm.
Mẹ Lâm nhìn con trai lâm vào bi thống, bà không đành lòng tổn thương anh thêm, nhưng là một người mẹ, bà không thể không nói.
”Đứa nhỏ, trong lòng của mẹ, cho tới bây giờ con là ưu tú nhất, từ tiểu học thành tích tốt, thông minh, năng động. Vào JM, biểu hiện của con càng thành công, thay cha con chia sẻ không ít. Mẹ không muốn thấy con vì một phụ nữ, đùa bỡn thủ đoạn, cuối cùng làm tổn thương bản thân. Hôm nay mẹ nói với con mọi chuyện, suy nghĩ cho thật kỹ. Nhớ kỹ, so với bất luận kẻ nào mẹ đều hy vọng con có thể hạnh phúc, nhưng mẹ cũng biết, An Noãn không phải là hạnh phúc của con.“
Lâm Dịch Xuyên thật sự thật không ngờ, như vậy dễ dàng khiến cho An Noãn nói ra năm chữ ‘Chúng ta kết hôn đi’ này. Lúc ấy nghe được cô như vậy nói, đầu óc anh trống rỗng, hạnh phúc này tới quá đột nhiên.
Cơ hồ không có do dự, đáp ứng cưới cô. Anh nói với mình, chỉ cần cô ở bên cạnh, tất cả không quan trọng. Trong khoảng thời gian này, anh thấy cô thống khổ, thấy cô ở trước mặt anh miễn cưỡng cười vui.
Rất nhiều thời điểm, anh cảm giác cô ở bên cạnh mình, giống như thể xác không tim, không có linh hồn. Rất nhiều lần, anh thấy cô khổ sở, anh càng khó chịu. Anh biết, có lẽ buông tay, cô sẽ khoái hoạt, sẽ hạnh phúc, nhưng anh luyến tiếc. Tìm n lý do làm cho mình buông tay, lại luôn luôn thêm n lý do không muốn buông tay.
Anh biết mình rất ích kỷ, nhưng lại luyến tiếc buông tay. Anh đột nhiên hận mẹ mình, vì sao người thân của anh lại không ủng hộ mình, vì sao bà phải phân tích tất cả quá mức thấu triệt, làm cho anh không còn dũng khí lừa mình dối người nữa.
”Đứa nhỏ, cùng mẹ về Luân Đôn đi, JM cần con, ba mẹ cần con.“
Lâm Dịch Xuyên cơ hồ rít gào ra tiếng: ”Vì sao ngay cả mẹ cũng không ủng hộ con? con là con của mẹ, không có An Noãn, con sẽ chết.“
”Lúc An Noãn nói với mẹ chuyện phát sinh ở sân bay, mẹ thậm chí cảm thấy không mặt mũi gặp lại cô ấy. Đứa nhỏ, nhà chúng ta đã nợ cô ấy nhiều lắm, con tỉnh lại được không?“
Lâm Dịch Xuyên cắn môi, đột nhiên bình tĩnh nói: ”Mẹ, đã không còn kịp rồi, người cô ấy đã quyết định kết hôn với một người phụ nữ khác. Cho dù con buông tay, An Noãn cũng sẽ không hạnh phúc .“
Mẹ Lâm quyết tâm nói: ”Cho dù An Noãn cuối cùng không thể gả cho người cô ấy yêu, nhưng rời đi con cô ấy sẽ hạnh phúc.“
Lời này đâm thật sâu vào lòng anh, anh như nghe được tiếng tan nát cõi lòng, giống như tiếng đồ vật vỡ trên nền đất ‘Loảng xoảng’, tan thành mảnh nhỏ. Nhặt lên, vá lại, vĩnh viễn cũng không đầy đủ .
”Đứa nhỏ, bất luận phát sinh chuyện gì, con còn có mẹ, còn có cha, còn có Sớm. Đối với Noãn Noãn công bằng một chút, buông tay để cho cô ấy hạnh phúc đi.“