Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn
Chương 75
"Chỉ có hai người chúng ta không tốt sao?" Lạc Thiên uy đem lấy cô ép sát vào vách tường, một tay nâng cẳm của cô lên, bức bách cô nhìn hắn.
Thế giới hai người?
Nghe được từ trong miệng em trai nói ra mấy chữ này, lạc Tích Tuyết quả thật muốn chết, quả nhiên là hắn cố ý.
Hắn chính là cố ý muốn mọi người trong nhà rời khỏi, làm như vậy là để đơn độc cùng cô ở chung một chỗ.
"Em là cố ý? Chị đều đã nói với em chúng ta không có khả năng , tại sao em còn không chịu buông tay?" Lạc Tích trừng hắn, trong lồng ngực phập phòng lửa giận, cô bực tức chất vấn.
Ánh đèn vàng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô , giống như vòng sáng mỹ lệ đội trên đầu của một thiên sứ lạc xuống phàm trần. Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt, môi đỏ mọng kiều diễm khẽ mở, thật giống như dẫn dụ người khác khám phá nó vậy.
Cô thật sự không biết vẻ tức giận của mình đến tột cùng có bao nhiều mỹ lệ, nhưng Lạc Thiên uy lại biết, tầm mắt của hắn đã không cách nào từ đôi môi ấy của cô dời đi.
Hô hấp càng nóng rực, dục vọng như muốn bùng nổ.
Đè nén không được nữa, Lạc Thiên uy đã cúi đầu, chậm rãi đặt trên đôi môi mềm mại đỏ mọng ấy.
Khi lạc Tích Tuyết tỉnh hồn lại, chỉ cảm thấy trên môi bị vật ấm áp bao trùm, ẩm ướt, tê tê. Cô kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên uy gần trong gang tấc.
"A ưmh"
Lòng của cô lần nữa nhảy đến cổ họng, gần như hít thở không thông nhìn người con trai trước mắt , vừa nghĩ đẩy hắn ra, thì lưỡi của hắn đã nhân cơ hội chui vào trong trong miệng cô.
Nụ hôn nóng cháy, từ mép cổ, dọc theo vành tai trượt đến xương quai xanh, trải rộng đến toàn thân.
Lạc Thiên uy áp sát thân thể của cô, hai người chậm rãi hướng trên ghế sa lon ngã xuống.
Thân thể cao lớn của hắn che ở trên người của cô, không có một khe hở.
Răng môi giao nhau, đầu lưỡi của hắn chui vào trong miệng tràn ngập mùi đàn hương của cô đến từng trận tê dại. Lạc Tích Tuyết vươn tay chống đỡ lồng ngực của hắn, ngược lại làm cho hắn càng thêm dán chặt vào cô hơn.
Trằn trọc dây dưa, bốn phía tràn ngập mùi thơm từ trên người cô tỏa ra hòa với hương vị của dục vọng và tình yêu mãnh liệt mà hắn dành cho cô, giống như rượu nguyên chất, cơ hồ làm mê say tất cả giác quan của Lạc Thiên uy .
Cho đến khi hai người sắp vì vậy nụ hôn nóng bỏng mà hít thở không thông, Lạc Thiên uy khẽ buông lỏng cô ra, vùi đầu vào cổ của cô mà thở dốc, thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn: "Tích Tuyết, em thật là thơm."
Lạc Tích Tuyết cả người cứng ngắc, sắc mặt trắng xanh bỗng trở nên đỏ bừng. Bị hắn nói như vậy, cô thật không biết là nên buồn hay nên vui.
Lạc Thiên uy chống thân thể lên, nghiêm túc nhìn cô ở phía dưới. Giờ phút này, đôi mắt cô hiện một tia mê loạn cùng hoảng sợ, đôi môi bởi vì hắn mới vừa thô bạo hôn đã sưng đỏ không chịu nổi.
Hắn duỗi ngón tay ra, thương tiếc đụng vào môi của cô, dịu dàng vuốt ve, đáy mắt có nồng đậm yêu thương.
"Lạc Tích Tuyết, em hãy làm người con gái của tôi." ánh mắt hắn kiên định chấp nhất, rồi lại nhỏ giọng thì thầm, giống như là sợ sẽ hù dọa đến cô "Tôi không muốn em làm chị của tôi, tôi chỉ muốn em làm người con gái của tôi."
Lời nói của hắn giống như là một viên đạn nặng ký quăng vào lòng lạc Tích Tuyết, thoáng chốc giật mình sóng to gió lớn.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn,trong đó có tình yêu không phải giả. Huống chi đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn hướng cô nói lên yêu cầu như thế!
Lạc Tích Tuyết hiển nhiên hiểu, hắn không phải đang nói đùa.
Nhưng coi như hắn thật sự thích cô, thì cô cũng có thể làm thế nào đây? Bọn họ là chị em, là không thể nào xảy ra quan hệ đó được.
Cho nên chỉ có cự tuyệt hắn, mặc dù như vậy sẽ thương tổn đến hắn.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đẩy hắn ra, xoay người rời đi.
"Thật xin lỗi, chị mệt mỏi, chuyện này sau này hãy nói thôi."Cô chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt, bởi vì Lạc Thiên uy là một người con trai cố chấp.