Một luồng ánh mặt trời chiếu ở trên bờ cát, ba bóng người đan vào chung một chỗ.
"Điền Điềm, em trở về trước đi!" Tiếu Vũ Trạch không có ngờ tới, vị hôn thê lại đột nhiên tìm đến nơi này, hắn lo lắng bệnh tình của Lạc Tích Tuyết, lập tức kéo vị hôn thê ra nói.
"Tại sao muốn tôi đi? Người nên đi phải là cô ta!" Điền Điềm đẩy Tiếu Vũ Trạch ra, đi đến trước mặt Lạc Tích Tuyết, tay chỉ thẳng hướng cô.
Tiếu Vũ Trạch cau mày, thanh âm trầm xuống: "Điền Điềm, anh nói em về trước!"
Tiếu Vũ Trạch lần nữa kéo cô ta ra, tận lực bình tĩnh hạ giọng nói: "Anh không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối nên mới cố ý không có nói cho em biết , chuyện của chúng ta trở về rồi hãy nói, em không cần náo loạn ở đây!"
"Em náo loạn? Tiếu Vũ Trạch, em chỉ muốn hỏi anh, anh có phải hay không muốn quay lại với cô ta, không quan tâm em rồi hả ?" Điền Điềm kích động thiếu chút nữa muốn khóc ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết lúc này đột nhiên lên tiếng: "Anh Vũ Trạch, anh trước đưa cô ấy trở về đi, tự em có thể lo được!"