Dạ, Mặc thiếu đã nói với tôi là mọi chuyện đã ổn rồi, nói tiểu thư hãy yên tâm đi có hắn trợ giúp tiểu thư sẽ chạy trốn được thôi”
Lạc Tích Tuyết cực kỳ an tâm với câu nói này của Ngũ Khiết, nhưng một trận lục soát vừa rồi của Lạc Thiên Uy làm cho cô sợ không nhẹ, giờ cô mệt rã rời chỉ muốn ngã trên giường nghỉ ngơi một giấc.
Ngũ Khiết mang đến cho cô chút đồ ăn cô chỉ dùng một chút không muốn ăn nhiều.
Hiện tái suy nghĩ duy nhất của cô là làm sao chạy khỏi được nơi này, vừa nhắm mắt thì khuôn mặt nổi giận hung ác của Lạc Thiên Uy lại hiện lên.
Rốt cuộc cũng đến buổi tối, Lạc Tích Tuyết ở trong phòng chờ Mặc Cảnh an bài cho người tới dẫn cô đi.
đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng thét thảm, trong bụng của cô cả kinh, đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ nghe thanh âm giận dữ của Lạc Thiên Uy truyền đến:”
Đánh mạnh lên cho tôi, tôi đã nói không được để cho tiểu thư chạy thoát nhưng bây giờ thì sao? Các người nói xem có đáng bị đánh không?”
Thì ra hắn đang trừng phạt những người đang trực bang ngày hôm qua.
“A a!”
một hồi tiếng kêu thảm từ dưới lầu truyền đến, điện bổng vô tình đánh vào trên người của tất cả bọn họ.
Lòng của cô bị níu lấy, đều là tại cô hại bọn họ, làm thế nào bây giờ? Bọn họ có thể sẽ bị đánh chết? Nhưng nếu như bây giờ cô chạy ra thì sẽ làm lien lụy tới Ngũ Khiết.
Nói cho cùng đều là lỗi của cô nhưng tại sao hắn lại vô tình như thế,cư nhiên lại lạm dụng bạo lực hắn không biết làm như vậy là vi phạm pháp luật hay sao?
“Thiếu gia, chúng tôi thật sự không có nhìn thấy tiểu thư đi ra ngoài, thiếu gia tin tưởng chúng tôi đi”
Mấy thử vệ cố nén đau, đứt quãng thở dốc cầu khẩn.
“còn nói xạo, nơi này ngoài tram dặm cũng đã lục soát qua, trong biệt thự cung không có chẳng lẽ cô ấy có cánh bay ra ngoài? Nhất định trong tất cả các người có kẻ giúp tiểu thư trốn thoát.
Nhanh thành thật một chút đi tôi sẽ không truy cứu nữa!”
con ngươi của Lạc Thiên Uy thoáng hiện qua vằn máu rõ ràng.
“Thiếu gia, xin ngài tin tưởng chúng tôi, chúng tôi thật sự không có”
Mấy người bọn họ kêu lên.
Lạc Tích Tuyết tay chân luống cuống ở trong phòng đi tới đi lui, cô trợn tròn mắt, mở cửa hướng nơi phát ra âm thanh nhìn sang thấy trên mặt đất đanh có một vài người bị trói bên cạnh có một đám người mặc y phục màu đen, cầm trong tay điện bổng, bọn họ ai nấy cung đều bị đánh đến trầy da trốc vẩy.
Trong lòng cô một hồi khó nhịn, quả thật cô không đành lòng bỏ mặc những người đó bị đánh như thế, tất cả đều là lỗi của cô làm lien lụy đến họ.
“Tốt thôi, các ngươi đã không chịu thành thật khai báo tôi hôm nay làm cho các người sống không bẳng chết, xem các người còn mạnh miệng được nữa không”
lạc Thiên Uy không còn kiên nhẫn nữa, hắn ra lệnh những người áo đen chung quanh đi lên.
Tiếng kêu rên vang lên trong khoảng không, Lạc Tích Tuyết không còn biện pháp nào nữa cô mở cửa xông ra ngoài.
“Dừng tay lại!”
Bóng đêm đen tối, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Lạc Thiên Uy, không gian lúc này là một mảng an tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hai người đang giằng co.
Lạc Tích Tuyết lúc nãy quần áo lam lũ, mặc quần áo của người làm, đầu tóc rối bời, nhìn qua không có chút bộ dạng tiểu thư thượng lưu chút nào.
Nhưng ánh mắt của cô vẫn kiên định như thế, cô ngẩng cao đầu, hụng hang nhìn chằm chằm Lạc Thiên Uy trong đôi mắt cơ hồ muốn toát ra lửa.