Tựa hồ không ý thức được vé mặt cùng tư thế của mình lúc này mê người đến cờ nào, Tô San cũng không thay đổi tư thế, mà là hồi tường đến cuộc nói chuyện đêm nay cùng dì Điền, nghĩ tới chỗ xấu hổ, chi cảm thấy cả người một trận nóng rực, mị thái thể hiện thật rõ không thể nghi ngờ.
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng. Trần Phàm nhìn thấy ngọn đèn màu trắng nhạt cùng dáng vóc hấp dẫn của Tô San, nhưng trong lòng cũng không xúc động như trước, vẻ khô nóng trong bụng cũng như bị nước lạnh dập tắt.
Bởi vì...một màn trước mắt này, làm hắn nhớ tới cách đây không lâu, vị thượng hạng hôn thê này dùng sắc đẹp câu dẫn hắn tiến vào phòng ngủ lần đầu tiên, lại đi giấu kéo Ngay dưới gối nằm.
Tô San vốn đang hồi tường lại cuộc nói chuyện với dì Điền, nghe được thanh âm cửa mờ, nhất thời quay về trong hiện thực, theo sau nhìn thấy Trần Phàm giống như làm kẻ trộm, thật cân thận đi vào phòng, cũng không hướng chính mình đi tới, không khỏi sửng sốt.
- Đồ ngốc, anh đứng nơi đó làm gì? Lại đây.