Đại tiểu thư nghi hoặc nhìn hắn, tr?̀m tư th?m m?̣t lúc, trong mắt chợt hi?̣n l?n nét kinh hãi:
- Chẳng lẽ bọn chúng...
Đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt, cắn chặt m?i kh?ng dám nói ti?́p nữa: "Kh?ng trách bọn chúng vì sao mu?́n ph?́i phương của nước hoa, mu?́n cướp đoạt tài sản Ti?u gia, chính đ?̀u là vì mu?́n t?̣p trung tài lực chu?̉n bị đ?̉ làm đại sự."
L?m Vãn Vinh g?̣t g?̣t đ?̀u:
- Đại tiểu thư, nàng đoán r?́t đúng. Ngoại trừ là như v?̣y, cũng kh?ng còn lý do gì khác.
Ti?u Ngọc Nhược nghe hắn nói như v?̣y, hai hàng l?ng mày nhíu chặt, tr?n mặt hi?̣n rõ nét ưu tư. Th?́y n?ng lo lắng như v?̣y, hắn liền nở nụ cười an ủi:
- Đại tiểu thư, nàng n?n nghĩ theo hướng này, đ? là v?̣n khí chúng ta t?́t, sự tình trăm năm khó gặp như v?̣y mà chúng ta cũng trải qua được. Th?̣t khi?́n người ta h?m m?̣ còn kh?ng kịp đó.
Đ?i mắt đẹp của Đại tiểu thư trừng l?n, tức t?́i nhìn hắn:
- Cái t?n này, ta đang lo bu?̀n mu?́n ch?́t, ngươi lại còn đứng đ?y ăn nói b?̣y bạ v? trách nhi?̣m như v?̣y. Cái vi?̣c rắc r?́i này sao lại dính l?u đến Ti?u gia ta kia chứ?
Nói xong, nàng kh?ng tự chủ được than m?̣t ti?́ng. L?m Vãn Vinh cười nói: