Buổi trưa hôm sau, Long Tịch Bảo mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn chung quanh, không có ai… Ngày hôm qua là cô đang nằm mơ sao?
Mê mang lắc lắc đầu, sau khi đứng dậy đi rửa mặt, nhìn nhìn thức ăn đặt trên bàn thủy tinh đã sớm nguội lạnh không biết là bữa sáng hay là bữa trưa, cô như tên trộm đem tất cả đổ vào trong bồn cầu. Mấy ngày nay cô một bữa cơm cũng không ăn, cô ăn đều là đồ ăn vặt. Bởi vì lúc tâm tình không tốt, cô chính là thích ăn thức ăn vặt. Đây chính là nguyên nhân cô tại sao muốn ‘chuẩn bị lương thực’.
Sau khi đổ hết đem chén đĩa không đặt lên bàn, cô tiện tay cầm lấy một bọc khoai tây chiên, mở ti vi, làm tổ trong chăn vừa xem ti vi vừa nhét đồ ăn vặt vào miệng. Ngoài miệng đau nhói nói cho cô biết, tối ngày hôm qua tất cả không phải là mộng, là chân thật… Cái tên khốn kiếp này, dám dùng chiêu này khi dễ cô… thật là quá đáng.
Người nào đó tức giận bất bình đem khoai tây chiên nhai rào rào, khó chịu tới cực điểm…
Long Tịch Hiên tinh thần sảng khoái ngồi trong phòng làm việc, ngủ ngon giấc đúng là khác biệt, cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều, Long Tịch Bác mở to đôi mắt gấu mèo (0.0), nghi hoặc nhìn Long Tịch Hiên hăng hái, không nhịn được hỏi: "Em làm sao vậy? Tâm tình tốt như vậy?"
Long Tịch Hiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Long Tịch Bác, cùng đôi mắt quầng thâm trên khuôn mặt ấy, không khỏi cười khẽ ra tiếng: "Không thế nào cả, ngược lại là anh, đôi mắt sao lại đen thế kia?"
Long Tịch Bác hừ lạnh một tiếng, nặng nề ném tư liệu cầm trên tay xuống bàn làm việc bằng gỗ lim, tức giận đùng đùng nói: "Cô ấy rốt cuộc là do ai dạy ra vậy, tính khí bướng bỉnh như vậy, rất đáng hận!"
Long Tịch Hiên nhìn anh trai, nhẹ giọng nói ra: "Em ấy được chúng ta tự tay dạy dỗ, Bác."
Long Tịch Bác vỗ mạnh tay lên bàn, quát: "Anh dạy cô ấy nhanh mồm nhanh miệng, nói cạnh nói khóe lúc nào hả ? Ta làm gì mà dạy cô ấy đạo lý không tha thứ cho người ta, chết cắn không thả hả?"
Long Tịch Hiên cười khẽ, nhàn nhạt nói: "Nhanh mồm nhanh miệng là trời sinh, không tha thứ là bởi vì chúng ta không có nói xin lỗi."
Long Tịch Bác liếc Long Tịch Hiên một cái, ánh mắt kia rất rõ ràng là đang nói, em rốt cuộc đang giúp ai vậy.
Long Tịch Hiên ưu nhã nhún vai một cái, cười nói: "Chúng ta nên nói xin lỗi cô ấy, chuyện này suy cho cùng, là chúng ta làm việc thiếu suy xét, làm thương tổn tự ái của em ấy rồi."
Long Tịch Bác buồn buồn ngồi trên ghế xoay, nhức đầu che cái trán: "Chúng ta từ nhỏ đến lớn, có lúc nào nói xin lỗi người khác, anh căn bản cũng không biết làm sao mở miệng…"
Long Tịch Hiên cười, không thể phủ nhận, thật ra thì bọn họ không phải là không muốn nói xin lỗi; chỉ là Long Tịch Bảo chưa cho bọn họ cơ hội, vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, thêm nữa là bởi vì bọn họ không biết nên nói như thế nào…
Lúc hai người đang phiền não thì điện thoại của Long Tịch Bác vang lên…
"Alo, tôi là Long Tịch Bác."
"Bác thiếu gia, cậu mau cùng Hiên thiếu gia về nhà một chuyến đi, tiểu thư ngã bệnh." Giọng nói lo lắng của quản gia Lý từ trong điện thoại truyền đến.
Long Tịch Bác vội vàng đứng dậy, lớn tiếng hỏi: "Bị bệnh gì, đang yên lành sao lại bị bệnh?"
"Không biết a, đột nhiên bị… dù sao hai cậu mau trở lại đi thôi." Bà Lý nóng nảy nói.
"Được, tôi biết rồi, chúng tôi về ngay lập tức." Long Tịch Bác căng thẳng nói, cúp điện thoại, vội vàng nói với Long Tịch Hiên: "Tịch Nhi ngã bệnh, bà Lý bảo chúng ta mau trở về."
Long Tịch Hiên mặt liền biến sắc, cầm lên chìa khóa xe liền xông ra cửa, cô nhóc bướng bỉnh bị bệnh, làm sao lại vậy, ngày hôm qua vẫn còn khỏe mà…
Sẽ không phải là nghĩ không ra… ngàn vạn lần không được a… Bảo Bảo… anh lại không khi dễ em…Em nhất định phải bình an…
Long Tịch Bảo sắc mặt tái nhợt nằm trên giường… thật mất thể diện, trên thế giới người bởi vì ăn đồ ăn vặt đến mức bị tiêm đoán chừng cũng chỉ có cô… Ai biết dạ dày cô lại không có tiền đồ như vậy, ăn đồ ăn vặt cũng có thể ăn xảy ra vấn đề…
Gần đây thật sự rất xui xẻo a… đang suy nghĩ, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, cửa được mở ra, hai bóng dáng giống như một cơn gió xông vào, cô còn chưa phản ứng kịp thì người đã bị Long Tịch Bác ôm vào trong ngực rồi.
Long Tịch Bác ôm sát bé cưng vào trong ngực, nhiều ngày như vậy không gặp, toàn bộ nhớ nhung lập tức dâng lên, hơn nữa mới vừa rồi bị chuyện cô ngã bệnh hù dọa, cả người kích động không thôi, bàn tay khẩn trương dao động trên người cô, vội vàng hỏi: "Tịch Nhi, em không thoải mái chỗ nào hả? Làm sao lại bị bệnh? Hiện tại cảm thấy như thế nào hả?"
Long Tịch Bảo còn chưa kịp phản ứng, chỉ là sững sờ nhìn anh đột nhiên xuất hiện, không hiểu anh làm sao đã về nhà…
Long Tịch Hiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Tịch Bảo, đau lòng muốn chết, ngồi lên giường, đưa tay sờ trán của cô, không nóng mà, rốt cuộc là nơi nào không thoải mái, sắc mặt khó nhìn như vậy.
"Em nói đi, chỗ nào không thoải mái?" Long Tịch Bác thấy Long Tịch Bảo không nói lời nào, nóng nảy hỏi.
Long Tịch Bảo đã phản ứng kịp, cắn cắn môi dưới, hất mặt qua, không để ý tới bọn họ, cô phải kiên trì, không thể bởi vì chút ơn huệ nhỏ của bọn họ liền quên mất nguyên tắc của mình.
Long Tịch Bác nhìn dáng vẻ cô vẫn còn tức giận, quay đầu nhìn về phía bà Lý, hỏi: "Bà Lý, chuyện gì đã xảy ra?"
"Này… tiểu thư bị đau bụng, ăn đến đau bụng, bác sĩ đã tiêm cho cô ấy, cũng uống thuốc rồi." Quản gia ngập ngừng trả lời.
"Đau bụng? Đau bụng vì ăn hả ? Em ấy ăn cái gì?" Long Tịch Bác nhíu mày, không vui hỏi.
Quản gia nhìn anh không biết nên nói như thế nào… ấp úng nửa ngày không nói nên lời. Long Tịch Hiên nhìn bà Lý có chút khổ sở, nhẹ nói:
"Được rồi, bà Lý, bà đi xuống đi, nơi này có tôi với Bác là được rồi."
Bà Lý nghe vậy, bàn chân giống như được bôi dầu, vội vàng chạy rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, không khí lại bắt đầu trầm mặc.