Couple 50

Chương 29


Chương trước Chương tiếp

- Anh đừng có nằm mơ.

Tôi phẫn nộ bật ra năm chữ, không hề do dự, đứng bật lên, quay người bỏ đi. Nhưng tiếng nói của An Vũ Phong hình như có một sợi dây vô hình lại níu chặt bước chân tôi lại.

- Thật là đáng tiếc, mua nhiều đồ như vậy, không những rất nặng mà chắc là cũng tốn tiền, đáng tiếc quá… Cuối cùng vẫn không thể nào báo cáo với thầy giáo được…

Nghĩ tới đây, tôi cố khống chế tâm trạng của bản thân, chầm chậm quay người lại, nhìn An Vũ Phong, cố hết sức mình để “nặn” ra một nụ cười rạng rỡ nhất có thể.

- Muốn ăn cái gì thì cứ nói ra đi. Chắc chắn tôi sẽ chăm sóc anh “thật tốt”.

- Được thôi. Bạn Bạch Tô Cơ, thấy bạn nhanh chóng khôi phục “nguyên khí” như vậy, tôi rất vui.

An Vũ Phong vẫn vô cùng bình tĩnh trước sự thay đổi của tôi. Hắn ôm quả dưa, vỗ nhẹ một cái rồi đặt lên bàn, hai tay gối đầu nằm dài ra trên ghế, lười biếng nhắm mắt lại, nói nhẹ nhàng:

- Trước tiên, cắt dưa hấu ra cho tôi, nhớ đừng quên bỏ hạt đi nhé.



- Tôi cắt chết anh! Tôi cắt chết anh… - Tôi nắm chặt con dao trên tay, vừa ra sức bổ dưa, vừa thầm nói trong lòng.

- Cẩn thận có bị thương đó! – Lúc này An Vũ Phong lại cười hi hi bước tới, ngồi trước mặt tôi, - Đây là dụng cụ chuyên dùng để lấy hạt ra…

- Ha ha ha… Có cần cắt dưa thành từng miếng nhỏ không? – Hừ, nếu anh mà dám nói cần, thì tôi cắt anh thành 8 khúc.

- Không cần đâu!

An Vũ Phong sảng khoái lắc đầu:

- Nhưng… Thấy cô nhiệt tình như vậy, thôi thì làm cho tôi một suất mỳ Ý vậy.

Mỳ… mỳ Ý?

Trong căn bếp sạch sẽ, gọn gàng, tôi chạy khắp nơi như một con ruồi mất đầu.

Hu hu hu! Bạch Tô Cơ ơi Bạch Tô Cơ, sao mày ngu như thế?

Rõ ràng đã nói chỉ ở lại 10 phút, bây giờ đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ rồi! Hơn nữa, mày lại còn ngốc nghếch đồng ý với An Vũ Phong, nấu ăn cho hắn!

Lẽ nào mày quên rồi sao? Ba năm trước, trong cuộc thi nấu ăn ở trường Trung học Minh Đức, một mình mày làm hỏng mất 2 cái lò vi sóng sao?

Bỗng dưng trước mắt tôi hiện lên hình ảnh một người đi săn và một con thỏ trắng, người đi săn đó có khuôn mặt của An Vũ Phong, hắn cười một tràng dài rồi “phịch”, tôi ngoan ngoãn rơi vào bẫy của hắn.

Mỳ Ý?

Tôi có thể làm mỳ Ý sao? Đúng là chuyện cổ tích!

Tôi vừa tự mắng mình, vừa cố gắng lục lọi trong ký ức mình cảnh tượng khi được ăn mỳ Ý lần gần đây nhất.

Bước đầu tiên… Có lẽ là nấu sợi mỳ?

Việc này chắc không làm khó được tôi! Tôi nhanh chóng bắc một nồi nước lớn, để lửa ở mức to nhất, sau đó hồi hộp đứng chờ.

Sau đó… Mỳ đâu? Mỳ để ở đâu? Nghĩ tới đây, tôi vội vã mở tủ lạnh. Wa, từng gói đồ được gói cẩn thận và đặt ngăn nắp trong tủ lạnh, từ đồ ăn tới đồ uống đều đầy đủ.

Cuộc sống của gã này sướng như tiên vậy…

Mắt tôi chạm vào gói mỳ Ý và tương mỳ trong tủ lạnh. Vạn tuế! Đằng sau gói mỳ còn có một bức hình đơn giản, hướng dẫn rõ ràng các bước nấu mỳ cơ bản nhất!

Ha ha ha, quả nhiên là ông trời vẫn còn thương tôi!

Tôi cẩn thận nghiên cứu bức hình, vội tìm một cái nồi đáy phẳng, xé gói tương cà chua ra, bắt đầu nấu. Chờ lát nữa chỉ cần tương cà chua nóng lên, trộn đều rồi rưới lên trên sợi mỳ là được! Việc này đối với một cô gái xinh đẹp tài sắc vẹn toàn như tôi chỉ nhỏ như con muỗi!

Rất nhanh sau đó, cả căn bếp đã ngập trong mùi thơm của nước sốt thịt! Tôi không nhịn được hít sâu một hơi, đang định vỗ tay hoan hô cho thành tích vĩ đại của mình thi nghe thấy một tiếng động kỳ lạ vọng vào tai.

A! Chết rồi, không xong rồi!

Chỉ mải mê với nồi nước sốt thịt, tôi quên mất cái nồi nước vẫn đang sôi!

Chỉ nhìn thấy nước trong nồi đang sôi sùng sục! Vô số bong bóng nước nổi lên rồi vỡ tan ra, trôi sang hai bên, phát ra những tiếng ùng ục mà tôi nghe thấy vừa nãy! Tôi luống cuống, vội vã bỏ những sợi mỳ Ý khô vào nồi!

Nhưng trong phút chốc, một đống bọt trắng trào ra, chảy tràn trên mặt bếp.

Vào lúc tôi đang định lấy khăn ra xử lý đám bọt trên bếp thì bên cạnh lại vang lên tiếng rít chói tai. Ngay sau đó là một mùi hương khó chịu bay vào mũi.

Tôi hoảng loạn nhìn sang, chỉ thấy lớp tương cà chua màu đỏ ở cái nồi bên cạnh đang chuyển màu…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...