Nhưng trong hai lần giải phẫu, khiến người phụ nữ xinh đẹp này tổn thương nặng nề, sắc mặt của cô trắng bệch, làm cho đàn ông nhìn vào đã yêu thương muốn chăm sóc - -
Đây cũng là chỗ mị lực của người phụ nữ này...
"Có thể bắt đầu!"
Giọng nói khàn khàn.
Thần Huống nhíu mày, nhìn bình nước biển được treo ở trên đầu giường, nói:
"Em đang yếu, không thích hợp nói nhiều..."
"Không sao!”
Cô ta mỉm cười nhìn anh nói.
"Cô có chuyện gì muốn nói cho chúng ta biết..."
Đông Đình Phong cũng đến gần, nhìn người phụ nữ khiến Thần Huống đau khổ trong nhiều năm trước, trải nghiệm cuộc đời của cô làm cho người ta rung động và đau lòng - -?
với chuyện tại sao cô lại trở thành người phụ nữ của Diệp Chính Vũ, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.
"Đông Đình Phong!"
Quan Lâm giật giật khóe môi mỉm cười, ánh mắt liền nổi lên mông lung quang:
"Cuối cùng lại gặp được anh rồi, mười hai năm trước lúc mới gặp anh, tôi đã cảm thấy sẽ trở thành nhân vật khó lường, mười hai năm sau, quả nhiên đã trở thành nhân tài..."
"Khách khí! Vẫn nên nói tới chuyện chính đi!"
Thái độ của Đông Đình Phong rất lạnh nhạt.
Quan Lâm cảm nhận được anh lãnh đạm, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, vẫn dịu dàng cười, dù sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn xinh đẹp:
"Được, nói chuyện chính! Tôi muốn nói với mọi người về mối quan hệ nội bộ của Ngôi Bang."
Hoắc Khải Hàng tìm hai cái ghế, hắn và Đông Đình Phong một người một cái, ngồi ở xung quanh, Thần Huống thì ngồi trên mép giường.
Trên giường, khuôn mặt của Quan Lâm như lâm vào hồi ức, nghĩ một lát cô ta mới khàn giọng nói:
"Ngôi Bang được thành lập từ hai trăm năm trước, người đàn ông đó tên Qúy Ngôi, người này thuộc kiểu người đố kị ghen ghét, làm người, cũng tà cũng chính, bởi vậy, Ngôi Bang do ông dẫn dắt cũng là nửa tà nửa chính.
"Người đã trung niên, nhưng Qúy Ngôi chưa từng lấy vợ sinh con, may mắn ông cưới được một người tiểu thư giàu có, dưới sự ảnh hưởng của vị tiểu thư này, Ngôi Bang từng bước đi theo con đường chính đạo, hơn nữa thế lực không ngừng mở rộng.