Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 52


Chương trước Chương tiếp

Lửa giận trong lòng tôi đột nhiên bốc lên. Hại tôi bị dập chân còn chưa đủ, còn nói móc, hắn thật sự chưa từng bị đánh sao?

"Heo cũng có tức giận!" Tôi thở phì phò nhìn hắn chằm chằm, nếu không phải sợ hắn trả thù, tôi nhất định sẽ đem lon bia đập vào chân hắn, để hắn cũng nếm thử một chút tư vị mất hồn này.

"Đồ ăn cô ăn toàn bộ dùng để nuôi tức giận, nhưng lại không chịu có đầu óc." Hắn vừa châm chọc tôi, vừa cúi người ôm tôi.

"Tự tôi có thể đi." Tôi đẩy hắn không cảm kích, thế nhưng hắn lại không tha cho tôi, cứ thế ôm tôi lên.

Trở lại phòng ngủ, hắn không lập tức rời đi, cũng không còn cười nhạo, mà chỉ dùng một thái độ hiền từ rất ít khi sử dụng hỏi: "Bách Khả, tôi khiến ngươi rất bối rối sao?"

Tôi ngước mắt dò xét hắn một cái, lắc đầu.

"Cô cảm thấy tôi trói buộc cô?"

"Anh uống rượu sao?" Tôi nghi ngờ quan sát hắn, người có tinh thần bình tĩnh, có tri thức hiểu lễ nghĩa này, thật sự không giống phong cách của hắn.

Hắn lắc đầu, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt đó: "Cô muốn có cuộc sống tự do sao?"

"Không ai không khát vọng tự do."

"Vậy cô muốn dọn đi ra sao?"

Tôi kinh ngạc nhìn hắn một lát, xác nhận đúng là hắn nghiêm túc, chứ không phải là nói đùa, mới thử dò xét: "Có thể sao?"

"Nếu như thật sự cô muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản cô nữa." Hắn giơ tay lên, vén mái tóc trên trán tôi, động tác êm ái, vẻ mặt dịu dàng làm tôi có chút hoảng hốt, mà lời của hắn khiến tôi mừng rỡ nhưng cũng lộ ra chút mất mát.

Thật ra thì, khát vọng của tôi cũng không phải là tự do mà là yên ổn. Nhưng, hắn chỉ có thể cung cấp nhu cầu vật chất, về mặt tình cảm lại vô cùng keo kiệt, tôi vốn cho rằng, thời gian lâu dài, thì hắn có thể buông tha quá khứ. Nhưng đến tối hôm qua, tôi mới ý thức được, có lẽ, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn buông tha! Tôi thừa nhận mình nhát gan, tôi sợ mình càng lún càng sâu, có người nói, mập mờ khiến người xa lạ có thể tới với nhau, nhưng cũng lại là trò chơi để cho những người tới với nhau chia lìa. Tôi không có dũng khí, không có lợi thế, cho nên, tôi không muốn chơi, cũng chơi không nổi.

Nếu như hắn chịu đem quyền tự chủ trả lại cho tôi, như vậy, tôi sẽ đi, sẽ không ở lại!

"Cô suy nghĩ cho kỹ, ngày mai nói cho tôi biết đáp án." Hắn đứng dậy tính đi.

Tôi đột ngột kéo ống tay áo của hắn: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi muốn đi, nhưng tôi không muốn bà nội lo lắng, anh đừng nói cho mọi người biết chứ?"

Hắn hơi nhíu lông mày, nhưng giọng nói bình tĩnh như trước: "Cô biết rời đi có ý nghĩa gì sao?"

"Chúng ta vẫn là bạn bè không phải sao?"

"Bạn bè?" Hắn cười khinh thường, nụ cười khiến trong lòng tôi không hiểu có tư vị gì.

"Không thể sao?" Tôi lắp bắp hỏi.

"Nếu như tôi nói, nếu đi thì đừng quay đầu lại nữa, cô cũng muốn đi sao?" Hắn lãnh khốc nói.

Trái tim như bị vật gì đó đâm vào, tôi hơi nhếch khóe môi, đè nén cảm giác đau nhói đến mức thấp nhất, kiên định gật đầu, thật ra thì, ý của tôi là, dùng khoảng cách không gian thử nghiệm xem hai người có thích hợp với nhau hay không, nếu như, sự chia lìa này làm tình cảm mơ hồ đó hóa thành hư không, vậy cũng chứng tỏ, chúng tôi căn bản không thích hợp. Chỉ là, tình cảm không thể ban cho, không thể van xin, nếu như hắn tuyệt tình như thế, vậy tôi còn có thể làm gì?

Hắn bình tĩnh liếc nhìn tôi, lông mày ngọn núi chậm rãi thu hẹp lại, đáy mắt tối đen như có cảm xúc nào đó bắt đầu tuôn trào.

"Rất tốt." Hắn trầm giọng nói: "Tôi thích sự quả quyết của cô, nhưng, tôi lại rất ghét câu trả lời của cô."

Một cảm giác lạnh lẽo lan ra sau lưng, theo bản năng tôi buông lỏng ống tay áo của hắn, co rút lại giữa giường.

Hắn chợt nghiêng người, ấn tôi ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn là gì rồi.

Đó là lửa giận!

Gió nổi mây vần, tràn đầy trời đất, lửa giận như hận không thể thoe6u hủy được tất cả!

"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . ." Tôi oán giận, tôi thấp thỏm, tôi khẩn trương, cho nên, tôi đã lắp bắp tới ba chữ anh, nhưng lại không nói ra được nội dung chính.

"Không sai, tôi đang gạt cô. Trên thực tế, tôi căn bản không muốn đem cái gì gọi là quyền tự chủ quái đản đó trả lại cho cô." Khóe môi hắn khẽ giơ lên, nụ cười này lạnh lùng vô cùng giống con chó sói đang khát máu.

"Tại sao lại gạt tôi?" Tôi tức giận thở hổn hển chất vấn.

"Không lừa cô, làm sao biết cô đang có ý định gì? Không lừa cô, làm sao biết, tôi nuôi con sói mắt trắng? Không lừa cô, làm sao biết, cô lại muốn rời đi?" Một chuỗi câu hỏi tuôn ra, rốt cuộc trái tim của tôi đã lạnh. Ngoài tuyệt vọng ngoài, tôi còn rất hối hận. Hắn nói không sai, tôi chính là đầu heo! Lại còn là đầu heo ngu ngốc đến mức tận cùng! Biết rõ hắn ích kỷ lại bá đạo, mà tôi vẫn còn rất ngu ngốc ngây thơ chui vào trong bẫy của người ta?

"Tôi thua rồi!" Tôi cắn răng nghiến lợi nói: "Nói đi, anh muốn trừng phạt tôi thế nào?"

Hắn cười lạnh: "Sao không cầu xin?"

"Có tác dụng sao?"

"Không có."

"Vậy anh còn nói nhảm?"

Hắn hơi giật mình trong giây lát, tức giận trong đáy mắt dần dần biến mất, ngón tay thon dài thong thả ung dung đùa bỡn tóc của tôi: "Sao cô lại cho rằng tôi muốn thả cô đi?"

"Tôi thiếu thông minh!" Tôi chống tay vào ngực hắn nói: "Mau dậy đi, có thủ đoạn gì anh tùy tiện làm, tôi mà nhíu mày, tôi sẽ theo họ Âm của anh!"

"Dậy?" Hắn cười lạnh, giống như nghe được một chuyện cười rất thú vị: "Hôm nay không dậy nổi, sớm nhất là sáng mai!"

Dứt lời, hắn chợt phủ lên môi tôi, răng môi mang theo trừng phạt tùy ý cắn mút, tôi tái mặt, tiếp theo là sợ hãi. Trong lúc môi chạm môi, tôi không ngừng cau mày, còn kêu lên, bởi vì, hắn cắn bể đầu lưỡi của tôi. Mùi vị ngai ngái dây dưa giữa môi lưỡi của hai người, tay hắn dò vào áo ngủ của tôi, cách lớp áo ngực vuốt ve nơi mềm mại trước ngực tôi.

Tôi dốc hết sức lực giãy giụa, nhưng sức lực của hai người quá mức chênh lệc, tôi hoàn toàn không thể trốn.

Lần đầu tiên chúng tôi dây dưa trên giường là vì say rượu, lúc đó tôi đang hỗn loạn, không tỉnh táo, sau chuyện đó trí nhớ đều mơ hồ.

Lần này, tôi cũng uống một chút rượu, nhưng chút rượu kia đối với tôi không hề ảnh hưởng bao nhiêu, cho nên, mọi chuyện đều rất rõ ràng.

“Âm Hạng Thiên, anh khốn kiếp!" Rốt cuộc mở được miệng, tôi cho rằng giọng nói của mình sẽ rất tức giận, nhưng, sau khi mở miệng mắng xong mới ý thức được, loại âm thanh nôn nóng đó giống như đang dụ dỗ, sẽ khiến người tà khơi lên lửa dục.

"Cô cau mày." Hắn dùng giọng nói khàn khàn trêu chọc, tiếc thay, tôi không thể nở được nụ cười phụ họa.

"Anh quên sao? Anh không yêu tôi!" Tôi khẩn cấp muốn ngưng chuyện này lại, nên dùng tới chiêu hắn thường dùng kia.

Thật quỷ quái, lần này hắn không bị ảnh hưởng chút nào. Môi của hắn từ cổ tôi dời tới má, lúc nhẹ lúc nặng mút lấy vành tai của tôi. Loại cảm giác đó tựa như lông vũ quét nhẹ ở trong lòng.

"Ưmh. . . . . ." Tôi không kịp ngăn cản, một tiếng ưhm thốt ra vỡ vụn.

Bàn tay nóng rực củ hắn đã chạm đến giải đất bí ẩn nhất của tôi, cách một tầng vải thật mỏng, khẽ vuốt ve vừa giống chơi đùa, vừa giống như dẫn dụ: "Muốn sao?"

"Không muốn! Mau buông tôi ra!" Tôi phản kháng và giãy giụa, nhưng sức lực rất nhỏ hoàn toàn không đáng kể.

"Hả?" Hắn chợt tăng thêm sức lực, rõ ràng là xâm lược, nhưng một tiếng “hả” thật thấp lại mang theo phong tình vô tận.

Tôi ngước đầu, cơ thể khẽ co lại, trong lòng là kháng cự, nhưng sinh lý lại đang khát vọng. Kết quả của mâu thuẫn chính là, tôi của giờ phút này, rất giống như cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.

Hắn cười khẽ, tôi tức! Hận! Phiền não!

"Trước tiên tiến hành màn dạo đầu!" Hắn bỗng nhiên lên tiếng, một giây kế tiếp lọt và tai tôi chính là âm thanh vải vóc vỡ vụn, tôi ngạc nhiên trợn to hai mắt.

Dưới ánh đèn lờ mờ, áo của hắn bị mất mấy nút áo, trong lòng tôi thoáng qua một suy ghĩ, hướng về vùng ngực màu mật ong cường tráng của hắn cắn một cái.

Rất trơn, rất cứng, thật đúng là dùng miệng không tốt lắm. Nhưng tôi không hề nổi giận, mà là tìm được một chỗ dễ dàng sử dụng miệng, nơi này với phụ nữ mà nói rất nhạy cảm, nhưng với đàn ông mà nói cũng là nơi rất nhạy cảm.

Tôi là nổi danh là có hàm răng rất tốt, có khi còn dùng răng cắn chai rượu, hắn rất nhanh liền lãnh giáo sự đáng sợ của hàm răng tôi.

Âm Tam Nhi hít một hơi khí lạnh: "Nhả ra!"

Tôi kiêu căng nhìn hắn chằm chằm, ý là: anh buông tay trước, tôi sẽ nhả ra!

Hắn rất nhanh hiểu được hàm ý trong ánh mắt tôi, nhưng, mặt của hắn lại tối sầm, cả người trong nháy mắt tỏa ra khí lạnh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...