Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
Chương 32
Cửa hàng quần áo nữ ở bên ngoài trung cư vừa mới mở cửa, Ninh Vũ muốn giúp tôi mua sắm một ít trang phục, sau khi vào tiệm, y như một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp khuấy động kệ quần áo, nghiêm túc chọn lựa.
Thường nói người họ Quách chỉ có bề ngoài, nhưng lại chưa bao giờ tỉ mỉ giới thiệu, bề ngoài của anh ta rốt cuộc như thế nào. Nói như thế, vì người đàn ông này không thuộc loại đặc biệt đẹp trai, hay là loại người có đôi mắt sáng ..., nhưng anh ta lại có một sức hấp dẫn đặc biệt khiến người ta muốn gần gũi. Anh ta cao gầy, phong thái hiên ngang, anh ta . . . . . chọn bộ đồ công sở có áo khoác ngoài cho tôi!
Tôi vừa khoát tay vừa lui về phía sau, chỉ tiếc là, cự tuyệt không có hiệu quả. Đi tới phòng thay quần áo thì tôi bất mãn oán thán: "Có muốn mua thêm cái mũ có cánh không?"
Ninh Vũ hài lòng nâng khóe môi lên: "Ở đây không có, như vậy cũng không tồi, chỉ cần che mặt lại, thì sẽ y như một ngôi sao lớn."
Trán tôi đầy vạch đen, mọi người đều nói Trách Lương thích những lolita thân thể mềm mại non nớt. Mặc dù anh ta một lần nữa tuyên bố mình yêu thích cô em Trách Lương, có lẽ hôm nay sẽ xảy ra hành động, người này rõ ràng trong ngoài không đồng nhất.
Cuối cùng, Ninh Vũ thật sự chọn cho tôi một chiếc mũ có chóp nhọn, cũng may là không có cánh, bằng không tôi không thể không ngăn cản anh ta. Giải quyết xong chuyện quần áo, anh ta mang tôi đến một thẩm mỹ viện không tính là cao cấp, tay nghề của thợ trang điểm tuy không thể so sánh bằng với thợ trang điểm của nhà họ Âm, nhưng rốt cuộc người ta cũng là thợ chuyên nghiệp, sau khi ba bôi hai xóa trên mặt, thì có thể nói đùa một chút là tôi không khác gì một ngôi sao.
Tôi xoay một vòng ở trước gương, sau đó ngoái đầu lại nhìn học trưởng Ninh Vũ, “Biết nhau đã nhiều năm như vậy, nhưng giờ tôi mới biết, sở thích của cậu lại khác biệt với những người khác như vậy."
"Cậu biết cái gì? Tôi đang muốn nói cho họ Âm biết, Bách Khả của chúng tôi sinh ra đã non nớt, từ chối cho bò già gặm."
Mồ hôi của tôi rơi đầy đất, sau khi đến phi trường, tôi muốn anh ta chờ tôi trong xe, nhưng anh ta đã nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu sợ hắn biết hai ta ở cùng một chỗ?"
Tôi lắc đầu: "Bà nội không biết tôi đang ở nhà cậu, bây giờ cậu xuất hiện, thì phải giải thích, rất phiền toái."
"Không đi thì không đi." Anh ta “hừ” một tiếng: "Cậu cho rằng tôi thích một con búp bê cỡ lớn sao?"
"Cậu muốn gây sự." Tôi trừng mắt nhìn anh ta, đẩy cửa, xuống xe.
Đại sảnh phi trường có người đến người đi, tôi tìm kiếm một lúc, rốt cuộc cũng tìm thấy nhà họ Âm ở giữa dòng người qua lại đông đúc.
Xảo Dĩnh đang cười híp mắt nghe bà nội dặn dò, Âm Nhị Nhi vẫn có phong thái của một hoàng tử, Âm Tam Nhi . . . . . . Nhìn qua thôi!
Nhịp tim tôi đột nhiên đập mạnh, thầm nói với chính mình, đừng căng thẳng quá, hắn sẽ không biến thành sói mà ăn mình.
Điều chỉnh tốt cảm xúc, tôi bước nhanh chân, dùng giọng nói vui sướng chào hỏi: "Bà nội, Xảo Dĩnh."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn về phía tôi, đáy mắt đều tràn ngập kinh ngạc và nụ cười đủ mọi kiểu dáng khác nhau, rất rõ ràng, bọn họ bị hình dáng và cách trang điểm giả làm nai tơ của tôi làm cho choáng váng.
"Bách Khả, thật đáng yêu." Xảo Dĩnh cười híp mắt kéo tay của tôi, ánh mắt nhìn lên nhìn xuống quan sát: "Làm sao bây giờ? Tôi muốn dẫn cô cùng đi Paris."
Bà nội lập tức kéo tôi về, bảo vệ tôi như gà mẹ bảo vệ gà con: "Không được, một mình cháu đi bà đã luyến tiếc rồi."
Xảo Dĩnh cười khanh khách: "Nhìn bà khẩn trương kìa, cháu chỉ tùy tiện nói giỡn thôi, nếu thật sự rất muốn mang Bách Khả đi, để Tam Thiếu đuổi theo giết cháu à?" Đôi mắt đẹp của cô đổi hướng, nhìn về phía Âm Tam Nhi.
Mọi người thường giỡn chơi như vậy, tôi vốn đã thành thói quen, nếu như thường ngày, tôi sẽ không để ý, nhưng tình huống bây giờ không giống trước đây, ngoại trừ cười ngây ngô, thì vẫn là choáng váng không nói được một câu. Liếc trộm về phía Âm Tam Nhi, vừa vặn chạm vào ánh mắt đen sâu như hố nước kia.
Tôi vội vàng thu hồi tầm mắt, đồng thời trái tim cũng đập thình thịch, đúng là, không có chuyện gì thì đừng nhảy loạn lên.
Tiễn đưa, thì luôn có từ biệt, sau khi ôm tạm biệt Xảo Dĩnh, bóng dáng yểu điệu của cô ấy càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất, mọi người mới thu hồi tầm mắt.
"Bà nội, cháu còn có chuyện, xin phép bà cháu đi trước." Tôi chuẩn bị rời đi.
Bà nội cau mày oán trách: "Cháu chỉ là một sinh viên, sao còn bận rộn hơn so với Hạng Kình và lão Tam thế?"
Tôi cười ha ha: "Thật vất vả mới có cơ hội thực tập, nên rất bận, chờ qua đợt này, cháu lại về với bà." Thật xin lỗi bà nội, vì để tránh cho thiên hạ đại loạn, cháu chỉ có thể lừa gạt bà.
"Được rồi, vậy cháu đi mau lên, chú ý thân thể, ăn cơm đúng giờ." Bà nội lưu luyến buông tay tôi ra.
Tôi khua khua móng vuốt, nhanh chóng chạy đi.