Sau khi thanh toán xong ở cửa hàng quần áo nam, Biệt Chi xách theo hai bộ đồ cùng Phí Văn Tuyên lên lầu, đến nhà hàng trà kiểu Hong Kong mà cô đã đặt chỗ trước.
Dù đã là giờ ăn trưa nhưng trong nhà hàng trà không có nhiều khách. Bàn của Biệt Chi là bàn thứ ba.
Bọn họ bước vào rồi ngồi xuống, trong lúc Phí Văn Tuyên vẫn đang xem thực đơn thì một người đàn ông thấp bé mặc áo hoodie một mình bước vào nhà hàng.
“Chào anh, cho hỏi anh đã đặt chỗ trước chưa ạ?” “Tôi, gì nhỉ, không đặt chỗ thì không vào được sao?”
“Đương nhiên không phải ạ, chỉ là xác nhận anh đã đặt trước chỗ hay không thôi.” Nhân viên phục vụ ở cửa giơ tay về phía trong, “Mời anh vào, anh dùng bữa một mình ạ?”
“Ừm… à không, hai người, còn một người chưa tới.” “Vâng ạ, mời anh đi theo tôi.”
Ban đầu Biệt Chi chỉ lẳng lặng ngồi trong nhà hàng, âm thanh từ cửa nhà hàng dễ dàng lọt vào tai cô, nhưng cô không để ý lắm. Cho đến khi chàng trai thấp bé đó theo sau nhân viên phục vụ đi ngang qua lối đi bên cạnh bàn của họ ——
Như thể cố ý che giấu điều gì đó, chàng trai giơ tay chỉnh lại mũ trùm đầu, che mặt đi ngang qua Biệt Chi, đến chiếc bàn khuất nhất trong góc của hàng họ.
Biệt Chi vô thức nhướng mày. Cô cứ có cảm giác đối phương vừa nhìn mình… Biệt Chi quay đầu lại, nhìn thoáng qua.
Người đàn ông đó ngồi quay lưng về phía cô, dường như đang chăm chú cầm điện thoại nhắn tin với ai đó.
Nhìn từ bóng lưng và trang phục, cô hoàn toàn không tìm thấy chút quen thuộc nào.
“Biệt Chi, sao thế?” Phí Văn Tuyên ngẩng lên khỏi thực đơn, dịu dàng hỏi.
“Không có gì,” Biệt Chi quay lại, cong môi cười, “Bây giờ chúng ta gọi món nhé?”
“Được, khách theo ý chủ.”
Trong suốt bữa ăn, Phí Văn Tuyên tranh thủ thể hiện những trải nghiệm du học ở Hong Kong của mình, cũng như hiểu biết sâu sắc về văn hóa ẩm thực Hong Kong.
Biệt Chi chống cằm, vừa gật đầu phụ họa vừa nghĩ đến việc mình không nên bốc đồng mua hai bộ quần áo cỡ 1m85. Cũng chẳng có ai mặc, tác dụng duy nhất là treo ở ban công chống trộm, hai bộ có vẻ hơi lãng phí.
Quá đắt.
“…Bố mẹ tôi cũng mong tôi sớm lập gia đình, ít nhất là có một mối quan hệ ổn định, Biệt Chi, em thấy sao?”
“?” Lông mi Biệt Chi khẽ rung. Hỏng rồi.
Lơ đãng quá mức, nhất thời không chú ý, sao chủ đề lại bị lái sang đây rồi?
Sự bối rối thoáng qua được cô gái che giấu rất tốt, cô bỏ bàn tay đang chống cằm xuống, cầm chiếc nĩa kim loại màu bạc sáng bóng lên chọc vào đĩa trái cây trên bàn. Đồng thời cô khẽ cười, cất giọng êm dịu: “Đàn anh vẫn luôn ưu tú xuất sắc, lại không thiếu người theo đuổi, chỉ cần anh muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể xây dựng một mối quan hệ để bước vào hôn nhân. Chú dì ‘quan tâm quá hóa loạn’ nên mới lo lắng như thế thôi.”
“Nhưng những cô gái đó đều không phải người tôi thích.” Phí Văn Tuyên khẽ thở dài, nhìn Biệt Chi qua cặp kính gọng vàng mỏng manh, nghiêm nghị đặt đũa xuống, “Biệt Chi, chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, em hẳn cũng biết là tôi không phải kiểu người ép buộc bản thân trong chuyện này mà.”
Tôi không biết.
Biệt Chi bấm vào lòng bàn tay, cơn đau khiến cô nhíu mày, hối hận buông tay ra.
Cô duy trì nụ cười nhạt: “Nếu vậy thì đàn anh càng không nên vội vàng, chuyện này phải xem duyên số.”
“Duyên số? Nói đến đây mới nhớ, bố mẹ tôi có nhờ người xem bói cho tôi, hỏi về lương duyên của tôi, em đoán xem vị cao nhân đó nói gì?” Ánh mắt Phí Văn Tuyên như nóng lên.
Trong lòng Biệt Chi dâng lên dự cảm chẳng lành, cô dời mắt: “Đàn anh, chúng ta có nên gọi thêm một phần…”
“Vị cao nhân đó nói, lương duyên của tôi ở ngay bên cạnh tôi.” Biệt Chi nghẹn lời.
Phí Văn Tuyên vội vàng nói: “Tôi cũng hiểu rõ em, Biệt Chi, chúng ta quen biết nhau ở trường của thầy cũng đã năm sáu năm rồi, trong khoảng thời gian này em chưa từng có bạn trai hay đối tượng mập mờ, hẳn là có lý do nhỉ?”
Cô gái run run hàng mi, cụp mắt xuống: “Đâu có, chỉ là bài vở nhiều quá thôi, không vì lý do gì khác.”
“Vậy thì lần này em về nước là vì cái gì? Thầy nói cho tôi biết rồi, em ở bên đó đã nhận được offer của viện tâm lý KW, rõ ràng có thể ở lại bên đó, tại sao còn muốn về nước? Chẳng lẽ không phải là vì trong nước có một người khiến em muốn quay về sao?”
“——”
Tay của Biệt Chi vô thức run lên. Cánh cửa đóng chặt trong đáy lòng cô bị từng câu hỏi kia đập nát vỡ vụn. Sau cánh cửa giấu đi thiếu niên mà chỉ có mình cô biết.
Lơ đãng là phải trả giá.
Nhất là vào thời khắc mấu chốt khi người khác tỏ tình.
Cô gái buông lỏng ngón tay đang cầm dĩa kim loại, đầu ngón tay trắng nõn mất hết huyết sắc, còn chưa kịp rút về đã bị người đàn ông đối diện nghiêng người về phía trước nắm chặt lấy.
Nhiệt độ xa lạ khiến Biệt Chi cứng đờ.
Cô nhìn vào đôi mắt cảm động của Phí Văn Tuyên: “Biệt Chi, nếu như em đang đợi anh phá vỡ, vậy thì hãy để anh phá vỡ.”
Cảm giác chậm nửa nhịp trở về cơ thể, Biệt Chi hơi bực mình muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phí Văn Tuyên: “Đàn anh, anh hiểu lầm——”
Bỗng nhiên.
Một cảm giác tồn tại từ bên cạnh khiến trái tim cô run lên. Cảm giác như có một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào sau gáy cô, chỉ trực chờ lao tới cắn xé.
Biệt Chi đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bên trái.
Cách trang trí của nhà hàng kiểu Hồng Kông này rất đặc biệt, bên trái cô, ngăn cách nhà hàng với trung tâm thương mại không phải là tường mà là một hàng cây xanh trồng trong chậu cao lớn.
Lá cây xanh um tươi tốt, về cơ bản có thể che khuất tầm nhìn. Nhưng không hoàn toàn.
Ví dụ như lúc này, Biệt Chi có thể nhìn thấy rõ ràng giữa hai chậu cây xanh cao lớn liền kề nhau lộ ra một khoảng trống, đủ để nhìn thấy bên trong trung tâm thương mại.
—— Không có ai cả.
Là ảo giác sao?
Biệt Chi quay người lại, đồng thời rút ngón tay ra khỏi tay Phí Văn Tuyên: “Đàn anh, anh thật sự hiểu lầm rồi.”
Phí Văn Tuyên khựng lại: “Vậy tại sao em lại theo anh về nước?” “Tôi chưa bao giờ đi theo anh…”
Giọng nói của nhân viên phục vụ ở cửa nhà hàng đột nhiên chen vào: “Chào anh, anh có đặt trước —— Anh gì ơi? Xin chờ một chút.”
Giọng nói và tiếng bước chân hỗn loạn bên kia thật sự rất khó khiến người ta không chú ý. Vài bàn khách hiếm hoi trong nhà hàng đều ngoái đầu lại, Biệt Chi cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau Phí Văn Tuyên.
Từ phía sau chậu cây xanh, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là đôi chân dài quá mức. Dưới chân đi giày bốt ngắn màu đen, quần dài phong cách quân đội màu rằn ri, từ dưới lên trên không có một chút nào thừa thãi, đường nét đôi chân dài thẳng tắp gọn gàng dừng lại ở dưới thắt lưng.
Bên trên là áo phông đen in hình, tay ngắn, lộ ra một đoạn cánh tay.
Dưới lớp áo là cơ bắp săn chắc, ngón tay thon dài lười biếng móc vào thắt lưng, gân xanh nổi rõ từng đường trên mu bàn tay gầy gò, vừa gợi cảm lại mạnh mẽ.
Biệt Chi vô thức nín thở, cúi đầu xuống.
Có lẽ là ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ lướt qua người cô từ trên cành cây xanh kia
—— thậm chí không cần đợi người nọ quay người lại ở góc cua, Biệt Chi đã nhận ra anh.
“Anh Canh, bên này!”
Tiếng gọi từ góc khuất đã chứng minh suy đoán của cô.
Biệt Chi cũng không biết tại sao mình lại cúi đầu, có vẻ như cô có chút chột dạ, nghĩ mãi không ra liền đổ lỗi cho hai bộ quần áo vừa mua theo chiều cao của người nào đó.
Đáng tiếc Phí Văn Tuyên rõ ràng là chậm chạp. Sau khi lơ đãng trong chốc lát, anh ta quay lại: “Anh biết rồi, có phải em cảm thấy bố mẹ anh bảo chúng ta kết hôn vào cuối năm nên thời gian quá gấp gáp không?”
Biệt Chi: “….?”
Cô suýt chút nữa nhịn không được ngẩng đầu lên phủ nhận.
Thế nhưng trong tầm mắt, đôi chân dài quá mức của người nào đó lúc này đang đi ngang qua bàn của bọn họ.
Như một ảo ảnh, sau khi giọng nói của Phí Văn Tuyên vừa dứt, bóng dáng kia chợt khựng lại.
“Biệt Chi, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, em nên tin tưởng anh, anh không thể nào vì yêu cầu của bố mẹ mà xem nhẹ em được.”
Thấy Biệt Chi không phản ứng, Phí Văn Tuyên kích động đưa tay ra định nắm lấy tay cô.
“Anh nhất định sẽ chuẩn bị một…” “Cạch.”
Lời còn chưa dứt đã bị một bàn tay thon dài lạnh lẽo bất ngờ ấn mạnh xuống mép bàn.
Biệt Chi như bị giật mình, vội vàng rụt tay lại, co người vào trong ghế. “Trùng hợp thật.”
Giọng nói lạnh lùng lười biếng vang lên từ trên đỉnh đầu, hơi nghiêng về phía cô, đuôi mắt còn vương chút giễu cợt: “…Cầu hôn sao?”
Biệt Chi vô thức ngước mắt lên, ánh mắt dọc theo mu bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang chống lên bàn của người nọ.
Chiếc áo phông đen ôm lấy bờ vai rộng của anh, theo động tác hơi cúi người chống tay lên bàn, một sợi dây chuyền màu đen buông thõng trên cổ anh lắc lư.
Bên trong cổ áo là xương quai xanh ẩn hiện trong bóng râm khi anh cúi xuống. Và gần hơn nữa là khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng ấy.
Anh nhìn cô, rõ ràng đuôi mắt cụp xuống, môi mỏng cong lên cười, nhưng trong ánh mắt ấy lại là sự lạnh lùng đến thấu xương.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến cho Biệt Chi cảm thấy lạnh sống lưng. Cô khẽ cứng người tại chỗ.
Cho đến khi Phí Văn Tuyên đối diện kìm nén cảm xúc, nhíu mày khó hiểu: “Chào cậu, cậu là ai vậy nhỉ, chúng ta quen nhau sao?”
“….”
Canh Dã chậm rãi đứng thẳng người.
Trong vài giây ngắn ngủi, sự lạnh lẽo trong đôi mắt đen láy và cả người anh đều biến mất, thay vào đó là vẻ hờ hững như có như không giữa đôi lông mày. Anh khẽ cử động yết hầu, như thể chẳng hề bận tâm, ném quyền lựa chọn cho Biệt Chi: “Chúng ta có quen nhau không?”
Biệt Chi rốt cuộc cũng hoàn hồn. Cô dời mắt khỏi đường nét gò má thanh tú của Canh Dã, nhìn về phía Phí Văn Tuyên.
Phí Văn Tuyên nhìn Canh Dã, cuối cùng cũng tìm thấy trong ký ức khuôn mặt dù chỉ nhìn một lần cũng khó quên được: “Cậu, cậu có phải là người ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tiệm rửa xe…”
“Là bạn bè.”
Biệt Chi lên tiếng.
Hai người đàn ông một người ngồi một người đứng đồng thời quay đầu lại, dưới ánh mắt sắc bén của Canh Dã, cô ôn tồn lặp lại với Phí Văn Tuyên: “Anh ấy là một người bạn của tôi.”
[Làm bạn bè đi.] [Bạn gái cũ.] Canh Dã: “…..”
Chiếc boomerang vừa mới ném ra chưa đầy một tuần đã quay trở lại nhanh như vậy, lại còn trúng hồng tâm.
Dừng lại hai giây, Canh Dã cúi đầu. Anh liếm răng nanh, kéo dài giọng: “Phải, là bạn bè.”
Người nọ xoay người, dường như muốn đi về phía sau.
Biệt Chi cụp mi, ngón tay siết chặt dưới gầm bàn vừa định buông ra thì khóe mắt lại thấy người nọ đi vòng ra sau lưng cô——
Canh Dã dừng lại bên cạnh Biệt Chi, kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô ra sau nửa đoạn, ngồi xuống.
Biệt Chi: “…?”
Trước khi cô gái xoay người lại nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc, Canh Dã hơi nhướn mày, vẻ mặt lại lạnh nhạt: “Nếu đã là ‘bạn bè’, vậy em không ngại ‘bạn bè chen chúc nhau trên một cái bàn’ chứ?”
Biệt Chi muốn từ chối.
Đáng tiếc là không kịp, chàng trai nhỏ con lúc nãy đã đi từ phía sau tới, còn ngây thơ nhìn người thanh niên đang ngồi bên cạnh cô: “Anh Canh, hai người quen nhau à?”
“Ừm.” Canh Dã chậm rãi dời mắt khỏi người cô gái.
Lưu Thành Chí gãi đầu, cười toe toét: “Ra ngoài ăn cơm cũng có thể gặp bạn bè, đây là duyên phận gì đây! Người đông càng vui, hay là chúng ta ngồi chung đi?”
Canh Dã dựa người vào ghế, hàng mi đang rũ xuống lại khẽ nhấc lên. Anh hờ hững liếc nhìn Biệt Chi: “Không phiền chứ, bạn bè?”
Biệt Chi thở dài trong lòng, áy náy nhìn Phí Văn Tuyên, sau đó mới cong mi nhìn Lưu Thành Chí: “Mời anh ngồi.”
“…”
Ánh mắt cô gái nhìn người đàn ông đối diện không hề lọt khỏi tầm mắt Canh Dã. Ánh mắt ấy giống như một sự ăn ý không lời. Trước đây cô và anh cũng đã từng thân mật như vậy.
Ồ.
Đã lâu lắm rồi, sớm đã quên mất. Anh lười biếng nhắm mắt, thầm nghĩ.
Bàn tay đang đặt hờ hững trên bàn khẽ nắm lại, khớp xương ngón tay nổi lên, kéo theo mạch máu trắng xanh giật nhẹ trên cổ tay rắn rỏi.
Rõ ràng là từ khi Canh Dã ngồi xuống, sắc mặt Phí Văn Tuyên đã trở nên cực kỳ không tự nhiên, Lưu Thành Chí mang theo mùi dầu máy đến càng khiến anh ta nhíu mày chán ghét. Chỉ là tất cả đều bị che giấu sau cặp kính gọng vàng.
Mãi đến khi Biệt Chi gọi nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, gọi thêm món, Phí Văn Tuyên mới khẽ cười trên bàn ăn đang yên tĩnh: “Xin lỗi, vừa rồi giọng tôi hơi quá đáng, tôi thật sự không biết Tiểu Chi còn có người bạn như cậu.”
“Vậy sao?”
Canh Dã thờ ơ đáp lại, dựa vào lưng ghế, anh liếc nhìn sang bên cạnh.
Chân Canh Dã quá dài, khi ngồi nghiêng như vậy đầu gối được đôi chân thon dài nâng lên, cách ghế của Biệt Chi chỉ một khoảng cách rất nhỏ.
Như là mờ ám, thân mật, lại phóng túng xa cách.
Biệt Chi cụp mắt, dường như không hề hay biết. Cho đến khi người bên cạnh cất giọng trầm thấp: “Sao vậy, chưa từng nhắc đến tôi với bạn trai em sao?”
Hàng lông mày Phí Văn Tuyên vừa định nhíu lại lập tức giãn ra sau câu “bạn trai” này. Xem ra Biệt Chi không phủ nhận lời nói dối trước đó với bạn mình. Vậy có phải chăng….
Biệt Chi hoàn hồn, cầm lấy dĩa trái cây: “Chúng tôi mới quen nhau chưa lâu, chưa kịp nhắc đến.”
Phí Văn Tuyên như chợt hiểu ra: “Hóa ra hai người mới quen biết?”
Biệt Chi ngẩng mặt lên, khóe mắt cong lên, nụ cười thanh thoát tươi đẹp: “Mới trở thành bạn bè trong tuần này.”
“Thảo nào trước đây chưa từng nghe em nhắc đến.” “….”
Không để ý đến vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Phí Văn Tuyên, Biệt Chi yên lặng cụp mắt, nụ cười trên môi cũng trở nên bình thản.
Bên cạnh yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Cô chậm nửa nhịp mới nhớ ra chuyện này, giả vờ như vô tình nghiêng mặt về phía Canh Dã. Chỉ thấy người nọ đang dựa vào ghế, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm không chớp mắt ——
Biệt Chi thuận theo ánh mắt anh nhìn xuống.
……Tay của cô?
Đầu ngón tay cô gái bất giác run lên, cuộn vào lòng bàn tay.
Như thể đã chạm vào một sợi dây vô hình nào đó trong không khí, hàng mi đang rũ xuống của Canh Dã cũng run lên. Một hai giây sau, anh hờ hững ngước mắt lên, nhìn Biệt Chi.
Biệt Chi: “…”
Ánh mắt của người nào đó như muốn xuyên thủng cô.
Không chịu đựng được nữa, Biệt Chi đẩy ghế ra đứng dậy, áy náy cười với Phí Văn Tuyên: “Tôi đi vệ sinh một lát, mọi người cứ từ từ dùng.”
“Được, anh ở đây đợi em.”
Canh Dã kìm nén cúi đầu, móc bao thuốc lá từ trong túi quần, cũng đứng dậy theo.
Trước khi đi anh bỗng dừng bước, nghiêng đầu nhướng mày nhìn Phí Văn Tuyên, bao thuốc lá được kẹp hờ giữa những ngón tay thon dài: “Phòng hút thuốc, đi cùng không?”
Phí Văn Tuyên che giấu sự khó chịu: “Không cần đâu, cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
“——”
Cánh mi Canh Dã đang rũ thấp bỗng chốc giật lên.
Ánh mắt của anh ẩn chứa sự công kích và áp bức gần như đáng sợ, khiến Phí Văn Tuyên lập tức cảnh giác, anh ta gồng vai lên: “Có vấn đề gì sao?”
“….Anh không hút thuốc?”
Giọng Canh Dã hạ thấp, chậm rãi lặp lại, vô cớ có chút khàn đặc.
Cảm giác bị khí chất của Canh Dã áp chế hoàn toàn khiến Phí Văn Tuyên bực mình, anh ta cố ý dựa người ra sau, hất cằm lên, ý cười khinh miệt: “Ngạc nhiên vậy sao, không hút thuốc là phạm pháp à, cậu bạn?”
“…”
Huyệt thái dương giật giật liên hồi. Canh Dã nhắm mắt lại.
Anh ta không phải bạn trai của cô.
Vậy thì vào ngày mưa hôm ấy, mùi thuốc lá nồng nặc dai dẳng không biết phải thân mật đến mức nào mới có thể lưu lại trên người cô lâu như vậy là của ai?
Phí Văn Tuyên không để ý đến sắc mặt của anh, khoanh tay khinh thường: “Có lẽ cậu vẫn chưa hiểu rõ cô ấy lắm. Theo tôi được biết thì Tiểu Chi cũng không thích mùi thuốc lá.”
“…. Ừm.”
Canh Dã cụp hàng mi dài, ánh mắt vừa lạnh lùng lại có chút thương hại nhìn lướt qua đối phương, những khớp xương thon dài đang nắm chặt lấy hộp thuốc lá cũng từ từ buông lỏng.
Anh xoay người rời khỏi bàn, sải bước ra khỏi nhà hàng.