“Thật xinh đẹp…”
Ngắm nhìn gương mặt không lớn hơn bàn tay là bao kia, Văn Văn thì thầm thán phục. Cô ngước mắt lên, liếc sang phía Hứa Tinh Thuần.
Anh như không để ý, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng rồi tiếp tục lái xe.
Văn Văn thầm nghĩ: Vừa nãy ánh mắt anh ấy tập trung nhìn như vậy, hay chỉ là do cô tự tưởng tượng…
“Ừ, gì cơ?” Hứa Đào vừa định nói thì nhận được cuộc gọi, anh ta càng nghe càng cau mày. Sau khi cúp máy, anh nghiêng người về phía ghế lái, nghiêm túc nói với Hứa Tinh Thuần: “Vừa có người gặp nhau ở ga tàu, chúng ta có nên đi xem thử không?”
Hứa Tinh Thuần hỏi, “Lúc mấy giờ vậy?”
“Khoảng 5 giờ chiều.” Sau đó lại xem điện thoại, Hứa Đào báo một địa danh.
Chiếc xe rẽ một khúc rồi hướng về khách sạn gần ga Tây.
Thực tập sinh vừa nãy còn uể oải, lúc này nghe vậy liền vui mừng hẳn lên: “Chúng ta sắp đi mai phục à? Đây cũng là lần đầu tiên em đi làm việc thực tế đấy!”
“Hai người, cậu và Văn Văn, lát nữa lái xe quay về đi.” Hứa Tinh Thuần nhíu mày, anh không chút hứng thú với sự nhiệt tình của cậu ta.
Bị thái độ lạnh lùng của anh làm tổn thương, thực tập sinh hơi thất vọng: “À… vậy chúng em không được đi sao?”
Hứa Đào vươn vai, cười đùa hỏi: “Sao, muốn theo cùng à?”
“Muốn!”
“Cậu và Văn Văn mặc đồ thế này có theo chúng tôi đi làm được không?”
“Chẳng lẽ… không được sao?”
Hứa Đào hỏi lại, “Ngoại trừ các hoạt động tập thể, cậu đã bao giờ thấy đội mình đi làm mà mặc đồng phục cảnh sát chưa?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng hiểu ra của thực tập sinh, Hứa Đào lại thốt thêm một câu, “Làm nghề này phải biết suy nghĩ, phải xứng đáng với bộ đồng phục trên người, không thì chết cũng không biết lý do.”
Vì đặc thù của ngành cảnh sát chống ma túy, hầu hết thời gian họ phải truy bắt tội phạm vượt tỉnh, nên thường phải giấu danh tính. Vì vậy, họ hiếm khi mặc đồng phục cảnh sát khi ra ngoài, súng ống cũng gần như không mang theo.
Nói về chuyện này, Hứa Đào trêu chọc kể lại một chuyện: “Chắc các cậu không biết, trước đây có một vụ tai nạn. Ảnh của đội trưởng Hứa bị đưa lên mạng, chết tiệt, còn có người gửi thư tỏ tình nữa chứ. Theo mấy người hay lên mạng thì đội trưởng Hứa suýt nữa lọt vào bảng xếp hạng ‘nam thần quốc dân đẹp trai nhất’ gì đó, chủ yếu là vì lúc đó chưa phối hợp tốt với bên báo chí, ảnh cả góc nghiêng lẫn chính diện đều bị phát tán. Dù sau đó bên cơ quan đã liên hệ với bọn họ để gỡ tất cả ảnh xuống, nhưng vẫn gây ra một ít ảnh hưởng. Nên các cậu có để ý không, dạo này đội trưởng Hứa không đi công tác ngoài đơn vị nữa?”
Văn Văn thật sự không biết chuyện này, nét mặt thoáng hiện lo lắng, cô lấy tay che miệng nói: “Hóa ra là vậy, nghiêm trọng đến thế sao?”
Hứa Đào không mấy để ý, nhướn mày đáp: “Ừ, cô nghĩ sao? Giờ bọn buôn ma túy cũng xem tin tức, có thể nhớ mặt, nhớ biển số xe nữa kìa. Bây giờ đủ thứ thủ đoạn phức tạp lắm, cô nhớ nhé, tất cả ảnh có mặt chúng ta trên mạng đều phải làm mờ đi.”
Thực tập sinh nghe xong liền choáng váng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía Hứa Tinh Thuần.
Trời về đêm nhưng không quá tối, ánh sáng mờ ảo lơ lửng. Góc nghiêng của anh dù bị che khuất vẫn toát lên vẻ thanh tú và thanh lịch.
Nếu không sao bức ảnh của anh lại khiến dân mạng phát cuồng như thế…
Hứa Đào là người rất thích tâm sự, đã mở lời thì nói không ngừng nghỉ. Chủ yếu là kể về quá khứ huy hoàng của bản thân, một câu chuyện nối tiếp câu chuyện, khiến hai đứa thực tập sinh còn non kinh nghiệm ngồi nghe mà há hốc mồm, tim đập loạn lên.
Nói xong một tràng, thực tập sinh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới hỏi: “Đội trưởng Hứa cũng từng trải qua những chuyện khó khăn như vậy sao?”
Tâm tư của các chàng trai trẻ thường rất dễ đoán.
Dưới ánh mắt chăm chú của cậu ta, Hứa Tinh Thuần không có phản ứng gì đặc biệt, anh chỉ hỏi lại: “Khó khăn là gì?”
Tính cách anh ấy vốn dĩ khá điềm đạm, mọi người cũng đã quen như vậy rồi.
Hứa Đào cầm lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu và bật bật lửa. Hút hai hơi rồi hạ cửa kính xuống nói: “Đừng thấy đội trưởng Hứa bây giờ trầm tĩnh ít nói, kiểu như nam thần cao lãnh không vướng bụi trần kia mà chủ quan. Khi anh ấy đối đầu với bọn buôn ma túy, thì cậu còn đang học cấp hai đấy.”
“Đối đầu với bọn buôn ma túy?! Có nguy hiểm lắm không?” Văn Văn còn chưa hình dung được cảnh đó, hơi bối rối hỏi, “Các anh không sợ chết sao?”
“Có chứ, đương nhiên là sợ rồi.” Hứa Đào cười nói, “Nguy hiểm thế nào thì cũng phải có người đi lên thôi.”
Anh đã hai lần bị bọn buôn ma túy dí súng vào đầu. Chỉ cần một động tác nhẹ của ngón tay, anh đã có thể hi sinh anh dũng rồi. Nhưng trải qua từng ấy chuyện, giờ đây anh đã phần nào xem nhẹ chuyện sinh tử.
Cũng không có lý do gì khác.
Chỉ còn nhớ lúc mới vào trường cảnh sát, nghe ông hiệu trưởng già nói.
Họ làm cảnh sát mà.
Nghề này vốn dĩ vừa bí mật vừa vinh quang.
Xứng đáng với bộ đồng phục đang mặc trên người.
–
Đuổi xong Văn Văn và thực tập sinh đi, họ đến khu vực trung tâm thành phố canh giữ đến 10 giờ tối, nhưng nghi phạm đã chuyển địa điểm nên họ lại lên xe đến trước cửa một khách sạn giá rẻ để tiếp tục theo dõi.
Có một anh chàng béo không chịu nổi đói nên xuống đường mua một củ khoai lang mang lên ăn. Ngồi trên xe bóc vỏ, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, anh ta cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, nhanh chóng cắn mấy miếng, rồi nâng ánh mắt sáng rực lên hỏi, “Thuần ca, anh có ăn không? Còn nóng đấy.”
“Phí lời!” Có người bên cạnh bất lực nói, “Cậu biết đội trưởng Hứa có bệnh cầu toàn mà còn cố ý hỏi, muốn ăn thì ăn một mình đi!”