Đóng album ảnh lại, Hứa Viện ngồi trên giường rất lâu, bà thở dài một tiếng, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi đặt lại album vào chỗ cũ.
Nhìn đồng hồ, bà mới nhận ra đã hơn chín giờ tối lúc nào không hay.
“Đã tiễn con bé đi rồi à?”
Hứa Viện đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ bật một chút ánh sáng mờ, bà thấy Hứa Tinh Thuần đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ. Nghe thấy tiếng động, anh liền quay đầu lại.
Giống như nhiều gia đình khác, có những điều không thể nói ra nên họ chỉ lặng lẽ ngồi đối diện nhau.
Hứa Viện nhìn chăm chú vào Hứa Tinh Thuần, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an: “Mọi thứ chắc cũng chuẩn bị gần xong rồi nhỉ… ngày mai cháu đi à?”
“Dạ.”
Li.ếm nhẹ đôi môi khô khốc, giọng của Hứa Viện trở nên nghẹn ngào, từng chữ nói ra đều chậm chạp và khó khăn: “Thật ra rất nhiều chuyện… cháu đâu cần phải bận tâm làm gì, chuyện đã qua… thì cứ để nó qua đi…”
Cảm xúc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát, Hứa Viện vội vàng cầm ly nước lên đưa đến bên miệng, cố gắng che giấu sự xúc động của mình.
Hứa Tinh Thuần liếc nhìn bà ấy một cái, anh vẫn giữ nguyên tư thế đứng im lặng, cúi đầu và không nói gì thêm. “Cháu biết.”
Một lúc lâu sau, Hứa Viện mới đặt ly nước xuống: “Tiểu Thuần.”
“Dạ.” Đôi mắt của anh sâu thẳm, không nhìn rõ cảm xúc bên trong.
“…Không sao đâu.”
Trước khi rời đi, Hứa Viện nói thêm một câu: “Cô sẽ chăm sóc ông nội thật tốt. Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu được thêm cú sốc nào nữa. Cháu cũng phải chú ý chăm sóc bản thân, cố gắng giải quyết xong mọi chuyện trong tay, sau này sống cho thật tốt.”
–
Cô lái xe đến bãi đậu xe của sân bay gần đó, rồi gọi điện cho Phó Thành Lân báo vị trí, bảo anh tìm người đến lái xe đi.
Tây Tây đang kéo chiếc vali to đùng đợi cô ở phòng chờ sân bay.
Thấy Phó Tuyết Lê mãi mới đến, Tây Tây suýt khóc, vội vàng chạy đến đón, “Chị Tuyết Lê, em cứ tưởng chị lỡ chuyến bay rồi, vừa nãy gọi cho chị bao nhiêu cuộc mà chị không nghe.”
Trông cô ấy còn mừng rỡ phấn khích hơn cả khi gặp được Chúa.
“Chị đến rồi còn gì, lúc nãy đang lái xe mà.” Phó Tuyết Lê tháo kính râm, cô tỏ vẻ thản nhiên mà liếc nhìn xung quanh, “Không có paparazzi chứ?”
“Chắc là không có.” Tây Tây lập tức nở nụ cười rạng rỡ, “Chị đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Họ trước tiên chuyển chuyến bay đến Thân Thành, rồi sau đó bay tiếp tới Paris.
Vừa mới đến Thân Thành thì trời bắt đầu mưa, đúng như dự đoán, phát thanh viên thông báo chuyến bay bị hoãn. Đến tận nửa đêm Phó Tuyết Lê mệt mỏi kiệt sức cuối cùng mới được lên máy bay.
Bên ngoài cửa sổ máy bay, cảnh đêm mờ ảo chỉ còn là những mảng màu nhạt nhoà.
Đờ đẫn, trống rỗng, trong lòng như có một chiếc đồng hồ thạch anh nặng trĩu đè lên, Phó Tuyết Lê thầm nghĩ:
Liệu thời gian có đang trôi quá nhanh không?
Đúng ra phải nói là như vậy.
Thời gian bên cạnh Hứa Tinh Thuần trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức dường như chỉ là một ánh chớp thoáng qua.
Nhớ lại những ngày vừa rồi, lại nghĩ đến lúc chia tay, anh cúi người xuống, dùng tay nâng cằm cô lên, dùng hết tấm chân tình trao cho cô nụ hôn say đắm.
Cảm giác hôn nửa bắt ép khiến cô hoa mắt, đầu óc trống rỗng, chân tay mềm nhũn hạnh phúc đó lại trái ngược hoàn toàn với nỗi đau chia ly lúc này. Phó Tuyết Lê giờ đây không còn anh bên cạnh, lòng trống trải, đau lòng đến mức có phần quá sức chịu đựng.
Nỗi nhớ len lỏi khắp nơi, thật sự là một sự tra tấn.
Khi rảnh rỗi không biết làm gì, trong đầu cô toàn là hình bóng Hứa Tinh Thuần. Cô lắc đầu, đeo tai nghe vào rồi bắt đầu tìm một bộ phim xem cho qua thời gian.
Một bộ phim cũ từ năm 2004.
Phim vừa mở màn, một đoạn đối thoại khiến cô tỉnh táo hơn chút.
“Đây là cách duy nhất để rời xa, anh không còn yêu em nữa, tạm biệt.”
“Nếu em vẫn còn yêu anh ấy thì sao?”
“Thì sẽ không rời đi.”
“Em chưa từng rời xa một người em yêu sao?”
“Chưa bao giờ.”
Ở bên cạnh Tây Tây đã ngủ say, Phó Tuyết Lê cầm lấy một chai nước uống.
Trong lòng cô lặng lẽ nhớ đến một câu thoại:
“Có một khoảnh khắc, ai cũng có một khoảnh khắc như thế. Khoảnh khắc đó, bạn cảm thấy mình có thể dốc hết mọi thứ, có thể vì nó mà khuất phục, không thể cưỡng lại được. Tôi không biết khoảnh khắc đó của bạn là khi nào, nhưng tôi cá rằng bạn cũng có một khoảnh khắc như vậy.”
Hình ảnh trên màn hình dừng lại ở khoảnh khắc đó, như bị kéo dài vô tận. Rút tay lại, Phó Tuyết Lê cảm thấy lòng mình như bị siết chặt.
Cả đời luôn có những khoảnh khắc kỳ diệu, khiến con người trong chốc lát có thể hiểu thấu nhiều điều.
Trong lòng cô tràn ngập vị ngọt đắng xen lẫn cảm giác trách nhiệm lạ lẫm.