Nhìn phòng ở trống rỗng, trong lòng nàng lại càng sợ hãi, vì thế, nàng ngồi ở trên giường gào khóc, nàng lúc này hoàn toàn quên để ý đến vấn đề hình tượng của mình, tiền cũng không có, còn hình tượng làm cái gì.“Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư người đừng khóc” Tiểu Hương an ủi nói, vừa thấy nàng khóc, nàng ta liền sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài . . . . . . Ta muốn yên tĩnh, yên tĩnh” nàng hét lên đến xé cổ.Tiểu Hương thấy nàng kích động như thế, liền gật đầu lặng lẽ đóng cửa lại.Quan Thịnh Thịnh ngồi ở trên giường một bên nắm lấy cái chăn úp mặt xuống, một bên lấy tay lau nước mắt, thực không hay ho, tại sao mọi việc lại như thế này?Nhưng nàng khó chịu không phải là vì nàng trở thành vương phi không được sủng, cũng không phải là vì không được người nam nhân kia không quan tâm đến, mà là vì túi LV của nàng, còn có ô tô, còn có biệt thự, còn có ba hòn đảo của nàng, còn có thánh địa tình yêu Paris của nàng. Trời ạ, ai đến giết nàng đi, nàng không cần xuyên qua, nàng muốn tiền, tiền của nàng. . . . . .‘Đinh linh linh, đinh linh linh’ đột nhiên, Quan Thịnh Thịnh nghe được một âm thanh quen thuộc, nàng cúi đầu rưng rưng nhìn lại, trong phút chốc, mắt nàng mở lớn, nàng túm lấy thắt lưng bên hông… Linh Đang.“Huyết. . . . . . Huyết Linh Đang?” Nàng hét lên một tiếng, tiếp theo Linh Đang tí tách linh linh vang lên, tiếp theo nữa chỉ nghe thấy ‘Bùm’ một tiếng, một màu xám như sương mù toả ra, một giây sau, ngã xuống mặt đất chính là con quỷ nàng thích nhất cũng là thủ hạ đắc lực nhất – Thất Dạ.Thất Dạ xoa xoa mông, ngước mặt nói “Vu bà, ngươi. . . . . .”“Thất Dạ” Quan Thịnh Thịnh thấy thế, đang từ trên giường liền lăn lông lốc bò dậy, chạy tới đỡ Thất Dạ đứng lên rồi nước mắt, nước mũi ôm chặt hắn.“Ngươi. . . . . . là vu bà?” Hắn thì thào tự hỏi.Quan Thịnh Thịnh buông hắn ra nói “Mắt của ngươi làm sao vậy? Mới như vậy mà đã không nhận ra ta?” Nàng lau nước mắt nói.“Ngươi thay đổi. . . . . .” Thất Dạ như trước giật mình nói“Thay đổi?” Quan Thịnh Thịnh nghe vậy vội vàng vươn tay sờ mặt mình, nhỏ. . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn? Một lát sau, nàng bắt đầu tìm gương, rốt cục cũng tìm được trong ngăn kéo lấy ra một cái gương đồng. Nàng run run đưa lên trước mặt mình, a di đà Phật, trăm ngàn lần không cần quá xấu nha..Một lúc sau, nàng từ từ mở hai mắt ra, “A. . . . . .” Nàng lớn tiếng hét lên, này. . . . . . Đây là nàng sao? Chỉ thấy trong gương, một khuôn mặt nhỏ tinh xảo, môi giống như hoa anh đào, lông mày đen như màu mực, đôi mắt như mùa thu, mềm mại đáng yêu tinh tế, trời ạ, khuôn mặt này? Quả thực là điển hình của hồng nhan họa thủy!“Hắc hắc hắc hắc” nàng bỏ gương xuống, cười một cách vui vẻ, làm cho Thất Dạ cả người nổi da gà, chỉ cần mỗi lần nàng lộ ra vẻ mặt giả dối như thế, nhất định là không có chuyện gì tốt.“Ha ha, không thể tưởng được ta xuyên qua thành tuyệt thế mỹ nữ, chuyện này tốt lắm, không cần dựa vào nam nhân kia ta cũng có thể kiếm nhiều tiền” có thể có tất cả, nghĩ đến đã biết sử dụng khuôn mặt này như thế nào, hơn nữa nàng là người thông minh, kia kim ngân tài bảo còn không giống sóng cuồn cuộn nhau mà đến a, hừ, nàng mất đi hết thảy nay phải đòi lại gấp bội, ngoại trừ cái tên yêu nghiệt nam kia!