Ngoài cửa Cẩm Thân vương phủ, trên xe ngựa bày rất nhiều hộp quà tinh xảo. Lão quản gia kiểm kỹ lần nữa mới cung kính đưa danh sách cho Như Ca và Tiêu Dạ Huyền.
Nhìn lướt qua xong, Như Ca mỉm cười giao danh sách quà tặng cho Thanh Nhi, thấy bộ dáng hưng phấn của nha đầu này, sợ là về đến Ngọc phủ sẽ khai báo với mẫu thân tất tần tật những chuyện ở vương phủ.
Hai người lên xe ngựa, thị vệ Hắc Nham đánh xe, chậm rãi hướng về Ngọc phủ.
Còn chưa tới phủ, xa xa Như Ca đã thấy mẫu thân và Vân Kiệt đứng đợi ở cửa Ngọc phủ, có cả Ngọc Chính Hồng.
Xe ngựa dừng lại, Hắc Nham mở rèm ra.
Tiêu Dạ Huyền xuống trước, đưa tay ra, đỡ Như Ca xuống xe.
Định tiến lên đỡ Như Ca, Hồ ma ma thấy vậy, vội lui ra, cung kính nhường đường cho hai người, trong lòng lại càng xem trọng vị tứ tiểu thư này thêm. Có mấy người có thể khiến phu quân tự mình đỡ xuống xe đâu, nhìn kỹ thần thái cử chỉ của hai người, thật là tình đầu ý hợp, vô cùng hài hòa.
“Tỷ tỷ!”
Đứng bên cạnh Liệt thị, thấy Như Ca, Vân Kiệt cực kỳ vui mừng xông lên trước, vốn định nhào lên ôm, nhưng chợt nhớ ra tỷ tỷ đã thành thân, phải chú ý lễ tiết, nên nháy mắt dừng lại, hướng về Tiêu Dạ Huyền hành lễ: “Chào tỷ phu!”
Tiêu Dạ Huyền hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cho Hắc Nham đưa quà.
“Tỷ tỷ, thì ra đệ cũng có quà ạ!”
Nhận lấy hộp quà, Vân Kiệt ngượng ngùng gãi gãi đầu. Mở ra xem, hai mắt Vân Kiệt lập tức tỏa sáng. Trong hộp là một thanh đao ngắn có khảm ba viên đá quý cực kỳ tinh xảo, đao rút ra, hàn khí lộ rõ.
“Tạ tỷ phu!” Mấy ngày nay, Vân Kiệt gặp qua không ít binh khí, nên có kha khá kiến thức về vũ khí. Thanh đao này vừa nhìn đã biết là hàng tốt.
“Đệ thích là tốt rồi!”, Tiêu Dạ Huyền mặc dù hơi bất mãn với những lời em vợ nói trong ngày đám cưới khuyến khích Như Ca về nhà mẹ đẻ, nhưng chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ. Ai bảo vợ mình thương cậu em trai này như vậy chứ. Một thần binh chém sắt như chém bùn, đổi lấy niềm vui của em vợ, xem như đáng giá.
Người này thu mua lòng em trai ngay trước mặt mình nha! Như Ca thấy cảnh tượng trước mắt, mặt mày cong cong. chồng và em trai duy nhất hòa thuận, là chuyện vui vẻ biết bao nhiêu.
Thấy tình huống trước mắt, Ngọc Chính Hồng thầm nghĩ, Vân Kiệt chỉ là em trai của Như Ca mà được đãi ngộ bực này, vậy cha vợ mình đây...... Bèn, tiến lên, hết sức thân mật hô: “Hiền tế!”
Hiện giờ tuy Lý gia đã sụp đổ, nhưng vì Ngọc Chính Hồng mang danh cha vợ của Cẩm Thân Vương thế tử, nên mấy ngày nay ở trong triều rất thuận buồm xuôi gió. Nay Ngọc Chính Hồng tam phẩm, tất cả là nhờ con gái được gả vào chỗ tốt. Ngọc Chính Hồng hiểu rất rõ, chỉ cần bám chắc thế tử, chẳng cần lo lắng gì tiền đồ nữa!
Nghe giọng điệu thân mật của Ngọc Chính Hồng, Như Ca nổi hết cả da gà. Còn Tiêu Dạ Huyền chỉ lạnh nhạt đáp một câu “Nhạc phụ”.
Những gì Như Ca trải qua ở Ngọc phủ, Tiêu Dạ Huyền đã biết hết, đối với Ngọc Chính Hồng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm, nhưng bất luận thế nào, rốt cuộc đó vẫn là cha của Như Ca, nên mặc dù không thích cũng không biểu hiện chán ghét.
Việc Ngọc Chính Hồng được thăng lên Thị Lang Bộ Hộ, tất nhiên là Tiêu Dạ Huyền biết. Ngọc Chính Hồng cũng coi như cẩn trọng, làm quan hơn 10 năm chưa gây ra sai lầm lớn nào. Lần bổ nhiệm này, tuy có phần do nể mặt Tiêu Dạ Huyền, nhưng không thể không nói tìm được một người làm quan trong Bộ Hộ mấy năm mà không thừa cơ đục nước béo cò như Ngọc Chính Hồng thật không dễ dàng. Cũng không phải nói Ngọc Chính Hồng là một vị quan tốt liêm khiết, chẳng qua là không có tài mà lại muốn thể hiện, hi vọng một ngày kia có thể vượt qua huynh trưởng, nên trong lúc làm quan, không ít lần lấy tiền riêng dùng cho việc công. Khác với những quan viên khác vừa có chức có quyền là bắt đầu vơ vét, nên tự nhiên Hồng đế bằng lòng để vị trí Thị Lang Bộ Hộ này cho Ngọc Chính Hồng.
Hành lễ với Ngọc Chính Hồng xong, Như Ca kéo Tiêu Dạ Huyền qua bên Liệt thị.
“Nữ nhi và phu quân Dạ Huyền chào mẫu thân”
“Nhạc mẫu đại nhân”
Đối với người ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Như Ca, Tiêu Dạ Huyền cực kỳ tôn trọng, nửa quỳ chào.
“Mau mau đứng lên, lễ này......hơi lớn rồi!”, thấy Tiêu Dạ Huyền hành đại lễ, Liệt thị luống cuống đỡ dậy. Nhìn nam tử mấy ngày trước thể hiện hung tợn với đám người Kim Lăng Hầu nhưng lúc này ôn hòa như gió, Liệt thị vừa lòng gật gật đầu, con rể này quả rất thật lòng với nữ nhi. Hôm nay biểu hiện của Liệt thị thật giống như câu ngạn ngữ, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
“Trời nắng to, chúng ta vào nhà nói chuyện tiếp đi, mẫu thân đã làm nước ô mai ướp lạnh cho các con, thỉnh an lão phu nhân xong rồi uống giải khát”.
“Đúng vậy! Hiền tế vào trong đi!” với biểu hiện như vậy của Tiêu Dạ Huyền, Ngọc Chính Hồng đã nhìn ra, đây là cho nha đầu Như Ca thể diện trước mặt người Ngọc gia đó mà! Ngày trước mình đúng là thất sách, sao không sớm đón mẹ con ba người về phủ sớm chứ. Nếu vậy nay mình sẽ có chút khí phách trước mặt con rể rồi. Hiện giờ, toàn bộ đành nhờ vào Liệt thị thôi!
Vào trong Ngọc phủ, sau khi đến Ninh Phúc Đường thỉnh an lão phu nhân xong, Tiêu Dạ Huyền theo Ngọc Chính Hồng đến chính đường gặp những người trong thân tộc Ngọc gia. Xã giao vài câu với mấy người đó xong, Như Ca liền về Nhàn Nguyệt Các trước.
Về Nhàn Nguyệt Các, nghe Thanh Nhi liến thoắng kể xong, Liệt thị kéo Như Ca lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá, thấy sắc mặt nữ nhi hồng nhuận, vui tươi, Liệt thị bớt lo hẳn.
“Mấy ngày nay ở vương phủ ổn không?”
“Rất ổn ạ, sáng sớm thỉnh an vương gia và vương phi xong, chỉ còn mỗi chuyện chơi và ăn ngày ba bữa, trong viện thế tử có vị quản gia rất trung thành, xử lý phần lớn mọi việc trong viện hết sức chu toàn, còn lại những việc khác Vương ma ma cũng thay nữ nhi xử lý tốt, tóm lại là rất thanh nhàn”, trước mặt Liệt thị, dĩ nhiên là Như Ca nói thật.
“Thế thì tốt!”, ngày trước thấy con gái vội trong vội ngoài, Liệt thị vô cùng đau lòng. Tuy rất nhiều người gả vào nhà quyền quý liền kiếm đủ mọi cách giành quyền quản gia, nhưng Liệt thị thì chẳng muốn con gái dính vào mấy thứ đó chi cho hao tổn tinh thần.
“Ta nghe nói, con giữ thứ tử của vương gia trong viện mình, ta biết con thích trẻ con, nhưng hình như đứa bé này mệnh không tốt, giữ bên mình sợ rằng có chút không may”, ngày trước ở Phàn Thành, Như Ca đã xây mấy chỗ nhận nuôi trẻ mồ côi, nhiều người làm trong hiệu buôn Lăng Vân là từ đó mà ra. Liệt thị nghĩ đây là tâm bồ tát của nữ nhi. Bất quá nghe đứa bé kia có cặp mắt màu tím, Liệt thị có chút lo lắng.
Mắt tím ở thế giới này là điềm xấu cực kỳ, chỉ có kiếp trước phạm phải tội nghiệt cực lớn mới có màu mắt như vậy. Đừng nói là Cẩm Thân Vương kiêng kỵ, chỉ sợ nhà người thường cũng khó mà tiếp nhận.
“Mẫu thân, điềm xấu gì đó chỉ là lời đồn bậy thôi, đứa bé kia cực kỳ thông minh, mẫu thân mà thấy sẽ thích ngay”. Đứa bé kia cực kỳ nhu thuận, nhưng cũng cực kỳ lặng lẽ, khiến người ta hết sức đau lòng, đối với băn khoăn của mẫu thân, Như Ca đành cười trừ.
Nghe vậy, Liệt thị cũng không hỏi vặn thêm: “Ta biết xưa nay con rất có chủ kiến, quyết định rồi sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ không nói gì nữa, bất quá con đã thích trẻ con như vậy, nên dưỡng thân thể thật tốt, mau sinh cho thế tử một đứa, tình cảm phu thê càng thêm bền vững.”
“Mẫu thân!” thì ra vòng tới vòng lui là vì chuyện này, Như Ca bất đắc dĩ nhìn Liệt thị, mình mới về nhà chồng ba ngày, làm sao có thai nhanh vậy.
“Không phải mẫu thân muốn thúc giục con, chỉ là con phải hiểu, kẻ nhìn chằm chằm thế tử rất nhiều, có đứa bé rồi yên tâm hơn” nói tới đây, Liệt thị có vẻ không vui.
Như Ca thấy vẻ mặt Liệt thị như vậy, liền biết sợ rằng trong Ngọc gia lại có việc khiến Liệt thị phiền lòng rồi.
“Lần trước đến từ đường, Doãn Thị kia con còn nhớ không?”
Như Ca chưa kịp hỏi, Liệt thị đã nói trước.
Nghe vậy, Như Ca gật đầu một cái, phụ nhân kia, muốn không nhớ cũng khó, đầu đầy trâm cài sáng loáng, mười ngón tay đã hết chín ngón đeo nhẫn hoặc đá quý hoặc phỉ thúy, hình tượng nhà giàu mới nổi thật sực là khắc sâu quá mức.
“Sau khi con xuất giá, Doãn thị cứ viện cớ thăm người thân, dẫn theo nữ nhi và nhiều quà tặng tới cửa, lão phu nhân thấy Doãn thị ra tay hào phóng, dĩ nhiên hết sức vui mừng. Còn nhị tỷ tỷ đầu óc hạn hẹp kia của con nữa......... Tóm lại, hiện giờ hai mẫu tử họ đang ở Đông viện. Rốt cuộc có dụng ý gì, ta không nói con cũng biết, hôm nay, con và hiền tế dùng xong cơm trưa thì về sớm đi. Mặc dù hiền tế là đứa tốt, nhưng ngộ nhỡ những người này làm loạn, người trong phủ lại lắm điều, chẳng may gây ra chuyện bại hoại gì đó, tình ngay lý gian, thì không xong.”
Nghe vậy, tất nhiên Như Ca hiểu, đang muốn nói thì thấy Tiêu Dạ Huyền và Vân Kiệt vẻ mặt hưng phấn tiến vào.
“Tỷ tỷ, tỷ phu nói hôm nay sẽ dạy đệ luyện một bộ công pháp, thích hợp đánh gần đó!”
Lời Vân Kiệt khiến Liệt thị nhíu nhíu mày, thường ngày Vân Kiệt luyện xong một bộ công pháp cần một canh giờ, nếu muốn học, chẳng phải đến chiều tối hai đứa mới có thể bắt đầu về vương phủ. Nào có vợ chồng tân hôn lại nửa đêm về đến nhà, vậy chẳng phải tối nay sẽ ở lại Ngọc phủ? Đang muốn ngăn cản, lại bị Như Ca giành nói trước.
“Đã vậy, đệ phải cố gắng mà học cho tốt đó, tỷ cũng chưa thấy qua tỷ phu đệ luyện công đâu!” thấy vẻ hưng phấn của Vân Kiệt, đột nhiên Như Ca thay đổi chủ ý, mình chẳng làm gì trái với lương tâm, mắc gì phải trốn tránh. Nhìn Tiêu Dạ Huyền đang uống nước ô mai, Như Ca thầm cân nhắc. Vợ chồng tân hôn ngủ lại nhà mẹ, không thể cùng phòng, hắn không chịu được cũng phải ráng nhịn. Mà như vậy, chắc chắn những thứ ruồi bọ kia sẽ không bỏ qua cho khối thịt thơm này! Chẳng biết tại sao, Như Ca rất chờ mong biểu hiện của Tiêu Dạ Huyền.
Liệt thị tưởng con gái sẽ nghe lọt những điều mình nói, không ngờ vẫn muốn ngủ lại, lập tức có mấy phần mất hứng. Bất quá con rể đang ở bên cạnh, không tiện nói nữa, đành nói đi xem đồ ăn trưa chuẩn bị xong chưa, rồi ra khỏi phòng.
Thấy Liệt thị tức giận, Như Ca liền đi theo vào phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Liệt thị nhờ Thanh Trúc làm này làm kia, gạt Như Ca sang một bên, hồi lâu vẫn chưa nói với nàng câu nào.
Xem ra là giận thật!
Như Ca thấy Liệt thị an bài xong hết, đi ra khỏi bếp, đành chạy theo kéo tay.
“Mẫu thân, chỉ là ngủ lại một đêm mà thôi, sau lần này, không biết đến bao giờ mới trở về được, mẫu thân nỡ đuổi con đi sớm vậy sao? Lại nói Vân Kiệt học văn đã giỏi, nếu biết thêm võ công, văn võ toàn tài, tương lai mới có thể mang về cho mẫu thân một tức phụ nhi xinh xắn thông tuệ nha!”
Liệt thị nghe vậy, lại thấy vẻ mặt lấy lòng của con gái, vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người điểm ngón trỏ lên trán Như Ca.
“Đồ không tim không phổi, mẫu thân chẳng phải vì tốt cho con sao, ngủ lại đây, nếu thật xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc.”
Nghe vậy, Như Ca cười nói: “Dạ Huyền là phu quân của con, nếu đã hẹn ước một đời, con sẽ tin tưởng chàng, không phải phu thê cần tin tưởng lẫn nhau sao?”
Liệt thị nghe vậy, nhớ lại mỗi tiếng nói hành động của con rể với con gái, lòng nghĩ, thôi tùy chúng nó vậy.
Lúc ở Nhàn Nguyệt Các ăn cơm, biết được hôm nay con rể muốn ngủ lại, Ngọc Chính Hồng liền vội vàng phân phó quản gia Lưu Toàn dọn dẹp một gian phòng trong Hồng Vận Lâu, chỗ chuyên dành chiêu đãi khách quý. Dĩ nhiên tin tức này cũng rất mau truyền đến tai người có tâm.