Mùa hè, hoa cỏ trong vương phủ vô cùng sum xuê. Khi đến một viện hẻo lánh, ầm ĩ bên trong hấp dẫn chú ý của Như Ca.
Đẩy ra cánh cửa kêu kẽo cà kẽo kẹt của chỗ được đặt tên là ‘Thu Viện’. Thấy dưới gốc hòe to, trên bãi cỏ dại, một đám trẻ lớn đang vây quanh đấm đá một đứa bé nhỏ hơn mặc y phục vải thô. Mà đứng ở một bên nhìn và cười hả hê lại là bé gái tỏ vẻ rất nhu thuận được tiểu thiếp của vương gia dắt tay lúc sáng nay.
“Các ngươi đang làm gì?”
Nghe tiếng kêu, đám trẻ xoay người lại, thấy một nữ tử đẹp tựa tiên nữ đứng cách đó không xa, phía sau là hai đại nha hoàn và một con sói trắng! Nhất thời đám trẻ dừng đấm đá lại. Nhận ra người trước mắt là chị dâu, bé gái kia lôi một bé trai đứng sang bên.
Như Ca tiến lại, nhìn đứa bé bị đánh đang cuộn mình dưới đất kia, bên cạnh là chén cơm đổ, khẽ nhíu mày.
Nghe bé gái bên cạnh nói thầm xong, bé trai cầm đầu, thân hình mập mạp, chừng 9 tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, dường như không ý thức được hành vi của mình là sai, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Thì ra là thúc mẫu, nể mặt thúc mẫu, hôm nay không đánh tên yêu nghiệt này nữa, chúng ta đi!”
Mấy đứa trẻ kia nghe vậy lập tức giải tán, sau khi cúi chào bé gái cũng nhanh chóng rời đi.
Thấy bọn chúng đã đi, một nha hoàn nãy giờ sợ hãi núp trong góc chạy ra.
“Nô tỳ tham kiến thế tử phi!”
“Thì ra ngươi là nha hoàn ở viện này, việc vừa xảy ra chẳng phải ngươi đều thấy sao? Lại để mặc mấy đứa kia khi dễ một đứa bé!” Thanh Nhi nói.
“Nô tỳ có tội, tội nô tỳ đáng chết vạn lần!”, bị Thanh Nhi chất vấn, tiểu nha hoàn kia càng sợ hãi hơn, quỳ gối không dám ngẩng đầu.
“Thanh Nhi, thôi, mang người về viện thế tử trước đi!”
Như Ca thấy đứa bé nằm trên mặt đất bẩn thỉu có lẽ đã hôn mê, trầm mặc chốc lát, ý bảo Thanh Loan mang người về viện thế tử.
Về tới viện thế tử, Như Ca liền sai người tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé vẫn đang bất tỉnh, rồi xem vết thương.
“Nói đi, ngươi tên gì, đứa bé này là sao?”
Thấy tiểu nha hoàn cứ run lẩy bẩy không dám nói lời nào, Như Ca đành để Vương ma ma và Thanh Nhi dẫn người ra bên ngoài hỏi thăm rõ ràng rồi về báo lại.
“Tiểu thư, Thu Viện này vốn của Hồ Cơ mỹ nhân, tiểu thiếp vương gia, cũng được chút sủng ái, bất quá lúc Hồ Cơ sinh nở, đứa bé vừa ra đời đã bị bệnh nặng, hai mắt biến thành màu tím, được cho là chẳng lành, chẳng may lúc ấy thế tử lại bị thương, đứa nhỏ này càng bị nói là điềm xấu. Vương gia nghe vậy, an bài mẫu tử Hồ Cơ ở viện hẻo lánh nhất vương phủ, ngay cả tên cũng không đặt cho đứa bé. Từ đó bỏ mặc Hồ Cơ, hai năm trước, Hồ Cơ này không chịu nổi cô đơn muốn bỏ trốn với một thị vệ, bị Liễu trắc phi bắt quả tang, vì vậy Hồ Cơ và thị vệ đó đều xử lý, để lại đứa nhỏ, ở vương phủ sống lay lắt qua ngày.”
“Mới rồi trong Thu Viện, nam hài dẫn đầu kia là cháu bên nhà mẹ của nhị thiếu phu nhân. Nhị thiếu phu nhân vào phủ nhiều năm nhưng vẫn chưa có tin vui, ba tháng trước, thầy tướng số được thỉnh đến phủ nói Tô Quý này có thể mang đến nhiều phúc lộc cho nhị thiếu phu nhân, nuôi bên người, thay nhị thiếu phu nhân niệm kinh là có thể mang đến điềm lành. Vương gia nghe vậy, liền ân chuẩn cho nhị thiếu phu nhân nhận Tô Quý là con nuôi, nuôi dưỡng trong vương phủ. Từ khi đến vương phủ, thiếu gia Tô Quý này, trước mặt các chủ tử ở vương phủ coi như là đàng hoàng, nhưng sau lưng thì ương ngạnh làm nhiều chuyện xấu. Thường dẫn theo đám bạn đến Thu Viện, lấy việc khi dễ tiểu thiếu gia làm thú vui.
Vừa nãy là Tô Quý và đám bạn đè tiểu thiếu gia bắt ăn cơm thiu, tiểu thiếu gia không chịu, nên bị bọn chúng...... Về phần tiểu nha đầu kia nguyên là một tiểu nha hoàn ở Thu Viện, gọi là Tiểu Hương, gần đây bị điều đến viện nhị thiếu phu nhân hầu hạ thiếu gia Tô Quý, nhưng thỉnh thoảng lại đến Thu Viện thăm tiểu thiếu gia, coi như là niệm chút tình xưa.”
Vương ma ma và Thanh Nhi đem những gì nghe được nói hết cho Như Ca. Nghe xong, Như Ca nhíu mày, vương phủ tuy nói hiển quý nhưng bên trong cũng loạn thành một đống. Điềm không may gì chứ, bất quá là do thầy bà bịa chuyện mà thôi, thân là vương gia, thế mà cũng tin, đúng là là một kẻ ngu muội.
Khi mọi người đang nói chuyện, hai gã vai sặt dẫn đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ lại. Thấy đứa trẻ, mọi người không khỏi sửng sờ, thật là một đứa bé khả ái!
Làn da trắng nõn hơi tái của nó mịn màng vô cùng, môi mỏng hồng nhạt, mặt mày dù non nớt, nhưng không khó nhìn ra sau này sẽ là một thanh niên đẹp trai.
Như Ca nhìn đứa bé gầy yếu trước mắt, nhẹ nhàng cởi khăn bố trên người nó, lòng bỗng phát lạnh. Bởi vì khắp thân đứa bé đều là vết thương. Mới có cũ có đếm không xuể, mấy vết thương xem ra đã có lâu lắm rồi. Vừa rồi bị đánh nên trên hai chân nó có nhiều chỗ rách da chảy máu, mắt cá chân sưng như ông già, bộ dáng kia làm người ta không nỡ nhìn.
Có lẽ là vì bị khăn bố thô đụng đến vết thương, đau đớn làm đứa bé trên giường nức nở.
Như Ca quay đầu nói với Thanh Nhi: “Thanh Nhi, đi lấy một ít cao trị thương đến đây!”
“A, dạ!” Thanh Nhi đang ngây người, nghe Như Ca nói, vội vàng đi lấy băng gạc và cao thuốc.
Như Ca thử phản ứng của vài loại cao thuốc trên vết thương, cuối cùng chọn ra một loại, thoa lên đùi đứa bé. Mát mẻ của cao thuốc và băng gạc tự chế làm đứa bé dần có ý thức, mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt màu tím, tinh khiết vô hại, nhưng tĩnh mịch sâu trong đó làm người ta cực kỳ kinh ngạc. Như Ca dừng thoa thuốc, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đó, dịu dàng hỏi: “Rất đau phải không?”
Cảm thấy Như Ca đụng chạm, thân thể đứa bé cứng đờ trong giây lát, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi đã ngừng chảy máu, được băng bó cẩn thận, và quan tâm thật nhiều trong mắt nàng, đứa bé chần chờ chốc lát rồi lắc đầu một cái.
Không đau? Vết thương đầy người thế này mà không đau, vậy thế nào mới đau? Hẳn đứa bé này đã chịu không ít đau khổ.
Như Ca vừa bôi cao thuốc xong, một trận “Cô lỗ cô lỗ” truyền đến, thấy đôi tai đỏ bừng của đứa bé, nàng cười cười gọi người mang chút thức ăn dễ tiêu hóa đến.
Không bao lâu, Thanh Nhi bưng cháo và chút đồ ăn tiến vào.
Đặt một bàn vuông nhỏ trên giường nệm, để chút đồ ăn và cháo thịt nạc thơm nồng lên, thấy những chỗ máu ứ đọng sưng đỏ trên tay đứa bé, Như Ca bưng chén cháo lên, múc một muỗng, thổi nguội rồi đưa đến miệng đứa bé.
Hình như bị động tác của Như Ca làm giật mình, hồi lâu đứa bé mới hé miệng ăn muỗng cháo. Lập lại như vậy nhiều lần, chén cháo đã thấy đáy, thức ăn trên bàn cũng vơi đi hơn phân nữa.
Như Ca kêu bọn Thanh Nhi thu dọn bát đũa, xoay người lại, đứa bé đã mệt mỏi tựa vào nệm êm ngủ thiếp đi.
“Tiểu thư, thiếu gia Tô Quý tuy còn nhỏ nhưng ương ngạnh vô cùng, tình huống trước mắt, để đứa bé này về lại Thu Viện, sợ là không biết phải ăn bao nhiêu khổ nữa” vì đã nhiều lần nghe tiểu thư nhà mình nhắc tới có nhiều người mắt xanh, mắt vàng ở nước khác, nên với đám Thanh Nhi chẳng chút sợ hãi đứa bé có con ngươi màu tím này. Thấy đứa bé bị ngược đãi như vậy, rất không đành lòng, chỉ kém nói thẳng là để đứa nhỏ này ở lại.
Nghe Thanh Nhi nói, nhìn những vết máu ứ đọng trên người đứa bé, Như Ca phân phó: “Vương ma ma đi thông báo với lão quản gia một tiếng, tạm thời để đứa nhỏ này ở viện thế tử mấy ngày! Thanh Nhi dẫn người đi dọn gian phòng khách trong viện, trên người đứa nhỏ này có nhiều vết thương, thời tiết lại nóng, đệm giường phải đổi thành vải bông hết.”
“Dạ”, nghe Như Ca phân phó, Thanh Nhi dẫn hai tiểu nha hoàn đến từ Nhàn Nguyệt Các đi dọn phòng. Vương ma ma ở bên bộ muốn nói lại thôi.
“Vương ma ma có lời muốn nói?”
“Tiểu thư vừa vào vương phủ, ra tay giúp đỡ cũng không phải không thể, chỉ là tiểu thiếu gia ở Thu Viện này có nhiều kiêng kỵ, nếu giữ lại trong viện thế tử sợ rằng có nhiều bất tiện.”
Nghe vậy, Như Ca cười nhạt: “Chuyện này tự ta có suy nghĩ, Vương ma ma cứ đi an bài đi!”
“Dạ”, nghe Như Ca nói vậy, Vương ma ma không nhiều lời nữa, đi ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người đi hết, Như Ca nhìn đứa bé trên giường, lòng cực kỳ chấn động. Chỉ vì khuôn mặt nho nhỏ này rất giống đứa bé tám tháng tuổi trong trí nhớ mà nàng đã từng hứa hẹn cho nó tất cả yêu thương, nhưng cuối cùng vẫn không giữ được kia.
Mặc dù khác tuổi, nhưng khuôn mặt không khác là bao, ngay cả nốt ruồi như giọt lệ dưới khóe mắt kia cũng giống như đúc.
Như Ca nhớ tới lời bà ngoại đã nói trong mộng, lòng khẽ động, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nếu thật có chuyển thế, nàng tình nguyện tin tưởng đứa bé trước mặt chính là đứa bé không có duyên với nàng kiếp trước. Xoa xoa nước mắt bất giác chảy xuống, Như Ca lấy cao thuốc ngàn vàng khó mua bên cạnh, nghiêng người sang cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra lần nữa vết thương trên người đứa bé.
Ngay lúc Như Ca xoay người, đứa bé từ từ mở mắt ra, sờ sờ cần cổ ướt ướt của mình, con ngươi trong suốt lóe ra u quang nhàn nhạt.
Mặt trời ngả về tây, ngoài cửa lớn phủ Cẩm Thân Vương, Tiêu Dạ Huyền xuống ngựa, nghe lão quản gia bẩm báo lại chuyện Như Ca giữ tiểu thiếu gia của Thu Viện ở lại viện thế tử, không có phản ứng quá lớn. Những năm này, hắn không quan tâm bất kỳ điều gì trong vương phủ, hiện tại điều hắn đề ý cũng chỉ là cô gái nhỏ trong viện kia mà thôi.
Bước vào viện thế tử, xa xa đã thấy Như Ca đang chờ mình bên ngoài, mắt Tiêu Dạ Huyền thoáng chốc nhu hòa. Thường ngày một mình đi đi về về, hôm nay mới phát hiện có người chờ mình về thật là tốt. Sải bước đi nhanh tới trước, kéo tay thê tử, bước vào nội viện.
Vào ngoại đường, liền thấy một đứa bé chừng 4, 5 tuổi đang cúi thấp đầu ngồi an tĩnh trên ghế.
Bởi vì còn chút thời gian nữa mới đến bữa tối, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền ngồi trong phòng một lát, kể lại đại khái chuyện hôm nay, thấy nam tử không để ý lắm, như đã ngầm đồng ý, liền không nói nữa. Như Ca thấy trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, mới phát hiện trang phục mặc vào cung này trong ba lớp ngoài ba lớp dưới trời hè thật rất nặng nề.
“Trời nóng nực, mặc dày thế này rất dễ bị rôm, hay là tắm trước rồi hãy đi dùng bữa đi!”, Như Ca dùng khăn lau mồ hôi trên trán nam tử rồi xoay người đi đến tủ y phục.
“Ừ, có chút nóng!” nghe Như Ca nói, Tiêu Dạ Huyền gật đầu phụ họa, thấy thê tử đang bận tìm quần áo mùa hè cho hắn, vui vẻ cười đi vào phòng tắm.
Như Ca nghe được từ lão quản gia, biết Tiêu Dạ Huyền không thích tỳ nữ đến gần, từ ngày đó việc tắm rửa thay quần áo của hắn đều do nàng tự mình xử lý. Chọn xong quần áo sờ vào thấy mát mẻ thoải mái, nghe tiếng nước rào rào bên trong, Như Ca cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Như Ca để quần áo sạch để qua một bên, thấy quần áo dơ của hắn ném đầy đất, đang muốn cúi xuống nhặt thì được một người ướt nhẹp ôm chầm lấy, Như Ca còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị khóa môi, sau một hồi hôn sâu cuồng nhiệt, thật vất vả mới đẩy người kia ra chút.
“Còn chưa dùng bữa tối đó! Đi ra ngoài nửa ngày không đói sao?” kéo tay nam tử ra, Như Ca ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đầy mị hoặc.
“Đói! Giờ ăn này!”
Tiêu Dạ Huyền thấy khuôn mặt đầy xấu hổ của cô gái nhỏ, mệt mỏi cả ngày trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ còn lại lửa hừng hực. Hắn dùng lực một chút, quần áo của Như Ca tan nát như tuyết rơi xuống đất. “Ầm” một tiếng, hai người đã song song rơi vào nước.
Vào nước, Tiêu Dạ Huyền cảm thấy tay trượt một cái, người mới rồi còn trong lòng đã nhanh chóng thoát ra bơi đi. Bắt mấy lần, vẫn chưa được, thấy vẻ mắt ửng hồng của tiểu nha đầu ở bờ bên kia, con ngươi nam tử lóe lên, thật giống mỹ nhân ngư, không chú ý là nàng lại né ra. Cảm nhận một chỗ trên cơ thể đang điên cuồng kêu gào, ném khăn tắm lên bờ, thừa dịp người đối diện đang thở dốc, Tiêu Dạ Huyền nhào tới.
Lâu chưa bơi lại, trải qua mấy lần tránh né, Như Ca đã sớm không còn sức, giữa một khắc không kịp phản ứng liền thấy một cánh tay vòng qua hông, hai chân cũng bị giữ chặt.
“Tiểu nha đầu, nàng chạy không thoát đâu!”
Tiêu Dạ Huyền hung hăng hôn cô vợ nhỏ trong lòng một cái, thấy nàng xụi lơ, mới cúi đầu hôn dần xuống thân thể mềm mại hấp thu hương vị ngọt ngào cơ hồ nhấn chìm hắn của riêng nàng, bàn tay cũng dần đi xuống, dịu dàng vuốt ve da thịt mềm mại như lụa.
Như Ca được nam tử dịu dàng yêu thương, dần mê muội. Cái gì bữa tối, cái gì dè dặt đã quên mất không còn một mống, chỉ có thể giống như dây leo quấn quanh thân nam tử, chìm nổi phiêu đãng trong nước theo động tác của hắn.
Thấy nàng cứ cắn môi đè nén tiếng thở gấp say lòng người, Tiêu Dạ Huyền nói thầm bên tai Như Ca “Ca nhi, gian phòng này cách âm cực tốt, kêu thành tiếng đi!”
Nói rồi, nhấn nhấn bên hông Như Ca một cái.
“Ưm!”
Nghe thấy tiếng kêu của mình, Như Ca ngẩn ra, sao mình có thể ở nơi này......hận hận cắn ngực Tiêu Dạ Huyền mấy cái.
Bị Như Ca cắn nhẹ như vậy, Tiêu Dạ Huyền chỉ cảm thấy một cỗ khoái cảm cực hạn xông thẳng tâm trí, ôm thật chặt người trong lòng, một lần lại một lần...... Trong phòng tắm, tiếng thở dốc nặng nề của nam tử và tiếng khóc khẽ yêu kiều của nữ tử quanh quẩn thật lâu, cho đến khi đèn được đốt lên, mới dừng lại.
Qua một hồi hoan ái, ngay cả một đầu ngón tay Như Ca cũng không động nổi nữa, mặc cho Tiêu Dạ Huyền vớt mình lên bờ, lau khô, thay quần áo sạch. Thế này cũng không đi dùng bữa nổi nữa, đành cho cho người mang đồ ăn vào phòng, hai người lại tiếp tục vành tai tóc mai chạm nhau.
Ngày kế, sau khi đến chính viện thỉnh an xong, lúc tiễn Tiêu Dạ Huyền ra cửa, thấy xung quanh không ai, Như Ca hết sức to gan để lại trên dấu hôn trên môi nam tử. Rồi chạy như bay vào trong, xoay người thấy Tiêu Dạ Huyền vẫn đang ngây ngươi, không nhịn được cười ra tiếng. Vừa rồi ở chính viện, vốn người trong phủ dị nghị việc cho đứa bé trong Thu Viện vào ở viện thế tử, nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Dạ Huyền, liền không lên tiếng nữa, quả nhiên Tiêu Dạ Huyền cực kỳ cường thế.
Trong thư phòng viện thế tử, Như Ca ngồi ở bàn sách, xử lý một số việc của Lăng Vân. Trên giường nhỏ bên cạnh, một đứa bé 5 tuổi đang mắt sáng rỡ kinh ngạc nhìn gấu mèo lớn cao nửa thước, hai tai đen, toàn thân trắng trước mặt mình.
Bên chân Như Ca, Tuyết Lang híp mắt nhìn con gấu bông lớn kia một cái, liền quay đầu đi. Hiển nhiên rất khinh thường con gấu mèo không anh mình thần võ như mình kia.
Nhờ có Phong chưỡng quỹ xem qua rồi, nên không tới nửa ngày Như Ca đã xử lý xong. Quay đầu lại, thấy đứa bé đang ôm con gấu mèo tập trung tinh thần nhìn chăm chú kệ sách. Như Ca bèn viết lên giấy vài chữ, để ở trước mặt nó, phát hiện thì ra đứa bé này biết chữ.
Như Ca lại viết một chữ, đưa tờ giấy tới trước mặt đứa bé. Đứa bé nhìn chữ “Tên” trên giấy hồi lâu, lắc đầu một cái.
Thấy vẻ giống như bị cả thế giới vứt bỏ của đứa bé, Như Ca suy nghĩ một chút, đặt bút vào tay đứa bé, cầm tay nó từ từ viết xuống một chữ “Huân”.
“Huân đại biểu cho ấm áp như ánh mắt trời, trước khi phụ vương đặt tên cho đệ, ta gọi đệ là tiểu Huân được không?”
Ấm áp như ánh mặt trời? Nhìn chữ trên tờ giấy, đứa bé ngẩng đầu nhìn nữ tử đang cười dịu dàng trước mắt, bàn tay phải mảnh khảnh sờ sờ tên của mình một lần, một lần, lại một lần......giống như cảm nhận được ấm áp truyền đến tay, tim cũng ấm lên.
Nhìn đứa bé cầm bút viết chữ, Như Ca khẽ cười, đứa bé này quả rất thông minh.