Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Chương 44: Bạch Mao phù thủy lục, bì cầu bát thanh ba


Chương trước Chương tiếp

【 Ba chúng tôi bỗng cảm thấy, Bạch Mao-kun kết bạn với người bạn xấu như Lâm Thiên Nam. . . Thật đúng là xui xẻo tám đời. 】



Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

Tôi đang dụi trong lòng Lâm Thiện Nam ngẩng đầu lên, cảm giác như giọng mình đang run:

“Sư phụ. . . Người. . . . Người nhận ra con? Người cũng xuyên sao?”

Trong mắt ông hiện lên vẻ thắc mắc. “Dương nha đầu, từ biệt mười năm, vẫn còn nhớ lão phu ta từng khám bệnh cho con?”

Khám bệnh?

Tôi ngạc nhiên nhìn ông ấy, lại thấy ông cười cười, vỗ đầu tôi. “Nha đầu lớn rồi, năm đó khi Dương tướng mời ta đến, con vẫn là một bé gái ngốc nghếch.”

“Người là. . . . . . Cao nhân khám bệnh cho con sao?”

“Cao nhân thì không dám.” Lâm Thiên Nam xua tay, ”Lão phu cũng chỉ là đầy bụng kinh luân, học Phú Ngũ Xa, thân mang tuyệt kỹ, võ công cái thế, dũng mãnh thiện chiến, sức địch ngàn quân, quét ngang sấm sét, cơ trí vô song. . . . . .”

“. . . . . .”

Ngay khi tôi cảm thấy trái tim nhỏ của mình sắp không chịu nổi thì sư phụ đại nhân đã gọi Tra Chí Cực sau lưng tôi: “Cực nhi, lặn lội đường xa, mau vào đi thôi. Bạn nhỏ bên cạnh cũng vào đi.”

Tra Chí Cực dẫn Tiêu Long Vũ đi vào, đến trước ông ấy cúi người hành lễ, giới thiệu vô cùng ngắn gọn: “Cậu ấy là Tiêu Long Vũ.”

Vừa dứt lời, đã thấy Tiêu Long Vũ bước nhanh tới, lấy từ trong ngực ra khối vải thô bọc cái gì đó. Vừa mở miếng vải ra, màu vàng sáng loáng lập tức chọc mù mắt tôi.

Vàng!

Tôi vội đẩy Tra Chí Cực ra, tiến lại gần nhìn cho kỹ. Trong tay Tiêu Long Vũ rõ ràng là một kim bài bằng vàng. Tôi bỗng hiểu ra: Chẳng trách thằng nhóc này từ nhỏ ngủ cứ ôm ngực! Hóa ra đúng là có bảo bối vô giá trong người!

Chẳng qua nói đi nói lại. . . . Tôi lập tức lườm anh ta. Anh ta chưa bao giờ nói với tôi trên người anh ta giấu thứ này, chẳng lẽ sợ tôi là loại con gái vô lương tâm thấy hơi tiền thì nổi máu tham mang đi cầm đồ sao? !

Ừ, không thể không nói, thằng bé này nhìn người rất chính xác. . .

“Lâm thúc phụ.”

Tiêu Long Vũ yên lặng nhìn người đàn ông đứng ở cổng Kế Môn, đôi mắt rơm rớm lã chã chực khóc. Tôi chỉ thấy cánh tay đau nhói, cúi đầu nhìn, đúng là do anh ta đang túm chặt tay tôi.

Hóa ra Lâm Thiên Nam là trưởng bối của anh ta?

Tôi cẩn thận ngẫm lại, anh ta là con của tướng quân, kim bài này rõ ràng chính là quân lệnh. Năm đó Tiêu gia bị diệt môn, để lại một mình anh ta không nơi nương tựa, không tới nhờ vả Lâm Thiên Nam chắc là sợ mang lại phiền phức cho ông ấy. Bây giờ thân phận của anh ta đã bị lộ, nếu Lâm thúc thúc này không nhận, anh ta cũng chỉ còn nước buồn bã bỏ đi thôi.

Lâm Thiên Nam bỗng cười ha hả, đi đến trước mặt Tiêu Long Vũ. “Long khiếu cửu thiên, thanh chấn hoàn vũ. A Đình đặt tên này rất hay.” Vừa vỗ mạnh vào lưng anh ta, “Đứa bé ngoan, mấy năm nay vất vả cho con rồi.”

Mấy phát vỗ này làm tôi rất đau lòng, chỉ sợ Tiêu Long Vũ bị ông ấy đánh phụt máu.

Không ngờ thằng nhóc này lại đỏ mắt, nước mắt rưng rưng, cắn răng nói: “Con không khổ. Cha mẹ con. . . Họ. . . . . .”

Lâm Thiên Nam xoa đầu anh ta: “Ta biết.”

Tiêu Long Vũ nhắm mắt lại, nước mắt trong vành mắt đã rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta khóc vì chuyện năm đó.

Tôi bỗng nghĩ hẳn là anh ta hận tôi lắm. Dù bình thường anh ta biểu hiện thân thiết với tôi, nhưng chỉ vì bảo vệ cho Dương Hoàng không quen không biết là tôi đây mà cả nhà chết thảm. . . . . .

Lâm Thiên Nam cũng không cho anh ta khóc nhiều.

“Sau này, phải gọi là sư phụ rồi.”

————

Chúng tôi cứ thế mà ở lại Kế Môn. Hôm đó Tiêu Long Vũ đã bái sư, chính thức thành Nhị đệ tử của Kế Môn. Đến phiên tôi, tôi cười đùa nói mình ở Liên Giáo nhiều năm như vậy, vừa bị trục xuất khỏi sư môn đã chuyển sang bái ông ấy làm thầy, sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Kế Môn. Lâm Thiên Nam cũng không hỏi nhiều, chỉ nói tôi đừng lo, cứ ở đây giải sầu là được.

Tục ngữ nói con người một khi đã rảnh thì dễ dàng sinh ra u uất. Tôi thẫn thờ mấy ngày, đến khi nhớ ra phải luyện kiếm, mới nhận ra thanh kiếm màu trắng kia của Đỗ Phương vẫn còn ở chỗ tôi.

Đã bị đuổi rồi thì không lý nào vẫn dùng thanh kiếm này nữa. Tôi vừa triển khai kiếm quyết quen thuộc, trong lòng đã thấy bực bội, lập tức cảm thấy thanh kiếm trong tay không thuận tay chút nào. Lúc thu kiếm còn suýt nữa chém vào tay mình.

Chậc chậc, nhìn thanh kiếm trắng này đến mất hồn mất vía, nếu ngày nào đó nó hại tôi thành Dương Quá cụt tay. . . . Quả thật sẽ làm người ta cười rụng răng mất.

Lâm Thiên Nam thấy thế cũng không hỏi nhiều. Chọn một ngày thời tiết đẹp đẽ nắng ấm chan hòa, tóm lấy tôi và hai tên đồ đệ của mình, ném lên một chiếc xe bò, đi về phía ngoại thành.

Chúng tôi không hiểu hỏi ông ấy định đi đâu, ông chỉ thần bí nói: “Đi gặp bạn già.”

Tôi bỗng nhớ trước kia cũng hay có chuyện tương tự thế này. Sáng sớm sư phụ đã vội vàng lên xe bò ra ngoài, đến sáng ngày hôm sau thì mang theo mùi rượu ngút trời mò về.

“Là cái người hay uống rượu với người ấy ạ?” Tôi không nhịn được hỏi một câu.

Hình như Lâm Thiên Nam đã rất quen với việc không chuyện gì tôi không biết nữa. Ông ngồi trên lưng bò ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời bao la, cười nhạt nói: “Bạch Quân vô cùng mê rượu. Nếu muốn xin ông ta một thanh kiếm tốt, chỉ sợ không dễ vậy đâu.”

Tôi kinh hãi, lập tức thấy lo lắng.

Ông ấy đi xin một thanh kiếm mới cho tôi.

. . . . . .Sư phụ ruột phải thế này chứ! ! Đỗ Phương là đồ mẹ kế! ! !

Xe bò đi hơn một canh giờ, cảnh vật xung quanh dần dần biến thành cảnh thôn dã mộc mạc, cuối cùng dừng trước một đình viện nở đầy hoa tử đinh hương. Cửa gỗ sơn son đóng chặt, hương thơm thoang thoảng, giữa ngày hè chói chang lại khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

Lâm Thiên Nam nhảy xuống lưng bò, đi đến trước cửa, cầm dùi gõ mấy cái lên trống. Sau một lúc lâu, cửa gỗ liền nhẹ nhàng mở ra, một thân thể mập mạp như quả cầu lăn ra. Người đó mặc áo tím, lộng lẫy phô trương. Nhưng lạ là, trên đầu người đó lại có lông trắng. . . . Không, là tóc trắng.

Tôi bỗng nhớ đến Tiểu Bạch Mao Triệu Triển ở Phá Quân Tư. Hay là hai người này có quan hệ thân thích với nhau? . . . . Dù sao cùng có bệnh “Thiếu sắc tố đen” thì chắc chắn là có liên quan.

Nhưng khác với Triệu Triển, đôi mắt của Đại Bạch Mao này rất sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Anh ta liếc qua tôi thì bất giác dừng bước.

“Đại Bạch, ta tới rồi!” Lâm Thiên Nam sung sướng kêu lên.

Đại Bạch Mao lại nhìn tôi một lát, sau đấy lại lướt qua Tra Chí Cực và Tiêu Long Vũ đứng sau tôi, cuối cùng nở nụ cười, nói với Lâm Thiên Nam: “Đi, uống rượu.”

Lúc đi vào, anh ta lại nhẹ giọng nói: “Ông đấy, nhận ba đồ đệ, không đứa nào tốt cả.”

Lâm Thiên Nam cười nhẹ.

Để lại chúng tôi nhìn nhau: Ông đây đã tạo nghiệt gì. . . Đã trêu ai chọc ai chứ. . . .

Vừa vào nhà, thì đã thấy bên trong có rất nhiều trẻ em tất bật lau dọn, tưới hoa. Tôi sờ cằm nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn, Đại Bạch Mao này không chỉ xấu tính, độc mồm độc miệng, lại còn thuê lao động trẻ em, bóc lột sức lao động trái pháp luật!

Kế tiếp, ba người ‘không ai tốt’ chúng tôi được sắp xếp ngồi trong sảnh, ngồi không nhìn hai người đàn ông cạn chén. Tôi nhìn mà thấy không kiên nhẫn, đang định kề tai nói thầm với Tiêu Long Vũ thì bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào.

Một tiểu đồng kinh hãi chạy vào, hét thất thanh: “Chủ tử! Chủ tử! Bên ngoài có tên sát tinh xông vào!”

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy xa xa có một người đàn ông cầm kiếm chạy như bay đến, vẻ mặt hung thần ác sát, mặc cho một đám tiểu đồng cản đường đằng sau vẫn không thể cản được ông ta.

Đại Bạch Mao vừa rồi còn kiêu ngạo giờ run bắn lên như gặp ma, rúc vội xuống gầm bàn, chết cũng không ra.

Người đó sải bước vào phòng, nhìn một vòng, lạnh lùng hỏi Lâm Thiên Nam: “Tên nhóc Bạch Mao kia đâu?”

Lâm Thiên Nam ra vẻ không liên quan đến mình, nhún vai. “Ai biết?”

Vẻ mặt người đó lạnh hơn: “Hừ. Nói với hắn, ta đón Tiểu Oanh về. Sau này nếu hắn còn dám đến gần con gái ta thì đừng trách ta ra tay độc ác!”

Nói xong xoay người đi thẳng, chỉ chốc lát sau không biết tìm đâu ra một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn, ôm vào lòng đi ra ngoài, rồi mất hút như gió, không ai ngăn nổi.

Lâm Thiên Nam bĩu môi, đá một phát vào Đại Bạch Mao dưới gầm bàn: “Đi rồi, ra đi. Ngươi là đồ vô dụng, gan nhỏ như vậy mà cũng dám cướp con gái người khác!”

Đại Bạch Mao nước mắt nước mũi tùm lum, cứ ai oán gọi “Tiểu Oanh”, vẻ kiêu căng lúc trước không còn chút nào. Tiêu Long Vũ và Tra Chí Cực đều che miệng nín cười, đến mức mặt sắp rút gân rồi.

Tôi nhìn dáng vẻ khóc lóc dùng sức đấm đất gào khóc của anh ta, bỗng cảm thấy: Bạch Mao này không phải là anh em ruột thất lạc nhiều năm của Tôn Tường Minh đấy chứ. . . . . .

Lâm Thiên Nam thở dài, nâng Đại Bạch Mao khóc thành Mạnh Khương Nữ [1] dậy: “Được rồi được rồi, chỉ là một cô gái, đến đây, nhanh quên cô ta đi, chúng ta uống rượu.”

[1] Mạnh Khương Nữ là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.

Đại Bạch Mao càng khóc to hơn, kêu rên: “Tiểu Oanh không phải là cô gái tầm thường! Nàng là vợ ta! Nàng. . . . Sao nàng vừa gặp cha nàng là có thể bỏ ta và Tiểu Bạch đi luôn chứ? !”

Lâm Thiên Nam nhếch môi, không nói gì rót rượu cho anh ta. Đại Bạch Mao uống hết một ly rồi một ly, thần trí dần mơ màng, thao thao bất tuyệt về thiên tình sử của anh ta. Anh ta biết cô ấy thế nào, yêu cô ấy thế nào, cô ấy tốt thế nào, da trắng thế nào, đẹp thế nào, khí chất thế nào. . . . Quả là chuyện tình đầy máu và nước mắt giữa lọ lem và hoàng tử. Tôi nghe mà buồn ngủ, tựa lưng ngáp một cái.

“Ngài thích cô ấy thế thì cướp về là được rồi!” Tiêu Long Vũ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi nói.

“. . . . . . Không được! Cha nàng rất lợi hại, ta không đánh lại được ông ta! TAT”

Lâm Thiên Nam từ tốn nói: “Ngươi chỉ cần dỗ cô ấy về là được, chỉ cần trong lòng cô ấy có ngươi, cô ấy có mười người cha thì cũng không cướp đi được đâu.”

Sắc mặt Đại Bạch Mao bỗng tái đi, rên lên: “Các người. . . . . . Các người đứng nói chuyện không đau thắt lưng[2], không hiểu được nỗi lòng của ta! Không hiểu được nỗi đau của ta! Cha nàng là chưởng môn của một trong bốn phái lớn nhất! Sao các người không tự đi đánh với ông tađi? !”

[2] Đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng: Ý nói không biết thực tế.

“Người yêu của chúng ta không phải Tiểu Oanh!” Bốn người chúng tôi trăm miệng một lời.

Sắc mặt của Đại Bạch Mao chuyển từ xanh sang đen, không nói nổi một câu, rồi lại cạn sạch chén rượu.

Lâm Thiên Nam vỗ vai anh ta, cười cười, nụ cười khiến tôi cực kỳ khiếp sợ. Chỉ nghe thấy ông ấy nói: “Đại Bạch, nếu trong lòng ngươi thực sự có nàng, đường đường là nam tử hán bị đánh một trận có là gì? Đến cả tranh cũng không dám tranh, cướp cũng không dám cướp, thế có còn là đàn ông nữa không?”

Đại Bạch Mao cúi đầu, ngây người không nhúc nhích một lúc lâu, bỗng nhiên phẩy tay áo giậm chân: “Lâm huynh! Huynh nói đúng! Ta, ta phải đi đánh với ông ta ngay! !”

Nói xong thì chạy mất, sai người dắt ngựa tới, mái tóc trắng bồng bềnh, oai hùng vĩ ngạn đi tìm ông già đánh nhau.

Ba người chúng tôi thông cảm nhìn bóng lưng tròn vo của anh ta, nhìn sang sư phụ cạnh cười gian, bỗng cảm thấy, Bạch Mao kết bạn với bạn xấu như Lâm Thiên Nam. . . Thật đúng là xui xẻo tám đời.

Cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của chúng tôi, Lâm Thiên Nam sờ sờ đầu, giải thích: “Bạch kiếm sư này bình thường lạnh lùng bình tĩnh, tinh thông rèn kiếm, người bình thường tiêu phí vạn kim cũng chưa chắc xin được hắn một thanh bảo kiếm. Cho nên, phải nhân lúc đầu óc hắn rút gân ta mới có cơ hội ra tay! Đêm nay chúng ta đi ngủ, chờ hắn về.”

Tra Chí Cực kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

Lâm Thiên Nam đảo mắt, thâm thúy nhìn lên bầu trời phía xa xa, khóe miệng nở nụ cười vô cùng quái dị.

“Chắc chắn hắn sẽ bị đánh một trận chết khiếp, chúng ta phải ở lại chờ trêu chứ.”

======

p.s: Tiêu đề chương này là 2 câu trong bài Vịnh nga (Vịnh con ngỗng) của Lạc Tân Vương.

Nguyên gốc là:Bạch mao phù lục thủy,Hồng chưởng bát thanh ba

(Dịch nghĩa:Lông trắng nổi trên mặt nước xanh. Chân hồng bơi đạp tạo sóng trong.)

Ở đây vì Đại Bạch Mao béo tròn nên tác giả đã đổi hai chữ Hồng chưởng thành Bì cầu (quả bóng hay có thể gọi là cục mỡ cũng được =))))

p.s 2: Hóa ra Lâm sư phụ là type phúc hắc nam =))))))



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...