Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Chương 43: Thiếu niên phụ bạc báo thù


Chương trước Chương tiếp

【Tiểu Minh, nhớ ngó giúp muội mấy chậu hoa lan của Đỗ Phương, tuyệt đối đừng để sống! ! Nếu để muội biết có chậu nào còn sống. . . . Thì huynh tắm sẵn chờ muội quay lại lột da huynh đi. . . . . 】

Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

“Ta biết ta tuyệt đối không nhận nhầm mà.” Lục Ly cười như không cười nhìn tôi, “Dương Lan Tâm. Đại tiểu thư Dương gia, giờ hẳn phải gọi cô là… Dương Hoàng.”

Trong đầu tôi cụp một cái, như có một cái chốt được mở ra, ký ức mơ hồ ập đến. Nhưng ngay sau đó, tôi đã bị một giọng nói gọi hồn về.

“Hoàng tiểu thư! Thật ra cô là thần tượng của ta! !” Mắt Lục Ly sáng lấp lánh nhìn tôi, lấy một cây bút lông đậy nắp và một quyển sổ nhỏ từ trong ngực ra, “Cô có thể cho tôi xin chữ ký, tiện thể truyền thụ bí quyết tiêu diệt hơn một trăm sát thủ của cô và Tiêu tướng quân năm đó không?”

“. . . . . . Đồng chí Tề Hoài Vương, huynh được chưởng môn Thiếu Dương nhập à?”

Lục Ly ngạc nhiên.”Cô không biết sao?”

“. . . . . .”

“Đúng vậy.” Anh ta chấm bút lông vào cằm mình, hoàn toàn không nhân ra rằng nắp bút lông đã mở, mực đang vẽ thành râu trên mặt anh ta, “Khi đó cô mới sáu bảy tuổi, không nhớ cũng bình thường.”

Anh ta thở dài.”Cô đã thành tâm thành ý hỏi ( tôi: tôi chưa nói gì cả. . .), ta đây từ bi nói cho cô biết. Cô là chị ruột của Dương Phượng.” Anh ta chụp lấy vai tôi.

“. . . Ừ, đoán được.”

“Dương Hoàng từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngốc. Ngày ngày ngủ triền miên không tỉnh, thỉnh thoảng tỉnh thì cũng ngốc nghếc, năm tuổi vẫn chưa biết nói. Dương tướng gia đã mời rất nhiều cao thủ y thuật đến khám, vẫn không có kết quả. Cho đến khi một vị cao nhân tới phủ mới nhìn thấy hồn phách cô ta không đầy đủ.

“Toàn bộ Dương phủ kinh hãi, sợ đó là điềm chẳng lành. Nhưng vị cao nhân kia lại nói, bệnh này đến tám tuổi sẽ khỏi hẳn, không cần quá lo.”

“Nhưng Dương gia không đợi được đến ngày trưởng nữ khỏi hẳn thì chuyện này đã kinh động đến triều đình. Trấn Đông tướng quân đương thời Tiêu Đình phụng lệnh bảo vệ Dương Hoàng, đưa về Tiêu phủ nuôi nấng. Không ngờ, năm cô ta sáu tuổi, Tiêu gia bị phản tặc tàn sát.”

“Khi giáo chủ đến thì toàn bộ Tiêu phủ đã là một biển lửa, người chỉ kịp cứu đứa con trai vừa mới tròn bảy tuổi Tiêu Long Vũ của Tiêu tướng quân. Thằng bé ấy nhân lúc hỗn loạn dẫn Dương Hoàng chạy trốn, khi được phát hiện thì đã hôn mê, còn tiểu nha đầu được che chở phía dưới nó thì lại không tổn thương một sợi tóc nào. Sau này trên đường đi, giáo chủ gặp mai phục, vì cứu hai đứa trẻ mà trọng thương, sau khi trở lại Liên Giáo liền ngủ không tỉnh, cũng chưa kịp dặn dò gì hai người.”

“Dương tướng gia bị định tội liên quan đến nghịch tặc mưu phản, bị bãi quan bỏ tù. Sư phụ lên chức tể tướng, ngược xuôi vất vả nhiều năm mới rửa sạch được oan khuất cho Dương gia, lấy lại tướng ấn.”

Lục Ly lại thở dài.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã biết cô chính là Dương Hoàng mất tích nhiều năm. Sư phụ và Quý sư huynh cũng biết, vì bảo vệ cô nên mới nuôi cô như con trai, che giấu tai mắt. Sau này, ta tìm thấy Tiêu Long Vũ lưu lạc đầu đường ở Hoàng Thành, giả trang thành thị nữ đưa về phủ, thần xui quỷ khiến không ngờ lại bị Dương sư thúc mang về Liên Giáo.

“Vốn tưởng rằng thần chí cô đã bình thường, Tiêu Long Vũ cũng bình an vô sự, rốt cuộc không cần lo lắng gì nữa. Nhưng cô càng lớn tính tình càng hoang lỗ mãng, ngày nào cũng muốn trốn ra ngoài. Sư phụ thấy võ công của cô đã có thể tự bảo vệ mình nên định đưa cô về bên cha mẹ.

“Sư phụ và Dương Phượng thuở nhỏ đã đính hôn, đợt kén rể này vốn chỉ là vẻ ngoài. Vốn định nhân cơ hội này đưa cô về Dương phủ, nhưng cô vẫn tự tung tự tác dẫn Tiêu Long Vũ chạy về Hoàng Thành. Sư phụ tức giận đuổi theo, không biết vì sao lại thay đổi ý định, dẫn cô trở về. . . . . .”

Lục Ly vẫn đang thao thao bất tuyệt, tôi không nghe nổi nữa, trong đầu chỉ có câu “Sư phụ và Dương Phượng thuở nhỏ đã đính hôn” . . . . . .

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Trước tôi còn không rõ vì sao một người có thể trở mặt nhanh như vậy, mấy hôm trước còn nói thích tôi, hôm nay đã trục xuất tôi ra khỏi sư môn.

Vốn nghĩ rằng người tập võ bạc tình bạc nghĩa ít ham muốn, không biết sự yếu ớt và đáng quý của tình cảm. Nhưng giờ mới biết hóa ra anh ta chỉ phụng mệnh giáo chủ nên mới chăm sóc tôi, hơn nữa còn rất có khả năng coi tôi như thế thân của Dương Phượng.

Tôi là Dương Hoàng? Hóa ra cơ thể của đứa trẻ tám tuổi khi vừa tới thế giới này chính là Dương Hoàng không đủ hồn phách.

Lần đầu tiên tôi thấy hận khuôn mặt này, thậm chí cũng hận cả em gái Dương Phượng có gương mặt tương tự. Nếu trước kia nói hận Tiêu Long Vũ coi tôi như Lan Khanh là nhầm lẫn, vậy thì lần này thật sự là nhục nhã, tuyệt đối không có chút nhầm lẫn nào.

Tôi là người, không phải là đồ vật mà tùy tiện lấy tùy tiện ném. Anh ta nghĩ mình đang hôn gà sao?

Trước đây trêu đùa tôi, giờ nghĩ đến vị hôn thê của mình nên muốn đuổi tôi đi?

Đỗ Phương, anh thật nham hiểm.

Tôi tức giận đến mức ngực như sắp nổ tung, mặc kệ Lục Ly vẫn còn đang lải nhải, phẩy tay áo bỏ đi. Đi được vài bước như nhớ ra chuyện gì, lại chạy vào sân, đạp mấy chậu hoa lan bên tường.

Tôi không phải là thánh nhân. Không đánh lại anh, tôi sẽ nhân danh ánh trăng đạp chết hoa của anh!

————

Vai Tiêu Long Vũ bị thương, những việc khác có thể làm được, nhưng tắm rửa thì hơi khó khăn. Để tránh nước vào vết thương, ngày nào anh ta cũng chỉ lau người. Cứ nhiều ngày như vậy, thật sự không chịu được nữa, gọi người lấy mấy thùng nước nóng, xõa tóc ra tắm.

Khi tôi tức giận tìm anh ta, anh ta vừa mới làm ướt tóc, không đứng dậy được liền hô: “Vào đi, không cần gõ cửa.”

Vì thế, khi tôi vừa bước vào đã nhìn thấy người nọ chỉ mặc độc chiếc quần trong, một cánh tay trần vắt trên thùng gỗ, hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

“Đệ! Đệ đệ đệ giở trò lưu manh! Đang thế này sao còn gọi người ta vào? !” Sự tức giận của tôi hóa hết thành máu mũi, không chịu được chửi ầm lên, xoay người bỏ chạy.

Tiêu Long Vũ không hiểu sao mình lại bị mắng. “Lưu manh cái gì? Đệ đã tắm đâu!”

Tôi cảm thấy sớm muộn gì tôi cũng bị anh ta chọc tức thành tâm thần phân liệt, dùng sức đấm một phát lên cửa, tức giận nói: “Ý của đệ là, dù là trước mặt ai, đệ cũng có thể cởi quần áo gội đầu?”

Gặp dáng vẻ xù lông của tôi, anh ta bỗng híp mắt cười: “Đương nhiên đệ biết đó là A Tâm nên mới để tỷ vào.”

. . . . . . Thật không biết tên này quá ngốc hay là quá thông minh.

Không, anh ta không ngốc, không ngốc chút nào.

Tôi đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng thật sự không nhìn được nữa, liền cởi áo khoác khoác lên người anh ta, xắn tay áo lên ngồi xuống đối diện.

“Ta tắm cho đệ.”

Không phải vì lý do khác, tôi chỉ thấy anh ta bị thương hoạt động không tiện, tôi là sư phụ phải có trách nhiệm giúp đỡ. Ừ, đúng là như vậy.

Tiêu Long Vũ không nhịn được nhếch miệng cười, yên tâm giao mái tóc cho tôi, ngoan ngoãn cúi đầu, cứ kệ tôi đổ nước ấm lên đầu anh ta, sau đó thoa xà phòng lên, chậm rãi xoa gãi.

Trên người anh ta khoác chiếc áo màu hồng đào của tôi, đường cong tấm lưng tuyệt đẹp, dáng người khỏe khoắn, trên bờ vai quấn lớp băng vải rất dày.

Đây là cơ thể của một thiếu niên mười lăm tuổi trẻ trung, gương mặt vùi trong lòng tôi đã bớt đi vẻ non nớt.

Trong lòng tôi không hiểu sao lại thấy bối rối, không thể tin được thân thể này từ khi còn nhỏ gầy đã có can đảm liều mạng che chở cho cô gái ngốc Dương Hoàng không đủ hồn phách.

Nhưng chuyện hồi sáu, bảy tuổi chỉ sợ đã không còn nhớ nữa.

Trong lòng tôi có nghi ngờ mà lại không hỏi được, đành lẳng lặng nhìn sống lưng rắn chắc và gáy của anh ta. Không biết vì sao, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh ta mặc đồ nam ở Hoàng Thành. Thiếu niên trẻ tuổi đứng trên cầu, tay cầm roi ngựa, nụ cười như gió, dung mạo như lan, quyến rũ không biết bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng.

Mà tôi biết, anh ta không đơn thuần như vậy.

Trái tim anh ta còn lạnh hơn băng tuyết. Tôi đã nhìn thấy gương mặt anh ta khi chỉ có một mình, đôi mắt lạnh lùng, đầy tâm sự, không dễ tiếp cận. Một đứa bé còn nhỏ đã bất hạnh lưu lạc, nội tâm lạnh lùng lão luyện, sao có thể giống những thiếu niên trẻ trung bình thường khác.

Khi còn ở Kế Môn, tôi vẫn không thể hiểu nổi tính cách quái lạ của Tiêu Long Vũ. Trước đây, tôi cũng không hiểu câu nói “Cậu ta gánh trọng trách quá nặng, sớm hay muộn sẽ có một ngày làm tổn thương con” của Đỗ Phương.

Giờ tôi hiểu rồi. Anh ta muốn báo thù, huyết hải thâm thù.

Anh ta thật sự đã trưởng thành. Vài năm nữa, trên vai còn có thể có thêm vết thương.

Đầu ngón tay tôi quấn lấy lọn tóc mềm mại ướt sũng của anh ta, giống tơ lụa thượng hạng. Nhìn thôi mà cũng như muốn say. Trên má bỗng nhiên có cảm giác nóng bừng, tôi hoảng sợ, vội vỗ lên đầu anh ta, cố ý nói: “Nhóc con, bẩn muốn chết. Nước đen sì cảrồi!”

Tiêu Long Vũ rất phối hợp gào khóc om sòm. Tôi cười xấu xa, kéo mạnh tóc anh ta. “Không phải không sợ đau sao? Không phải là đàn ông đích thực sao?”

Thật ra anh ta không bẩn, cũng không xấu, như một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt. Nụ cười của anh ta có vẻ hồn nhiên làm tim người ta đập thình thịch, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy.

Tôi không nhịn được nhẹ nhàng gọi: “Tiêu Long Vũ.”

“Ừ?” Anh ta đáp lại thật tự nhiên, dường như hoàn toàn không phát hiện ra xưng hô đã thay đổi.

“Chúng ta đi thôi. Hôm nay đi.”

Anh ta nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, mắt sáng long lanh. “Thật sao?”

Tôi gật đầu, vắt khô tóc cho anh ta, lấy khăn lông lau nhẹ. Rất lâu sau, anh ta bỗng nói: “A Tâm, hôm nay tỷ hơi lạ.”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ lau tóc cho anh ta.

“Chúng ta đi đâu?”

“Theo Tra Chí Cực đến Kế Môn.” Tôi nhàn nhạt nói, “Ta muốn tìm Lâm sư phụ khám cho đệ, nội công vẫn không thể tiến bộ được đúng không?”

Sắc mặt Tiêu Long Vũ bỗng trở nên thấp thỏm, siết chặt ngón tay, ngập ngừng rất lâu vẫn không nói được nên lời. Cuối cùng hình như là hạ quyết tâm, khẽ nói: “Đan dược đó, Dương Phuợng đã cho đệ ăn rồi. . . Đệ, đệ sợ tỷ giận mới không nói.”

Tôi nhíu mày. Tốt lắm, thằng nhóc này cuối cùng cũng nhớ được tôi không muốn gặp Dương Phượng rồi. Nhưng anh ta đã nhầm, giờ tôi không còn giận nữa. Lần này dẫn anh ta đi Hoàng Thành vốn là vì vị thuốc kia.

“Làm tốt lắm. Còn nhớ rõ hội nghị tinh thần lúc đầu ta truyền đạt cho đệ không? Cái gọi là góp vốn rộng rãi là lợi dụng của cải của kẻ địch để tăng cường thực lực của ta. . . . . .”

Hơn nữa Dương Phượng cũng không coi là kẻ địch, dù sao cũng là em gái ruột của tôi ở thời đại này. Lại nói tiếp, năm đó giáo chủ Liên Giáo và Dương gia không thân cũng chẳng quen, sao lại tới cứu tôi? Phe mưu phản và triều đình sao lại theo dõi tôi? Tôi khi ấy là đồ ngốc, có liên quan gì đến giang sơn xã tắc của họ đâu?

Nghĩ mãi mà không ra.

Tôi vừa buông khăn lông xuống, Tiêu Long Vũ lập tức đứng lên, mặc quần áo vào, rồi lấy một đống đồ trên bàn sách: “A Tâm, đệ biết tỷ sẽ nói như vậy. Tỷ xem, đây đều là đồ đệ tiện tay mượn từ Dương phủ.”

Tôi nhìn đống đồ lấp lánh mà khóe mắt run rẩy. Yêu tiền như tôi đây hình như dạy hư đứa trẻ này rồi. . . . Nhưng lấy đồ trong nhà mình có được coi là trộm không nhỉ? Cái này gọi là di dời tài sản, ừ, di dời tài sản. . . . . .

Anh ta vẫn đang hiến vật quý: “A Tâm, tỷ xem, khuyên tai này đẹp không?”

“Đệ thấy ta có lỗ tai không?”

“Vậy vòng tay này. . . . . .”

“Đeo cái này luyện kiếm thế nào?”

“Còn trâm cài tóc này. . . . . .”

“Cài viên ngọc to như thế đệ không chê nặng, nhưng ta ngại vẹo cổ.”

“Vòng vàng này. . . . . .”

“Mặc thêm cái yếm đỏ ta có thể biến thành tranh tết rồi đấy.”

“. . . . . .” TAT

————

Ba người chúng tôi cứ thế mà xuống núi. Lúc đi, gần như tất cả người trong Liên Giáo đều đến tiễn chúng tôi, cảnh tượng có thể sánh với đón thủ tướng dài mười dặm. Lục Ly trông có vẻ khó chịu, tôi ký cho anh ta một xấp chữ ký vẫn rầu rĩ không nói chuyện. Tôn Tường Minh biết tôi bị trục xuất khỏi sư môn thì gào khóc chẳng khác gì sinh ly tử biệt, cho đến khi xe ngựa đi rồi, vẫn còn nghe thấy anh ta gào lên ở phía sau:

“Sư muội, đi đường cẩn thận! ! Nhớ về thăm chúng ta! ! !”

Một đám sư đệ sư muội phía sau anh ta cũng gào lên cùng: “Sư tỷ, đi đường cẩn thận! ! Nhớ về thăm chúng ta! ! !”

Tôi vén rèm chạy ra ngoài thùng xe, đứng ở phía sau Tiêu Long Vũ đang đánh xe, hắng giọng gào lại: “Biết rồi! ! Tiểu Minh, nhớ lời muội nói, hai con gà huynh giấu dưới gầm giường hỏng rồi, đừng ăn! ! Còn nữa, nhớ ngó giúp muội mấy chậu hoa lan của Đỗ Phương, tuyệt đối đừng có để sống! ! Nếu để muội biết có chậu nào còn sống. . . Thì huynh tắm sẵn chờ muội quay lại lột da huynh đi.”

Tôi gào lên một hơi không dứt, Tiêu Long Vũ đã sớm bịt tai, giơ roi quất ngựa. Xe ngựa chạy băng băng trên đường, mọi người phía sau muốn nghe lời dặn của tôi nên vội vàng cưỡi ngựa đuổi theo. Trong phút chốc cả ngọn núi bụi bay tứ tung.

Tra Chí Cực nhíu mày, giơ tay kéo tôi vào trong xe ngựa. “Dương cô nương, cô còn bao nhiêu lời muốn nói nữa? Chẳng lẽ chúng ta dẫn họ đến Kế Môn cùng luôn à? Cô xem, sắp đến ranh giới Tuy Châu rồi mà cô vẫn chưa tạm biệt xong. . . . . .”

Tôi chép miệng: “Được rồi, một câu cuối cùng.”

Tra Chí Cực nói xong, tôi chạy ra ngoài, hét to: “Bà đây đi đây! Mọi người về đi! ! !”

————

Xe ngựa đi thẳng về phía tây, đi hẳn nửa tháng. Khi đến Kế Môn, Lâm Thiên Nam đã chờ chúng tôi ở cổng rồi. Ông ấy trông vẫn như nhiều năm sau không trẻ nhưng cũng không già, làm người ta không thể đoán được tuổi của ông.

Tôi bỗng có cảm giác như cô vợ nhỏ chịu uất ức về nhà mẹ đẻ. Mũi ê ẩm, miệng méo xệch, xông lên ôm lấy ông ấy.

Đang nức nở, có cánh tay chậm rãi vuốt đầu tôi. Tôi nghe thấy ông ấy nói:

“Nha đầu, về nhà rồi.”

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sự thật đã được tiết lộ một nửa. Dương Quách có một phần hồn phách ở cổ đại, ở trong thân thể Dương Hoàng. Lần đầu tiên xuyên đến cổ đại là dùng thân thể thật, còn xuyên thành Lan Tâm thì dùng thân thể Dương Hoàng. Hai người là cùng một người, Dương Quách có thể coi là chuyển thế của Dương Hoàng. Vẫn câu nói kia, sư hổ tuyệt tình như vậy là có nguyên nhân… Hơn nữa nguyên nhân không hề đơn giản. Chương sau tới Phá Quân Tư, sắp gặp được Tiểu Bạch Mao đáng yêu. Lâm Thiên Nam Sư phụ cũng sẽ có yêu.

p.s: Tác giả nói hết rồi nên mị chẳng nói nữa =)))))))



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...