Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện
Chương 25: Tôi là nữ phụ rực rỡ làm nền cho chân heo
?Ta gọi huynh đấy!?
?Ta cứ th?ch đợi đấy! Đ?y cũng chẳng phải l? nh? huynh!?
G?n xanh tr?n tr?n Ti?u Long Vũ hiện cả l?n, v?n tay ?o l?n: ?Muội muốn đ?nh nhau hả??
T?i nương ?nh trăng nh?n người đ?n ?ng trước mặt. Trong đ?m, anh ta mặc một bộ quần ?o m?u xanh nhạt, cả lớp ?o trong lẫn lớp ?o ngo?i đều th?u hoa văn h?nh m?y bằng ba m?u xanh, vẻ mặt ngả ngớn lạnh nhạt ng?y thường đ? mất hết. Cho d? kh?ng mặc đồ sặc sỡ th? vẫn cứ tỏa s?ng rực rỡ như vậy.
Dưới ?nh trăng, phần cằm trắng n?n của anh ta tạo th?nh độ cong lạnh như băng, bởi v? tức giận m? hơi quay đầu đi. Nh?n cơn giận ngập trời trong mắt anh ta, cơn tức của t?i từ từ xu?i xuống.
Lần đầu ti?n gặp nhau, ?nh mắt anh ta cũng như vậy.
Dương Qu?ch, người chết l? quan trọng nhất, số m?y kiếp n?y chắc chắn l? bị anh ta vứt bỏ rồi. M?y ch?nh l? nữ phụ chiếu s?ng l?m nền cho ch?n heo.
?Muội kh?ng đ?nh nhau với huynh.? T?i b?nh tĩnh n?i, ?Muội đi đ?y.?
T?i h?t s?u một hơi, chạy tới cửa viện, lau nước mắt sắp chảy ra. Đ?ng l?c ấy từ đằng sau c? người k?o giật t?i về.
?Đợi ch?t, tiền cũng kh?ng cần ?.? Ti?u Long Vũ d?ng sức ?m lấy eo t?i, lạnh l?ng n?i.
?Muội kh?ng cần. Muội muốn về nh?.?
?Muội l? của ta, c?n muốn về nh? n?o nữa??
T?i quay đầu kh? tin trợn mắt nh?n anh ta. Người n?y cổ qu?i, thay đổi thất thường, mạch suy nghĩ đ?ng l? b? đạo v? đối. T?i lấy hết sức v?ng vẫy muốn tho?t khỏi l?ng anh ta, nhưng kh?ng được. Người n?y dường như đ? biến th?nh d? th?, giữ chặt c?nh tay t?i, muốn t?i h?a v?o th?n thể anh ta.
?Bu?ng muội ra!?
Ti?u Long Vũ coi như kh?ng nghe thấy, nghiến răng nghiến lợi cốc l?n đầu t?i, vừa cốc vừa mắng:
?N?i linh tinh nhiều như thế m? muội kh?ng chịu nhận sai sao. Chẳng n?i chẳng rằng đ? trốn nh?! Muội l? đồ v? lương t?m! Ta đối xử tốt với muội như vậy, đưa muội đi cưỡi ngựa, dạy v? c?ng cho muội, bị thương v? muội, c?n l?m b?nh ngọt cho muội ăn. . . . . . Ti?u Long Vũ ta đời n?y chưa từng đối tốt với ai như vậy đ?u! !
?. . . . . . Kết quả muội n?i chạy l? chạy, c?n chạy đến chỗ ta kh?ng t?m thấy! Muội c? biết mấy canh giờ vừa rồi ta đ? lật hết th?nh Kiến Dương l?n rồi kh?ng! T?m ba lần quanh Ph? Qu?n Tư, năm lượt từ cửa bắc đến cửa nam th?nh Kiến Dương, c?n x?ng v?o ho?ng cung t?m l?o ho?ng đế đ?ng cửa th?nh! Sợ muội bị kẻ gian bắt c?c, lại sợ muội về Ph? Qu?n Tư kh?ng t?m thấy ta! Muội. . . . . . Muội c?n d?m đi!?
T?i vừa ?m đầu m?nh vừa trốn. T?i chạy chưa được bao l?u đ? muốn về rồi, ai bảo t?n ngu ngốc n?y kh?ng dạy t?i nhớ đường! Anh ta c?n d?m l? sự, r? r?ng cợt nhả t?i l? lỗi của anh ta, thế m? b?y giờ c?n d?m l?n ?n h?ng hồn như thể t?i c? lỗi với anh ta vậy.
T?i ?m đầu ấp ?ng k?u to: ?Huynh nghĩ muội kh?ng muốn về sao, muội ra ngo?i mua đồ ăn lạc đường! L?c huynh đưa muội đến đ?y kh?ng n?i đường cho muội, th?nh Kiến Dương lớn như vậy, sao muội biết đường về được!?
Ti?u Long Vũ ngừng lại, nghi ngờ nh?n t?i: ?Thật kh?ng? Kh?ng phải muội muốn về t?m Tra Ch? Cực ???
T?i kh?ng qu? t?nh nguyện, gật đầu ?Kh?ng phải lần đầu ti?n đến đ?y l? do huynh đưa muội tới sao, khi đ? trời c?n chưa s?ng, muội nhớ đường thế n?o được.?
Anh ta nh?n t?i một l?c, cuối c?ng n?ng tay l?n nhẹ nh?ng sờ sờ t?c t?i: ?Ta tr?ch lầm muội rồi sao??
T?i r?c v?o trong l?ng anh ta thầm trợn mắt. Hừ, nếu kh?ng v? mạng sống, kh?ng biết t?i đ? chạy đến đ?u ti?u dao vui sướng rồi! V? b? về m? ch?n t?i như muốn rụng ra đến nơi, thế m? t?n c?ng tử bột nh? anh c?n d?m b?p m?o sự thật! Nếu, nếu mặt anh d?m xấu th?m ch?t nữa, chỉ cần một ch?t th?i, t?i sẽ đấm một ph?t l?n mặt anh ngay lập tức!!
Lại qua một l?c l?u sau, mới nghe thấy anh ta khẽ n?i: ?Sau n?y đừng kh?ng n?i lời n?o đ? bỏ đi nữa.?
Anh ta thở d?i, h?nh như muốn biết trong l?ng t?i đang nghĩ g?, c?n n?i: ?Lan Khanh l? Lan Khanh, muội l? muội. Ta th?ch muội, kh?ng phải v? muội giống n?ng ấy.?
T?i im lặng một l?c l?u, sau đấy đột nhi?n hỏi kh?ng đầu kh?ng đu?i: ?C? g?i đ? l? ai??
?C? n?o??
?Ch?nh l? lần đầu ti?n muội gặp huynh. . . . . . Huynh. . . . . . Huynh. . . . . .?
?Người kh?ng quan trọng th?i.? Giọng anh ta rất hờ hững, giống như t?m tư vốn kh?ng ở đ?y, ?Muộn qu? rồi, muội đi nghỉ đi.?
Kỹ năng chuyển đề t?i kiểu n?y cũng vụng thật.
T?i đi được v?i bước, lại quay đầu nh?n anh ta.?Vậy b?y giờ huynh c?n th?ch Lan Khanh kh?ng??
Người Ti?u Long Vũ cứng lại, lẳng lặng nh?n t?i kh?ng n?i.
Chắc chắn l? th?ch. T?i cười tự giễu, cảm thấy m?nh thật đ?ng l? tự rước lấy nhục, xua tay với anh ta, xoay người đi về ph?ng m?nh. L?c đẩy cửa ra, đột nhi?n nghe thấy anh n?i:
?Muội sẽ biết. Một ng?y n?o đ?. . . . . . Muội sẽ biết.?
T?i v?o ph?ng, tựa v?o khung giường ngồi y?n đến hừng đ?ng. Vốn định n?i với Ti?u Long Vũ chuyện gặp Tư Đồ Lượng v? nh?c con ở phố hoa, sau đấy lại mơ mơ m?ng m?ng qu?n mất.
Khi mặt trời l? dạng, ngo?i cửa sổ vang l?n tiếng s?o.
L? Ti?u Long Vũ thổi s?o tr?n n?c nh?.
Từ sau lần trở về từ Li?n Gi?o, t?i chưa thấy anh ta thổi s?o th?m lần n?o. T?i đẩy cửa sổ ra, nh?n thấy một người đang ngồi tr?n n?c nh? bằng gạch ng?i m?u đen ph?a đối diện, vẫn l? ?o trắng t?c đen, tiếng s?o khoan thai.
T?i nghi?ng tai lắng nghe một l?c l?u, sau đấy lặng lẽ t?m hai miếng b?ng nh?t v?o tai.
Kh?ng phải anh ta thổi kh?ng hay, m? l? anh ta thổi kh?ng chuy?n t?m.
Anh ta đang cười, nhưng trong tiếng s?o của anh ta kh?ng c? tiếng cười. R? r?ng l? kh?c C? T? H?nh v? c?ng thanh tho?t, m? t?i lại kh?ng nghe thấy ch?t sung sướng h?n hoan n?o, chỉ to?n l? bi thương v? th? lương.
T?i kh?ng hiểu anh ta đang nghĩ g?. T?i kh?ng biết qu? khứ của anh ta, anh ta cũng kh?ng muốn n?i.
C? thể biết qu? khứ của anh ta, chỉ c? c? g?i t?n Lan Khanh kia.
Bầu trời tr?n tiểu viện dần s?ng l?n. Ph?a ch?n trời m?y tr?i lững lờ, ?nh nắng lấp l?nh chiếu rọi th?p Cửu Long c?ch đ? kh?ng xa, đan v?o nhau th?nh một cuốn tranh tuyệt sắc.
Ngẫm lại, tr?n đời n?y, c? bao nhi?u n?i s?ng bao la h?ng vĩ, th?c ngựa giơ roi, uy vũ chạy băng băng, chớp mắt đ? qua ngh?n dặm.
M? t?i lại gặp phải anh ta. Sau c?nh cửa trong tiểu viện ở Kế M?n, một ?nh nh?n lướt qua, t?c đen, ?o th?u, rực rỡ ch?i mắt, hơi ấm vẫn vương vất.
T?i kh?ng t?i n?o qu?n sắc đỏ h?m ấy, tinh tế tĩnh lặng nhưng vẫn hừng hực thi?u đốt, đốt tới mức n?i s?ng cũng đổi sắc. Nhưng anh ta vẫn như ?nh trăng ngo?i cửa sổ kia, trường tồn, tĩnh lặng, kh?ng vương bụi trần.
Ng?y mới bắt đầu, m?i t?c d?i rối tung lướt qua hai g? m?, che đi gương mặt của anh ta.
Cũng che đi đ?i l?ng mi ươn ướt của anh ta.
????
T?i kh?ng ngủ đủ n?n h?m sau n?i chuyện với ai cũng nổi đ?a.
T?i phờ phạc ỉu x?u ra khỏi ph?ng, đ? thấy cửa ph?ng Ti?u Long Vũ ở đối diện mở toang, kh?ng thấy người đ?u.
Giỏi lắm, vết thương vừa khỏi, s?ng sớm đ? mất dạng rồi.
Tr?n đường đến ph?ng ăn gặp Mao M?u, t?i thuận miệng hỏi một c?u, Mao M?u lắp bắp khoa tay m?a ch?n n?i: ?Vừa nh?n thấy Ti?u tiền bối đến ph?ng bếp, mang một v? rượu rất lớn đi ra, Hoắc B?o ngăn cản, bị huynh ấy đấm một ph?t v?o mặt, giờ tr?n mặt vẫn c? một vết bầm rất to.?
? th?. . . . . .
Xem ra t?m trạng của Ti?u Long Vũ cũng kh?ng tốt lắm.
Mao M?u n?i tiếp: ?Qu?ch Qu?ch, h?m qua c? c? nghe thấy động tĩnh g? kh?ng? C? kẻ của C?c Trạch Cung tập k?ch l?c nửa đ?m!?
?C?i g?? !? T?i sợ hết hồn.
?Sau đ? Ti?u tiền bối lạnh mặt đi ra đ?nh gục cả lũ, rồi vội v?ng ra ngo?i, chỉ cho ch?ng t?i giết sạch s?t thủ C?c Trạch Cung rồi cho ch? ăn.?
?. . . . . .?
Mao M?u nh?n xung quanh, đột nhi?n thần b? n?i: ?D? c? c? tin hay kh?ng, nhưng đ?m qua t?i đi tuần tra, nghe thấy trong ph?ng huynh ấy c? tiếng con g?i.?
T?i cười khan mấy tiếng: ?Sao thế được. . . . . . Sao Ph? Qu?n Tư c? thể cho con g?i v?o được, ha ha, ha ha. . . . . .?
Vẻ mặt Mao M?u như kiểu ?N?y c? kh?ng biết l? huynh ấy c? thể gọi đồ ăn b?n ngo?i ??, kề s?t v?o tai t?i thấp giọng n?i: ?T?i đo?n l? huynh ấy muốn cưỡng bức c? d?n nữ n?o đấy, nhưng cuối c?ng lại để xổng, anh ta mang dục hỏa đầy người đuổi theo!?
Thấy t?i kh?ng phản ứng, anh ta tiếp tục th?m mắm th?m muối: ?Đến giờ mẹo [1] mới về, tr?ng c? vẻ ch?n nản lắm, chắc l? kh?ng t?m được người. . . . . . Chẳng tr?ch h?m nay t?m trạng kh?ng tốt.?
[1] Giờ mẹo: từ 5 giờ đến 7 giờ s?ng.
Cuối c?ng t?i kh?ng thể chịu được nữa, đ?nh cho anh ta u đầu.
????
Sau khi vết thương của Ti?u Long Vũ l?nh th? bắt đầu so chi?u với t?i, ho?n to?n kh?ng hề nhắc đến chuyện đ?m đ?. Những ng?y sau đ? tr?i qua rất nhanh, đảo mắt, c?ch mười lăm th?ng ba chỉ c?n mười ng?y nữa.
Chạng vạng h?m đ?, đến lượt ba người t?i, Ti?u Long Vũ, Bạch Mao nhận nhiệm vụ đi mua đồ, mua một đống nguy?n liệu nấu ăn từ ngo?i th?nh ngo?i. Khi đi qua một ng?i miếu đổ n?t ở ngoại ?, Ti?u Long Vũ đột nhi?n ngừng bước, đi tới ven rừng, lạnh nhạt n?i: ?C?n chưa đến l?c m? đ? t?m tới tận đ?y rồi.?
T?i kh?ng hiểu, quay đầu nh?n anh ta, chợt thấy sau c?nh rừng c? b?ng người l?e l?n, từ từ đi đến đ?y.
L? một người đ?n ?ng ?o x?m đội đấu lạp.
Ti?u Long Vũ nh?n hắn ta, kh?ng n?i g?.
Giọng n?i của người ?o x?m rất nhẹ rất nhỏ, nhưng lại vang vọng mạnh mẹ, kh?ng hề v?ng vo ch?t n?o: ?Giao n?ng ta cho ta, ta tha chết cho ngươi.?
Từ khi nh?n thấy người đ?n ?ng đ?, sắc mặt Bạch Mao trở n?n rất kỳ l?, như bị h?a đ?, tr?n đẫm mồ h?i lạnh. Một l?t sau, anh ta đột nhi?n tiến l?n v?i bước chắn trước mặt ch?ng t?i, xiết chặt kiếm b?n h?ng.
?Sư c?ng, người mau dẫn đại nh?n đi đi, con ở lại chặn hắn!?
Ti?u Long Vũ nh?n Bạch Mao với vẻ coi thường, vẻ mặt tr?o ph?ng như nghe được chuyện g? buồn cười lắm.
Bạch Mao vội thấp giọng h?t l?n: ?Đi nhanh l?n!?
Ti?u Long Vũ cười nhạo một tiếng, nh?n nh? n?i: ?Hắn l? đệ tử thứ ba của C?c Trạch Cung, thực lực tuyệt đối kh?ng dưới s?t thủ Ng?n Sa cấp cao nhất của Ph? Qu?n Tư. Ngươi muốn chết th? sang b?n cạnh cắt cổ, kh?ng muốn chết th? đưa kiếm đ?y cho ta.?
Bạch Mao hoảng sợ, nh?n t?i ở ph?a sau anh ta, cuối c?ng do dự cởi kiếm xuống đưa tới, l?i sang b?n cạnh kh?ng n?i g?. Ti?u Long Vũ nhận lấy kiếm, nụ cười lười nh?c tr?n gương mặt biến mất, giơ thanh kiếm l?n, ch?m tảng đ? trước miếu.
Tảng đ? bị một kiếm chẻ đ?i, người ?o x?m vội đưa tay đỡ đ? vụn, đ? thấy Ti?u Long Vũ đặt ngang kiếm trước ngực, tay tr?i nhẹ nh?ng khẽ bắn ra, ngay lập tức cả thanh kiếm rung l?n, ph?t ra tiếng k?u leng keng.
T?i mới chỉ nh?n thấy anh ta d?ng vũ kh? một lần, l? ở đỉnh n?i Thanh Trừng, anh ta d?ng kiếm của Mao M?u giết một ma nam t?n Qu? L?ng. Nhưng lần n?y, chi?u thức của anh ta ho?n to?n kh?c.
Tiếng kiếm vẫn chưa dừng lại, anh ta liền đưa tay cầm lưỡi kiếm gần chu?i kiếm.
Tay kh?ng nắm kiếm sắc, b?n tay anh ta lập tức bị nhuộm đỏ, m?u tươi nhỏ t? t?ch xuống đất tạo th?nh một đ?a hoa xinh đẹp.
Anh ta muốn l?m g??
?Mấy năm nay, ta chưa bao giờ để lộ sư thừa [2] trước mặt bất cứ ai. . . . . . Ngươi may mắn lắm đấy.?
[2] Sư thừa l? một tư tưởng nho gi?o trong đ? coi việc học tập chủ yếu l? việc thừa hưởng c?c kiến thức của người thầy (sư).
Dứt lời, anh ta mỉm cười, tung người l?n ch?m về ph?a người kia.