Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện
Chương 24: Bà đây đi đây!
Nghe thấy hai chữ đ?, tr?i tim t?i trong nh?y mắt lạnh đi.
Lại l? Lan Khanh!
Ti?u Long Vũ kh?ng hề hay biết nỗi khiếp sợ v? phẫn nộ của t?i, n?ng c?i chăn mềm đắp l?n cho t?i, lại ?m lấy t?i từ sau lưng, n?i thao thao bất tuyệt:
?Muội nghĩ kh?ng sai, trước kia ta l? đồ đệ của Lan Khanh.?
?Lục Ly l? sư huynh của n?ng ấy. A Ho?ng, muội gọi n? l? Voldemort, l? th? cưng của sư phụ, sau n?y lu?n đi theo n?ng ấy, cho n?n mới nghe lời muội.?
?Năm đ? l? n?ng ấy đưa ta rời khỏi Li?n Gi?o. Trong đại nạn bảy năm trước, n?ng ấy chết trận. . . . . . Ta mới v?o Kế M?n.?
. . . . . .
C?nh tay anh ta v?ng qua người t?i, ng?n tay vuốt ve bả vai trần của t?i, khẽ n?i từng tiếng b?n tai t?i về một c? g?i kh?c. T?i kh?ng biết đ? l? cảm gi?c g? nữa. Giống như nỗi tuyệt vọng khắc cốt từ s?u trong th?n thể tr?n ra, khiến t?i đau l?ng muốn chết, giống như đ? mất đi một thứ qu? gi? n?o đ?.
T?i bật dậy, đẩy Ti?u Long Vũ ra, nhanh ch?ng mặc từng m?n đồ l?n người, k?o cửa x?ng ra ngo?i.
Con mẹ nh? huynh! Ti?u Long Vũ huynh đi chết đi!
Tr?n h?ng hi?n kh?ng c? đ?n, mờ mờ ảo ảo, t?i tức giận đến run người, m? qu?ng lảo đảo đi tr?n h?nh lang. Tr?n m?i vẫn n?ng bỏng, nhưng tim th? lạnh ngắt.
Nghi ngờ trong thời gian d?i cuối c?ng cũng c? c?u trả lời. Đ?ng thế, tất cả đ? r? r?ng rồi.
H?a ra t?i v? Lan Khanh rất giống nhau.
Chẳng tr?ch, lần đầu ti?n gặp, anh ta lại nghĩ rằng t?i cải trang, muốn giết t?i.
Chẳng tr?ch, ngay từ đầu anh ta đ? như c? như kh?ng đề ph?ng t?i.
Chẳng tr?ch, c? khi ?nh mắt anh ta nh?n t?i v? c?ng phức tạp.
Chẳng tr?ch, anh ta n?i. . . . . . Anh ta muốn t?i.
Hung dữ với t?i l? v? c? ta, tốt với t?i cũng l? v? c? ta.
Tra Ch? Cực. . . . . . Anh ta cũng biết đ?ng kh?ng? Cho n?n mới th?ch t?i. C?n c? Dương Dương Dương, Lục Ly, Bạch Mao, Voldemort. . . . . .
Bọn họ đối tốt với t?i c? bao nhi?u l? v? Lan Khanh? Rốt cuộc th? t?i l? g?? L? một vật thay thế? T?i chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Từ khi đến thời đại n?y tới nay, lần đầu ti?n t?i cảm thấy m?nh đơn độc kh?ng nơi nương tựa, đ?ng thương lại thật đ?ng buồn.
T?i x?ng về ph?ng, ng?y người một l?t, sau đấy lao tới b?n tủ quần ?o, k?o cửa tủ ra.
B? đ?y đi đ?y, c?c người về sau đừng mong gặp lại t?i! Đừng c? mong nh?n thấy t?i rồi lại nhớ đến Lan Khanh kia!
T?i vừa thu dọn h?nh l? vừa kh?c, nước mắt d? lau thế n?o cũng kh?ng hết.
T?i c?n cho rằng anh ta l? người tốt. . . . . . Hu hu hu. . . . . . Quả nhi?n con lừa dắt đi đ?u cũng l? con lừa, nh?n vật phản diện l?c n?o cũng l? nh?n vật phản diện. . . . . . Hu hu hu. . . . . . C?n tưởng rằng anh ta sẽ kh?ng đ?a t?i nữa. . . . . . C?n tưởng rằng anh ta sẽ đối tốt với t?i. . . . . . Hu hu hu. . . . . . T?i c?n t?nh nếu c? thể chung sống h?a b?nh với anh ta. . . . . . Hu hu hu. . . . . . T?i sẽ lập tức chia tay Tra Ch? Cực rồi bỏ trốn với anh ta . . . . . . Hu hu hu. . . . . . Ti?u Long Vũ khốn kiếp . . . . . . Hu hu hu. . . . . .
T?i lao ra khỏi s?n, bắt đầu chạy như đi?n, sợ Ti?u Long Vũ đuổi theo. Nhưng sự thật chứng minh l? t?i tự m?nh đa t?nh. Cho đến khi t?i mơ mơ m?ng m?ng chạy đến cổng lớn của Ph? Qu?n Tư, ph?a sau cũng kh?ng xuất hiện lấy một người. T?i lấy thẻ b?i ra, h?ng hổ giơ l?n trước mặt hai người g?c cổng. Bọn họ nh?n nhau, cung k?nh thả t?i ra ngo?i.
Đi th?i, đi th?i, con người sẽ phải học c?ch tự m?nh lớn l?n. . . . . .
????
L?c trước t?i ngồi xe ngựa đến Ph? Qu?n Tư, cho n?n ho?n to?n kh?ng biết đường xung quanh. Đi lung tung một l?c tới khi thật sự mệt mới dừng lại nghỉ ngơi. Quay đầu nh?n ph?a sau, h?nh như kh?ng c? người đuổi theo t?i thật. T?i giống như con ch? nh? c? tang ngồi ở ven đường hứng gi? lạnh, thật sự rất đ?ng thương.
Đ?y l? cảm gi?c g??
Trước kia t?i cảm thấy, nếu t?i th?ch một người, trong l?ng người kia cũng chỉ c? thể c? t?i, kh?ng cho ph?p nh?n người con g?i kh?c. Khi đ? trong l?ng t?i h?o kh? ngất trời, khoe khoang ki?u h?nh nhiều hơn ai hết. Nhưng b?y giờ, cho đến khi thật sự gặp được người kia, t?i mới hiểu.
Kh?ng giống Tra Ch? Cực. Anh ta kh?ng giống Tra Ch? Cực.
Anh ta nhiệt t?nh như lửa, triền mi?n kh?ng nghỉ. Giống như to?n bộ thế giới đều l? đen trắng, chỉ c? ở b?n anh ta mới c? m?u sắc.
M? sao t?i lại so s?nh với người chết?
Qu? muộn, tất cả đều đ? qu? muộn. Đến khi t?i th?ch anh ta, mới biết trong mắt anh ta trước nay chưa bao giờ l? Dương Qu?ch. C? g?i t?n Lan Khanh kia vĩnh viễn dừng lại ở bảy năm trước sẽ kh?ng bao giờ h?o t?n. Đ? l? người đ? từng ở b?n anh ta, l? c? g?i anh ta y?u hơn mười năm.
T?i ủ rũ ngồi ở ven đường, nh?n con kiến b? dưới t?ng c?y, lấy c?nh c?y nhỏ chọc n?.
Sắp sang xu?n rồi.
Mười lăm th?ng ba, chỉ c?n hơn một th?ng nữa.
. . . . . . Mười lăm th?ng ba? !
Trong l?ng t?i đột nhi?n hoảng hốt. Mấy ng?y trước sư phụ nhận được thư của Cung c?i g? C?c đ?, nội dung b?n trong hẳn l? c? li?n quan tới t?i. Nhưng t?i vừa đến đ?y kh?ng l?u, sao c? thể d?nh d?ng g? đến cung Hoa C?c đ?? Hẳn l? cục diện rối rắm do Lan Khanh để lại rồi.
Vừa rồi Ti?u Long Vũ c?n n?i c?i g? m? đại nạn bảy năm trước. . . . . .
Chẳng lẽ năm đ? Lan Khanh đắc tội với người ta, b?y giờ đối phương tưởng t?i l? c? ấy, muốn tới đuổi giết t?i?
Thật buồn cười!
Dựa v?o c?i g?! Dựa v?o c?i g? m? thứ tốt đẹp c? ta lấy hết đi, b?y giờ c?n muốn t?i chết thay c? ta lần nữa?!
T?i c?ng nghĩ c?ng thấy c? l?, trong l?ng mắng c? g?i t?n Lan Khanh đến m?u ch? phun đầu. Nếu những người đ? thật sự muốn mạng của t?i, t?i chạy đến đ?u, họ cũng c? thể t?m được t?i. T?i ở đ?y lạ nước lạ c?i, c? thể sinh tồn được kh?ng vẫn đ? vấn đề, sao c? thể tr?nh khỏi đuổi giết được?
T?i ngồi b?n đường như kh?c gỗ một l?c. Đ? rất muộn rồi, tr?n đường vắng vẻ, cửa h?ng b? đường cũng đ? sớm đ?ng cửa. Ở đ?y kh?ng thể so với hiện đại, kh?ng c? sống về đ?m, ăn xong cơm chiều kh?ng l?u đều đi ngủ cả.
T?i g?i đầu, ngẫm lại vẫn n?n về Ph? Qu?n Tư th?i, c?ng lắm th? về sau tr?nh gặp Ti?u Long Vũ. Bảo vệ t?nh mạng quan trọng hơn.
T?i nh?n tr?i nh?n phải một l?t, vẫn kh?ng biết đường. Quan t?m l?m g?, kh?ng thể ngồi đ?y cả đ?m được. Mấy con đường n?y đi một l?c sẽ nhận ra th?i.
T?i đứng dậy phủi m?ng đi về. Cũng chưa đi xa lắm, liền nghe lo?ng tho?ng c? tiếng cười v? tiếng h?t vang l?n từ con đường ph?a trước. H?m nay kh?ng phải ng?y hội, sao giờ c?n n?o nhiệt như vậy?
Vừa đến gần, trước mặt liền ập tới m?i son phấn, c?n c? tiếng cười duy?n của con g?i.
. . . . . . Đ?y, ch?nh l? đường ?t?nh y?u? trong truyền thuyết sao?
????
T?i ho khan v?i tiếng, đứng ở ng? tư l?m bộ như lơ đ?ng nh?n con đường kia. Nh?n mấy lần l? hết hứng th?, bởi v? những kẻ đến chỗ n?y t?m vui hơn ph?n nửa l? người c? tiền, m? khi t?i ngh?o t?ng th? gh?t nhất l? gặp kẻ c? tiền. Ngay khi t?i đang định xoay người đi, đột nhi?n trước mắt hiện l?n hai b?ng người quen quen. T?i kinh h?i, vội v?ng chạy đến g?c đường trốn.
Hai người vừa từ phố hoa đi ra h?a ra l? Tư Đồ Lượng v? nh?c con lu?n sợ t?i!
Tư Đồ Lượng ơi l? Tư Đồ Lượng, b?nh thường nh?n anh ta ra vẻ ch?nh nh?n qu?n tử, kh?ng ngờ lại l? đồ h?o sắc! Thật sự l? mặt người dạ th?, c?n dạy hư trẻ con!
Mặt hai người đ? lạnh tanh, kh?ng n?i g? ra phố.
Bọn họ ti?u dao xong rồi, giờ chắc l? về Ph? Qu?n Tư nhỉ?
Nghĩ đến đ?y, t?i vội v? l?n b?m s?t ph?a sau bọn họ, định thần kh?ng biết quỷ kh?ng hay trở về. C?n chưa được bao xa, nh?c con kia liền v? thức quay đầu lại, đ?ng l?c nh?n thẳng mặt t?i.
T?i mỉm cười th?n thiện, trong mắt tỏ vẻ ?hai người đi đường hai người, ch?ng ta coi như kh?ng biết?. Nhưng sắc mặt thằng nh?c kia đột tr?n trở n?n trắng bệch, cẩn thận liếc nh?n Tư Đồ Lượng b?n cạnh, sau đấy lấy ?nh mắt phức tạp nh?n t?i, tay phải động đậy.
Trong nh?y mắt t?i bỗng cảm thấy đ?i t? rần, cắm đầu ng? quỵ tại chỗ.
Đợi đến t?i kh? khăn lật người, hai người đ? đ? đi mất h?t. T?i đau đến mức kh?ng k?u l?n được, trong l?ng tức giận ngập trời. Thằng nh?c con đ? tiện v? sỉ! Chỉ nh?n thấy c?c người đến phố hoa th?i m?! Vậy m? lại. . . . . . Lại đ?nh l?n t?i! Xem ng?y mai chị đ?y c? lột da mi ra kh?ng!
T?i xoa xoa c?i ch?n ho?n to?n kh?ng c? cảm gi?c của m?nh, trong l?ng v? c?ng sợ h?i. H?m nay đ?ng l? xui tận mạng? Đầu ti?n l? trộm kiếm kh?ng th?nh, chẳng hiểu sao lại chui đ?u ra một t?n Ti?u Long Vũ. Bị anh ta đẩy l?n giường. G?i đồ chạy đi th? kh?ng t?m thấy đường về. Hồ đồ đến phố hoa, gặp Tư Đồ Lượng với thằng nh?c con c? tố chất thần kinh kia, sau đấy lại bị thằng nh?c con phế đi hai ch?n.
T?i sẽ kh?ng chết c?ng tr?n đường đấy chứ. Từ giờ đến l?c trời s?ng c?n rất l?u, trời lạnh thế n?y, ch?n lại kh?ng thể động đậy được, liệu đ?m đến m?o hoang ch? hoang c? ra ngo?i tản bộ, tiện thể coi t?i như điểm t?m kh?ng?
C?i t?n Ti?u Long Vũ v? lương t?m kia, kh?ng thấy t?i th? phải biết đường ra ngo?i t?m chứ. T?i vẫn chưa ?h?i h?a? rồi vứt bỏ anh ta, anh ta đ? bỏ t?i trước rồi. . . . . .
T?i c?ng nghĩ c?ng đau l?ng, nước mắt chảy r?ng rọng, bụng đ?i k?u ọc ọc, ch?n mới dần dần bắt đầu c? ch?t cảm gi?c. T?i kh?ng ngừng m?t xa hai ch?n m?nh, cuối c?ng khi trời sắp tối l? c? thể động đậy được rồi. T?i thử đứng l?n, đi đến ven đường nhặt được một c?nh c?y, chống c?nh c?y đi từng bước một theo hướng mấy người Tư Đồ Lượng biến mất. Ch?n vừa x?t vừa t?, nhưng c?n hơn l? kh?ng c? cảm gi?c.
Khi t?i b? về đến Ph? Qu?n Tư như ăn m?y, trời đ? sắp rạng s?ng rồi. Hai c?y đuốc trước cửa giương nanh m?a vuốt trong gi?, c? cả hai người g?c cổng cũng c? vẻ ?m trầm đứng đ?. Ngo?i tiếng gi?, to?n bộ Ph? Qu?n Tư đều rất y?n tĩnh, giống như lần đầu ti?n Ti?u Long Vũ đưa t?i đến đ?y.
Khi đ? t?i kh?ng chịu để ?, anh ta k?o tay t?i, đi qua những nơi n?y, tới điện L?u Vũ.
Thời gian mới chỉ qua nửa th?ng, nhưng tất cả đ? kh?ng c?n giống xưa nữa.
T?i mệt mỏi gật gật đầu, nhận lấy đ?n lồng người g?c cổng đưa cho, l? th?n thể vừa mệt vừa đ?i về tiểu viện của m?nh. Ti?u Long Vũ chắc đ? sớm đi ngủ rồi. C?ng lắm th? từ nay về sau giả vờ kh?ng quen biết anh ta, chỉ cần ở lại Ph? Qu?n Tư l? tốt rồi. Coi như nể mặt Lan Khanh, đến l?c đ? Lục Ly v? sư phụ cũng nhất định sẽ che chở t?i.
Ai, v? mạng sống, t?i thật sự rất bực.
?Biết đường về rồi??
C?n chưa đi đến s?n, t?i chợt nghe thấy tiếng n?i giận dữ vang l?n ở g?c tường.
Ti?u Long Vũ mặt kh?ng biểu cảm tựa l?n tường, ?nh mắt lạnh như băng, giống như một con s?i hoang nh?n t?i, tất cả dịu d?ng l?c trước đều biến mất kh?ng thấy. Đột nhi?n t?i cảm nhận được sự sợ h?i kh?ng r? từ đ?u tới, những o?n hận m?nh liệt với anh ta l?c trước bỗng chốc biến mất tăm.
C? lẽ quan hệ của hai ch?ng t?i lu?n thế n?y. Anh ta l? Ti?u thiếu hiệp cao cao tại thượng v? c?ng cao cường, m? t?i chỉ l? một b? g?i mồ c?i kh?ng nơi nương tựa, thỉnh thoảng sẽ giương nanh m?a vuốt, nhưng chỉ cần một ?nh mắt sắc b?n của anh ta th?i cũng đủ l?m t?i l?i bước.
Anh ta chăm s?c t?i như th? cưng. Khi t?m trạng tốt th? g?i g?y t?i, khi bực m?nh th? thẳng ch?n s?t đi.
Ti?u Long Vũ đột nhi?n cười khẽ một tiếng, thấp giọng hỏi: ?Muội đang sợ g? vậy??
?Muội. . . . . . Kh?ng, kh?ng sợ.?
?Ta sẽ ăn muội ???
?Kh?ng, kh?ng phải thế . . .?
?Kh?ng sai, ta thật sự sẽ ăn muội. Cả đ?m qua, ta lu?n nghĩ n?n x? muội ra th?nh từng miếng từng miếng nuốt v?o bụng thế n?o.?
Anh ta cười rộ l?n. T?i ngẩng đầu nh?n anh ta, mắt anh ta vừa đen vừa s?u, kh?ng nh?n thấy đ?y.
Một gi?y sau, c?nh tay t?i đ? bị người ta t?m được. Ti?u Long Vũ nhẹ nh?ng dẫn t?i đi đường, cuối c?ng lại đẩy mạnh v?o trong s?n. T?i lảo đảo, vừa miễn cưỡng đứng vững, tai t?i lại đau nh?i.
?Dương Qu?ch, muội được lắm, biết bỏ nh? ra đi rồi cơ đấy.?
T?i kiễng ch?n nghi?ng đầu oa oa k?u to: ?Đau, đau qu?, huynh bỏ tay ra!?
Ti?u Long Vũ anh giỏi lắm, t?i c?n chưa tức giận anh đ? ra tay trước rồi! Anh thật sự nghĩ rằng t?i l? m?o con ch? con anh nu?i sao? !
Cũng kh?ng chờ t?i tức giận chất vấn, b?n tai đ? vang l?n giọng n?i ?m trầm của anh ta: ?Kh?ng phải muội muốn chạy sao? Được, cho muội chạy, muội đi đi.
Lần sau nh?n thấy muội, ta coi như kh?ng biết muội.?
N?i xong anh ta vung tay, n?m một c?i bao ra, xoay người kh?ng nh?n t?i nữa.
C?i bao nặng như bao thuốc nổ. T?i miễn cưỡng đỡ được, c?i gập người xuống. Mở ra xem nh?n thấy b?n trong to?n l? v?ng!
Anh ta c? nhiều tiền vậy sao?!
T?i kh? tin nh?n b?ng lưng anh ta, trong l?ng đột nhi?n bốc hỏa, hơi thở c? thể đốt cả đồng cỏ. T?i n?m mạnh c?i bao l?n người anh ta, h?t to như liệt sĩ c?ch mạng: ?Trả lại cho huynh! Muội kh?ng th?m! Huynh đừng h?ng s?m sỡ muội xong rồi đuổi muội đi!?
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp