Trong lều tím ngồi hai người, đều là ông lão, tóc hoa râm nhưng mắt sáng ngời. Trước mặt họ đặt một cái bình nhỏ rất bình thường, bên trong trống rỗng.
Trong đó một ông lão mặc áo choàng trắng hai ngón tay kẹp một viên đan dược, chăm chú nhìn nó nửa ngày sau đó mắt chợt lóe sáng, kinh ngạc và do dự.
Ông trầm ngâm trong giây lát, để đan dược dưới mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mạnh mở mắt ra.
"Như gã đã nói, đích thực có hiệu quả khó tin! Lão phu ở Phong Quyến bộ lạc nhiều năm như vậy chưa từng thấy loại dược vật thế này. Nhìn bộ dạng không giống như là cổ dược, bên trên không có dấu vết của năm tháng, là mới luyện chế thời gian không lâu! Đây rốt cuộc là cái gì…"
"Đáng tiếc đã qua khá lâu, Tà Man càng không dễ chọc, nếu không sẽ biết lai lịch vật này." Một ông lão khác chậm rãi mở miệng.