Câu Chuyện Về Em
Chương 37
Sau khi cãi nhau, Từ Tiểu Hà đổi phòng ký túc xá. Về Ôn Viễn vẫn còn những lời đồn đãi về cô, hơn nữa còn có rất nhiều phiên bản khác nhau, nhưng bởi vì người trong cuộc không hề có động tĩnh gì cho nên những người tò mò cũng dần dần mất hứng. Chu Nghiêu cũng an ủi cô……những người đó cũng không có ác ý gì, chẳng qua là cuộc sống của họ quá nhàm chán cho nên muốn tìm chút việc để mua vui mà thôi.
Ôn Viễn cười nhạt không nói gì.
Tết Nguyên Đán vừa qua, đợt thi cuối kỳ cũng chuẩn bị đến.
Cuộc thi lớn thứ hai của đại học T có hai đặc điểm: dài và khó. Dài chính là thời gian dài, khó là đề thì rất khó. Cho nên các bạn học cũng trở nên bận rộn.
Ôn Viễn là người duy nhất trong ký túc xá không quan trọng kỳ thi, tuy không hay cúp cua, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cúp mấy tiết ngoại khóa rủ bạn cùng phòng đi dạo phố. Cho nên khi kỳ thi thứ hai tới, áp lực của ba người đều rất nhiều, cả ba như cắm rễ trong phòng tự học hơn một tháng, cuối cùng cũng đối phó xong với kỳ thi. Sau khi thi xong cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều, Lưu Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu xách hành lý trở về nhà, Ôn Viễn thì vẫn ở lại thành phố T thêm mấy ngày.
Mấy ngày này, thành phố T lại đón một trận tuyết nữa. Năm nay tuyết rơi ở thành phố T vượt qua lượng tuyết của năm năm trước cộng lại. Vì thế đài truyền hình còn làm cả một chương trình đặc biệt bình luận về tình hình trái đất đang ấm lên và tình hình thời tiết kỳ lạ của năm nay. Người dân bình thường thì cũng không quá quan tâm đến cái này, họ chỉ cảm thấy thời tiết năm nay rất lạnh, trên đường cũng không có nhiều xe cộ qua lại.
Chỉ là Ôn Viễn lại không hề cảm thấy như vậy chút nào, bởi vì quanh năm tòa nhà GP đều dùng máy điều hòa không khí. Ôn Viễn núp trong phòng tổng giám đốc chơi game trên máy tính, dĩ nhiên không cảm nhận được cái lạnh. Cô đã ở đây được một tuần, trên danh nghĩa là tới thực tập, nhưng sau cuộc thi vất vả vừa rồi, Ôn Viễn cũng lười làm công việc liên quan đến số liệu. Cô mang laptop tới đây, nhưng hôm nay tâm tình bạn học Ôn Viễn không tốt chút nào.
Ôn Hành Chi đang ở trong phòng họp, cuộc họp kéo dài hai giờ cho nên khi kết thúc cũng đã đến giờ tan làm. Anh xoa xoa mi tâm, đẩy cửa phòng làm việc đi vào, anh phát hiện Ôn Viễn đang nằm gục trên bàn trà nhỏ không nhúc nhích, mà cửa sổ trò chơi của cô thì thấy nhân vật Lolita đang bị người khác giết chết nằm hộc máu trên mặt đất.
Anh đứng một bên, cúi đầu nhìn một chút, sau đó gõ gõ đầu cô: “Hôm nay chiến đấu sao lại thảm như vậy?”
Ôn Viễn ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn anh, mới kịp phản ứng cầm con chuột lên điên cuồng bấm. Nhưng chết thì cũng chết rồi, mất dê mới lo sửa chuồng thì có tác dụng gì nữa. Ôn Viễn chán nản tắt máy tính đi.
Ôn Hành Chi nhìn cô có chút buồn cười, cùng không gấp gáp hỏi. Anh ngồi lại vào bàn đem xấp tài liệu trong tay ra giải quyết rồi mới lên tiếng: “Nói anh nghe một chút, đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Viễn cảm thấy người này thật thần kỳ, cô còn chưa biểu hiện cái gì ra mà anh đã biết cô có chuyện? Bĩu môi, cô nói: “Bà Thành mới vừa gọi điện thoại.”
“Bà ấy nói cái gì?”
“Giục em mau trở về nhà chứ sao.”
Ôn Hành Chi ồ lên một tiếng, từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên nhìn cô: “Lão bà ấy biết em được nghỉ lúc nào?”
Ôn Viễn nhìn xung quanh mà không nhìn anh: “Không cẩn thận nên lỡ miệng nói ra.”
Quả nhiên là ngốc.
“Rồi sao?”
“Nói ngày mai em phải về.” Ôn Viễn chột dạ trả lời một câu, sau đó lại nhìn sắc mặt của Ôn Hành Chi rồi vội vàng nói tiếp: “Còn nói sẽ cho người đến đón em về, chẳng qua là em đã từ chối.
Ôn Hành Chi cười như không cười liếc cô, sau đó đứng dậy lấy áo khoác trên giá. Ôn Viễn nhìn thấy liền vội vàng hỏi: “Anh làm gì thế?”
Anh nhìn cô một cái: “Em đứng lên đi, thân thể không thoải mái không nên ngồi trên đất.”
Mặt Ôn Viễn đỏ hồng từ trên thảm mềm mại đứng lên, hôm nay là ngày đầu tiên dì cả ghé thăm cô. Mặc dù không quá đau nhưng vì bụng trướng lên nên cũng có chút khó chịu. Cô nhìn anh sửa soạn cặp táp, không khỏi hỏi: “Không phải hôm nay anh sẽ đưa em về nhà chứ?”
Cô ngoan ngoãn nhận lấy áo khoác anh đưa cho mình để mặc vào, làm vẻ mặt đáng thương nhìn anh. Ôn Hành Chi chăm chú nhìn cô một lát, đưa tay lên đầu cô gõ gõ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Anh lấy xe, lái xe mang cô về nhà. Khi tới trung tâm thương mại gần nhà thì ngừng lại, tối nay hai người không có ra ngoài ăn cơm, dĩ nhiên là mua đồ về nhà tự nấu ăn.
Một tay Ôn Hành Chi đẩy giỏ hàng một tay chọn thực phẩm. Ôn Viễn đứng một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, lúc nãy anh mang áo khoác bỏ ngoài xe, nên bây giờ chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi màu đen, cả người lộ ra khí chất thanh nhã, nhất là thỉnh thoảng chân mày nghiêm túc kia lại nhíu lại, thật là rất mê người. Ôn Viễn biết diện mạo anh rất đẹp, nhưng cô cũng rất ít khi tỏ ra bộ dạng háo sắc trước mặt anh, nhưng mà lúc này khi nghĩ tới ngày mai phải trở về thành phố B, Ôn Viễn không muốn di dời tầm mắt.
“Em đi cân mấy thứ này đi, anh đi mua một ít trái cây.” Ôn Hành Chi dặn dò.
Cô liếc nhìn một túi đầy đồ mà anh chọn thì sững sờ ồ lên một tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ. Ôn Hành Chi nhận thấy sự khác thường của cô, nghiêng người hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy hông anh. Ở chỗ đông người, cô nương này tự nhiên ôm anh làm cho Ôn Hành Chi có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại những chuyện vừa qua, anh hiểu ra.
“Được rồi.” Anh vỗ vỗ đầu cô: “Anh không trách em.”
Anh thật sự là không muốn đưa cô về nhà, nhưng cũng biết cô đã rời khỏi nhà hơn nửa năm, ở thành phố B vẫn có người nhớ cô. Huống chi hiện tại cũng không phải là thời điểm tốt, cho nên anh nhất định phải đưa cô về thành phố B.
Ôn Viễn lắc đầu một cái, lý do hoàn toàn không phải vì vậy. Cô thật sự không muốn trở về, ở thành phố T thoải mái quen rồi, vừa nghĩ phải về nhà đối diện với những người đó cô cảm thấy nặng nề. Quan trọng nhất là cô biết anh sẽ không theo cô trở về, cũng không phải bởi vì kiêng dè, mà là hàng năm đều như thế…..anh dường như không bao giờ đón năm mới ở nhà.
“Vậy anh cũng sẽ về nhà chứ?” Cô không có buông tay, chỉ hỏi.
Ôn Hành Chi kéo cô qua bên cạnh, nói: “Anh không về.”
Đã biết là như vậy mà. Ôn Viễn trừng mắt nhìn anh rồi lại cúi đầu xuống. Cứ như vậy mà Ôn Hành Chi phải nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, đưa tay vuốt theo bản năng.
“Chẳng qua là sẽ về thị trấn A.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, có chút không hiểu ý của anh. Chỉ cảm thấy khóe môi anh nhếch lên, từ từ nói: “Cho nên năm nay em cứ trở về nhà trước đi, chờ thêm hai ba năm nữa, anh lại dẫn em về thị trấn A đón lễ mừng năm mới.”
Đi đâu đón lễ mừng năm mới? Ôn Viễn suy nghĩ trong nháy mắt mới kịp phản ứng, cô chợt dùng sức kéo áo anh lại. Này, đây là có ý gì….? Cô nhìn anh không tin tưởng, đang mong anh nói thêm điều gì đó. Mà Ôn tiên sinh luôn dừng lúc cần thiết, thấy cô ngạc nhiên thì đem túi đưa lại cho cô.
“Có thể đi chưa, Ôn tiểu thư?”
Ôn Viễn liếc anh: “Ôn tiên sinh, thời gian hai ba năm có phải là quá dài hay không?”
Ôn tiên sinh trả lời rất thong thả: “Em đã nghĩ như vậy, không bằng ngày mai anh với em cùng đi.”
Cô mới không cần.
Ôn Viễn không nói nữa, cầm túi bước đi. Ôn Hành Chi nhìn theo bóng lưng nho nhỏ tràn đầy sức sống của cô thì nhàn nhạt lắc đầu cười một tiếng.
Hai ba năm đúng là quá lâu.
[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]
Ngày thứ hai, Ôn Viễn ngồi xe trở về thành phố B. Lúc này Ôn Viễn không nhịn được có chút giận hờn, hai thành phố gần như vậy, mà chỉ nửa giờ chạy xe lại làm cho cô cảm thấy rất áp lực.
Tới đón Ôn Viễn là cảnh vệ, anh ta đem hành lý của cô bỏ vào cốp sau của chiếc xe Jeep, sau đó lái xe đưa cô trở về nhà họ Ôn. Cho nên, sau khi rời đi nửa năm, Ôn Viễn chỉ mất chưa tới hai tiếng đồng hồ đã trở về rồi.
Cô đứng ở cửa chính, thở dài bước vào trong viện. Thời tiết thành phố B cũng như thành phố T đều xấu như nhau, bão tuyết không ngừng, trong sân trừ lối đi chính có một tầng tuyết mỏng do thường xuyên có người quét dọn còn những nơi khác đều bị tuyết phủ dầy qua đầu gối.
Ôn Viễn đạp trên tuyết kẽo kẹt đi lên bậc thềm.
Cô đưa tay, hơi chần chừ đẩy cánh cửa, mà trong nháy mắt người ngồi trên ghế salon trong đại sảnh đều đưa mắt nhìn người đang ở bậc thềm, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Viễn đứng yên tại chỗ. Là Kiều Vũ Phân, nửa năm không có gặp, thần sắc bà so với lúc cô đi đã tốt hơn nhiều, đang cười khách sáo với một người khác cũng đang nhìn Ôn Viễn.
So với Ôn Viễn, Kiều Vũ Phân thật sự bình tĩnh hơn nhiều. Bà nhìn thấy Ôn Viễn, sau đó nghiêng đầu nói với người bên cạnh mấy câu liền đi tới ngưỡng cửa,
“Đã về rồi à, còn đứng đó làm gì vậy, mau vào nhà đi.”
Ôn Viễn a một tiếng, lấy hành lý từ trong tay người cảnh vệ, đi vào trong nhà.
“Có lạnh không?” Kiều Vũ Phân phủi tuyết trên vai cô rồi hỏi, trái tim Ôn Viễn nóng lên, vừa muốn nói không lạnh, thì người phụ nữ ngồi trên ghế đã lên tiếng.
“Vũ Phân, đây là con gái nhà cô à, đã lớn như vậy sao? Đi học xa về nhà hả?”
Kiều Vũ Phân cười cười, cũng không có trả lời. Người phụ nữ kia cảm thán: “Có thể thấy được tình cảm của cô cùng với chồng thật là tốt, vừa có con trai vừa có con gái, thật hạnh phúc.”
Người biết được thân thế thật của Ôn Viễn không nhiều lắm. Thứ nhất là nhà họ Ôn kín tiếng, không thích nói chuyện của mình cho người ngoài. Thứ hai là đại viện của nhà họ Ôn cũng không dễ để đi vào, những người có thể vào được thì toàn là người thân, những người như vậy dù có biết cũng sẽ không đem chuyện đi nói lung tung. Người phụ nữ này nhìn lạ mặt, chắc không phải là người thân hoặc có thể là người mới quen. Cô lễ phép cười cười với bà ta.
Người phụ nữ này cũng cười lại: “Tôi thấy con bé không giống cô, chắc là giống cha nó nhiều hơn phải không?”
Kiều Vũ Phân nghe thấy như vậy động tác trên tay cũng dừng một chút. Mà Ôn Viễn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Vũ Phân, chỉ nhìn một cái thôi nhưng cũng đã thấy rõ những cảm xúc phức tạp trong mắt bà. Bà nghiêng đầu, nói chuyện với người phụ nữ kia: “Nói đùa chứ, đây không phải là con ruột của tôi cùng Ôn Hành Lễ, là con một người bạn của Hành Lễ, hai vợ chồng người đó không may bị tai nạn xe cộ qua đời sớm, trong nhà không còn ai, nên mới nhận về nuôi. Tuy chỉ là nuôi nhưng cùng với Ôn Kỳ không có sự khác biệt.”
Ôn Viễn ngây ngẩn cả người, người phụ nữ kia cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng phản ứng thật nhanh, lập tức sửa lại lời nói: “Cô và Hành Lễ thật là người có lòng.”
Kiều Vũ Phân cười cười, quay đầu lại nhìn Ôn Viễn: “Lên lầu đi, bà Thành đang dọn dẹp phòng cho con đấy.”
“Dạ.”
Ôn Viễn đáp lại một tiếng, giọng nói khô khốc vô cùng.
Cô biết cô hy vọng xa vời, cũng biết bản thân mình quá ích kỷ. Là cô lựa chọn muốn rời khỏi, như vậy cũng không thể mong đợi có sự ấm áp trước kia, hoặc là tất cả những cái trước kia đều là giả. Như vậy thì trong căn nhà này có cái gì là thật đây?
Ôn Viễn đẩy cửa vào thì nhìn thấy bà Thành.
Tuy đang là giữa trưa nhưng ngoài trời cực kỳ âm u, cho nên trong phòng vẫn phải mở một cái đèn, không phải là rất sáng nhưng thật ấm áp. Căn phòng nửa năm không có người ở nhưng rất sạch sẽ, bà Thành đang khom lưng trải giường chiếu cho cô. Nghe tiếng mở cửa, bà quay người lại.
Bà thật sự đã già rồi, nửa năm nay tóc bạc đi không ít, động tác cũng chậm chạp đi rất nhiều. Nhìn bà Thành, lỗ mũi Ôn Viễn cảm thấy cay cay, nước mắt không nhịn được khẽ rơi xuống. Vành mắt bà Thành cũng hồng hồng, nắm lấy tay cô ôm vào ngực, chậm rãi vỗ vỗ lưng cô: “Tiểu bảo bối, cháu đã trở về.”
“Bà.” Ôn Viễn đưa tay ôm lấy cổ bà, chôn đầu vào vai bà Thành.
“Không được khóc, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Bà Thành dỗ cô giống như lúc cô còn nhỏ, nhưng bà làm sao không biết Ôn Viễn cảm thấy tủi thân chứ. Hơn nửa năm nay, trong nhà rất ít khi gọi điện thoại cho cô, cho dù có gọi thì cũng đều là bà gọi. Cho dù đứa bé này có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa cũng không khỏi cảm thấy tủi thân.
“Có lạnh không?” Bà Thành lau khô nước mắt trên mặt Ôn Viễn, nhẹ nhàng hỏi. Thấy cô khịt khịt lỗ mũi, lắc đầu một cái, lại cười nói: “Nhìn cháu này, chóp mũi cũng đã đỏ lên, gương mặt nhỏ nhắn cũng lạnh ngắt, còn nói là không lạnh. Mau tới đây nằm một chút, phòng này cũ rồi, lò sưởi lâu lắm cũng không dùng, bà đem thảm điện qua cho cháu dùng, mau mau tới đây đi.”
Bà giúp Ôn Viễn cởi quần áo, Ôn Viễn nín khóc cười một tiếng, cởi quần áo ngoài leo lên giường nằm.
“Có ấm không?”
Ôn Viễn gật gật đầu, bà Thành cảm thấy hài lòng: “Trở về vào lúc này, cháu đã ăn cơm trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi.” Cô ồm ồm đáp. Hôm nay là thứ năm, bởi vì muốn đưa một bạn nhỏ về nhà mà lịch trình buổi sáng của Ôn Hành Chi đều bị đẩy xuống. Cố ý đợi cô thu dọn xong hành lý, mang cô đi ăn cơm rồi mới đưa cô ra chỗ đón xe.
“Là Hành Chi đưa cháu đến chỗ đón xe?”
Ôn Viễn ậm ừ một tiếng, cô liền thấy bà Thành cười cười: “Chú của cháu chuyện gì cũng không quan tâm, đừng nói là mấy đứa cháu, bà sợ là về sau con của nó cũng không dám gần gũi nó. Không ngờ cũng không tệ lắm, còn biết chăm sóc cho cháu. Cháu chưa gây phiền toái gì cho nó chứ?”
“Không có.”
Ôn Viễn chu môi, chui vào trong chăn. Mặt cô bởi vì những lời bà Thành nói không nhịn được mà đỏ lên, con anh, chính là con của anh, ha ha.
“Cháu cười khúc khích cái gì vậy, mau nói cho bà nghe một chút, điều kiện ăn ở trong ký túc xá ở trường cháu như thế nào, thức ăn có được không, bà thấy cháu hình như là gầy đi….”
Buổi chiều hôm đó, bà Thành thao thao bất tuyệt nói với cô rất nhiều chuyện. Cái chăn này quá ấm áp, nên Ôn Viễn trả lời câu được câu không thì từ từ ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi tối, Ôn Viễn mơ mơ màng màng ngồi trên giường một lát, mới chậm rãi mặc lại quần áo. Cô liếc mắt nhìn, đã sáu giờ rưỡi rồi. Ôn Viễn vỗ vỗ ót, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Mà trên màn hình đã báo hai cuộc gọi nhỡ, Ôn Viễn vội vàng gọi lại, điện thoại báo lên hai tiếng, sau đó bị………cúp?
Ôn Viễn khó tin nhìn điện thoại di động, vậy mà anh lại từ chối không nhận điện thoại. Ôn Viễn bĩu môi, buồn bực một lát, vừa soạn tin nhắn thì có điện thoại gọi tới. Nhìn những con số không ngừng nhún nhảy trên màn hình. Ôn Viễn làm mặt quỷ, nhấn phím nghe.
“Về đến rồi?”
Ôn Viễn ừ một tiếng, oán trách nói: “Hồi nãy sao lại cúp điện thoại của em?”
“Anh đang họp.”
Ôn Viễn nghĩ, trễ như vậy mà còn họp?
“Em ăn cơm tối chưa?” Người đầu dây bên kia hỏi, dường như là mới uống nước ấm nên giọng nói không hề trầm thấp giống như lúc nãy.
“Còn chưa ăn.” Ôn Viễn cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên chăn của mình: “Em mởi ngủ dậy.”
“Vậy không tệ, thích thì ở nhà thêm mấy ngày nữa đi.”
“Không.” Cô quả quyết cự tuyệt xong liền cảm thấy hối hận. Quả nhiên người bên kia cười cười: “Anh cố ý.” Ôn Viễn kháng nghị.
“Được rồi, anh biết rồi. Chờ qua năm anh sẽ đón em về.”
Hả? Mắt Ôn Viễn sáng lên: “Anh về đây đón em?”
Ôn Hành Chi ừ một tiếng. Sang năm bên thành phố B cũng có một hội nghị kinh tế quan trọng, anh được mời tham gia, sau khi kết thúc cũng đúng lúc đón cô trở về. Cách ngày đi học còn có mấy ngày, dù sao để cô bé này bên mình cũng tốt hơn là để ở nhà họ Ôn. Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng gây phiền toái cho anh.
Ôn Viễn vui vẻ: “Có thể là có thể, chỉ là đừng quá sớm.”
Cô cố ý làm loạn, ai bảo cả kỳ nghỉ đông anh đều không trở về. Anh bất nhân cũng đừng trách cô bất nghĩa.
Bên kia Ôn Hành Chi nghe được câu này cũng không khỏi cau mày, xoay xoay ghế, nhìn ra trung tâm thành phố T, ánh đèn chiếu lên khắp mọi nơi, nhìn vô cùng ấm áp. Anh cười nhạt rất tự nhiên: “Em rất hả hê thì phải?”
“Em mới không thèm.”
Ôn Viễn giật giật miệng, cười giống như một con mèo con mới chiếm được chút ít tiện nghi.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Viễn đứng dậy duỗi thẳng lưng một cái, vốn dĩ đang có chút ít mất mát nhưng giờ đã khôi phục không ít. Cô đi vào phòng tắm sửa sang, sau đó muốn đi xuống nhà bếp dưới lầu xem một chút. Bà Thành thấy buổi trưa cô còn ngủ nên muốn buổi tối đã nấu cho cô một bữa ăn ngon, nên giờ phút này chắc bận rộn lắm đây.
Nghĩ tới ăn, tinh thần của bạn học Ôn Viễn trở nên tỉnh táo. Chỉ là tâm tình này chỉ diễn ra trong một phút, cô vừa mở cửa liền nhìn thấy một người, Ôn Viễn lập tức ngạc nhiên trợn mắt.
“Anh…anh làm sao lại đứng ở đây?”
Người bên cửa chính là Ôn Kỳ.
Ôn đại thiếu gia nhìn khuôn mặt kinh ngạc của tiểu tử này, nhất thời không nhịn được cốc đầu cô một cái: “Cái thái độ này của em là ý gì, thấy anh sao giống như thấy quỷ vậy.”
Cũng không khác gì gặp quỷ là mấy, Ôn Viễn trừng mắt nhìn anh: “Anh đứng ở đây từ khi nào?”
Ôn Kỳ không đáp, chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới, chậc chậc lên tiếng: “Cũng đủ để ngủ một giấc, em xem một chút bây giờ là mấy giờ đi, cầm tinh con heo hay sao vậy?”
Ôn Viễn không trả lời, bước lên đá vào chân anh một cái. Ôn Kỳ cũng không tức giận, thở dài, lắc đầu một cái: “Cũng biết là không thể trông cậy vào em.”
“Anh muốn làm gì?” Ôn Viễn liếc mắt nhìn anh.
“Nửa năm không gặp, chẳng lẽ muốn ôm em cũng không được sao?”
“Không biết ai nói sẽ thường xuyên đến thăm em, sau đó lại mất dạng.”
“A, nghe lời này, em nhất định là muốn gặp anh. Anh không có tới, có phải em rất thất vọng hay không?”
Nửa năm không gặp, da mặt người này đã dày đến mức này rồi. Ôn Viễn nhìn Ôn Kỳ khinh bỉ, chỉ thấy anh cười nhạt, đôi mắt rất ấm áp. Cô nhìn anh mà cũng không nhịn được cười.
“Đến đây đi.” Anh giang rộng hai cánh tay hướng về phía cô.
Ôn Viễn im lặng một lát, nhìn anh, đang muốn đưa hai tay ra thì nghe thấy một giọng nói.
“Hai đứa còn đứng đây làm cái gì đó, mau xuống lầu ăn cơm.”
Là Kiều Vũ Phân, Ôn Viễn nghe thấy theo phản xạ có điều kiện rút tay về. Ôn Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Kiều Vũ Phân, gương mặt cười cười: “Không có chuyện gì.”
Nói xong anh quay người đi xuống lầu, lúc đi ngang qua chỗ Kiều Vũ Phân ở cầu thang, bà vỗ vai anh: “Viễn Viễn cũng đã lớn, con cũng không được ăn hiếp con bé giống như ngày xưa.”
Ôn Kỳ sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói: “Con sao dám, con bé được mẹ bảo vệ như vậy.”
“Biết là tốt rồi.” Kiều Vũ Phân trách anh một tiếng, rồi bà nhìn về phía Ôn Viễn: “Lo lắng gì à, sao con còn chưa xuống?”
“Vâng.”
Ôn Viễn hồi hồn, khôi phục bộ dáng cười hì hì rồi đi xuống lầu.
Ôn Hành Lễ vẫn không có ở nhà, chỉ nghe bà Thành nói lần này sẽ về nhà đón năm mới. Trên bàn ăn cơm chỉ có năm người, Ôn Khác, bà Thành, Kiều Vũ Phân, Ôn Kỳ, Ôn Viễn.
Ôn Viễn luôn luôn cẩn thận khi cùng ăn cơm với ông nội, mà Ôn Khác dường như nhớ tới đứa cháu gái đã rời khỏi nhà nửa năm mới trở về liền hòa ái hỏi cô mấy câu. Ôn Viễn thật thà đáp, sau đó cũng không nói chuyện nữa. Ôn Khác lại bắt đầu hỏi chuyện Ôn Kỳ.
“Gần đây công ty cháu sao rồi?”
“Vô cùng tốt.”
Ôn Khác hài lòng gật đầu một cái: “Gặp cái gì khó khăn thì nên nói với gia đình, một mình đi ra ngoài xây dựng sự nghiệp là tốt, nhưng cũng không nên quá cứng ngắc, lợi thế có trong tay nên tận dụng, bỏ gần mà tìm xa, đây là cái đạo lý gì? Cháu nói thử xem?”
Ôn Kỳ cười cười: “Cháu biết rồi.”
“Cha, người nên nói với nó thêm mấy câu nữa đi. Đứa bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh, con nói cái gì nó cũng không nghe. Con nói hiện tại quan trọng nhất không phải là công ty mà là mau mau sớm lấy vợ, trông nom việc nhà.” Kiều Vũ Phân cười cười nói.
Ông cụ Ôn Khác nghe xong cười một tiếng: “Mẹ cháu nói có lý, cháu đã nhìn trúng ai chưa?”
Ôn Kỳ cười cười, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ôn Viễn ngồi ở đối diện đang nháy nháy mắt. Đứa bé này chắc chắn là đang hả hê xem chuyện vui, anh liếc mắt cảnh báo cô một cái, rồi bình thản trả lời ông cụ: “Có rồi, chỉ là vẫn còn một chút khó khăn.”
“Thật sao?”
Nét mặt Kiều Vũ Phân lập tức thay đổi, Ôn Khác cũng hứng thú liếc nhìn anh, mà Ôn Viễn lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cô thấy tầm mắt anh nhìn lên người mình, sau đó Ôn đại thiếu gia liền nói: “Ai da, cháu chỉ nói đùa thôi.”
“Con….con, đứa nhỏ này.” Kiều Vũ Phân bất mãn trừng mắt liếc anh một cái: “Để cho con tự tìm đối tượng khó như vậy sao.”
Ôn Kỳ cười cười, không thèm để ý nữa.
Nhưng trong lòng không nhịn được thở dài: Đúng vậy, nhưng không phải là một chút khó khăn đâu.
Gần tới thời điểm cuối năm, Ôn Hành Lễ cũng từ Châu Âu trở về.
Mấy năm gần đây cơ hội về nhà ăn tết của Ôn Hành Lễ cũng không nhiều, dù sao cũng là người đang đương nhiệm nên có nhiều công việc bận rộn. Cho nên mùa xuân năm nay có thể nhìn thấy cha, Ôn Viễn thực sự cảm thấy ngạc nhiên.
Mười mấy tiếng ngồi máy bay cộng với chênh lệch múi giờ làm cho gương mặt không còn trẻ trung của Ôn Hành Lễ tràn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không thể che đậy được vẻ vui mừng. Ông mang về rất nhiều quà, phần lớn trong đó đều là dành cho Kiều Vũ Phân. Có thể nhận ra, kể từ khi Kiều Vũ Phân bệnh nặng lần đó, Ôn Hành Lễ vô cùng quan tâm đối với bà và gia đình. Mặc dù Kiều Vũ Phân không có nói gì nhưng trên mặt cũng có thể nhìn thấy bà rất vui mừng. Ăn xong bữa tối bà còn cố ý pha một bình trà đưa cho Ôn Viễn mang vào thư phòng.
Ôn Hành Lễ đang đeo mắt kính chăm chú nhìn vào máy tính, bên cạnh tay là một xấp tài liệu. Ông rõ ràng là rất bận, cho dù có về nhà nhưng công việc cũng không thể nào mà dừng được. Vừa liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấy tóc ở thái dương của ông đã bạc trắng, nhìn vô cùng chói mắt, lỗ mũi Ôn Viễn cảm thấy ê ẩm, cô đưa ly trà đặt lên bên cạnh tay trái của ông, đang chuẩn bị rời đi thì liền bị Ôn Hành lễ gọi lại: “Con gái?”
Ôn Viễn xoay người, nhẹ nhàng đứng trước mặt ông. Ôn Hành Lễ từ từ gỡ mắt kính trên sống mũi của mình xuống, khuôn mặt giãn ra, mỉm cười nhìn Ôn Viễn: “Mới có nửa năm không gặp, có phải con đã tăng cân không?”
“Con mập sao?”
Ôn Viễn nhếch nhếch miệng túm quần áo của mình, cô thật sự muốn mập lên một ít, bởi vì mọi người đều không thích cô quá ốm, ngay cả con heo nhỏ cũng không bằng.
“Ừ, khuôn mặt có vẻ đầy đặn, hơn nữa khí sắc cũng không tệ.” Ôn Hành Lễ cười hòa ái: “Cùng nói chuyện với cha một lát, có phải lên đại học đã có tình yêu tình báo rồi phải không?”
Toàn thân Ôn Viễn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Lễ, thấy vẻ mặt ông không giống như là đã biết gì đó mới chu mỏ nói: “Không có, con không có.”
“Con còn nói không có?” Ôn Hành Lễ nhíu mày: “Cách nói chuyện cũng đã lớn rồi.”
“Cha.” Ôn Viễn có chút chột dạ, nhưng nhớ nhớ tới người kia, lại có chút lo lắng.
Thấy Ôn Viễn có chút xấu hổ, Ôn Hành Lễ không muốn tiếp tục đề tài này nữa, ông nhìn Ôn Viễn chăm chú rồi mới mở miệng hỏi: “Lần này con về, mẹ có đối xử với con tốt không?” Dường như cảm thấy câu hỏi của mình không đúng cho lắm, ông sửa lại: “Ý của cha là, mẹ của con, bà ấy không tức giận với con nữa chứ?”
“Không có.” Ôn Viễn lắc đầu một cái, cố gắng mỉm cười nói: “Mẹ, đối xử với con vô cùng tốt.”
“Vật thì tốt, vậy thì tốt.”
Ôn Hành Lễ nhìn cô bé trước mặt với cảm xúc phức tạp.
Ông biết mình đã không chăm sóc tốt cho cô, vì lúc đầu mang cô về nhà chỉ là ý định nhất thời. Ông muốn xem cô như là người thân của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, ông lại có chút do dự. Cái cô bé này quả nhiên rất giống mẹ. nhìn qua cô ông rất dễ dàng nhớ đến đã từng gặp một cô gái đặc biệt như thế, một cô gái mặc kệ tất cả để yêu mình.
Động lòng sao? Ông tự hỏi mình. Chính xác là động lòng, cho nên ông mới sợ đối mặt với đứa bé này. Cũng vì vậy mà ông rất cảm kích vợ mình, cảm kích bà đã nuôi lớn đứa bé này, mặc dù, mọi chuyện cũng không được hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, đứa bé này cũng đã trưởng thành.
Suy nghĩ một chút, Ôn Hành Lễ xoay người, lấy một cái thẻ từ trong ngăn kéo, đưa cho Ôn Viễn.
“Con cầm lấy đi.”
Ôn Viễn liếc mắt nhìn thấy đây là cái gì liền lắc đầu từ chối: “Con có tiền sinh hoạt phí rồi.” Cô sợ ông không tin còn nói thêm: “Mẹ có cho, bà Thành cũng có cho, còn có ông nội nữa. À đúng rồi còn có anh trai nữa, haha.”
Ôn Hành Lễ nghe xong thì cười theo cô, nhưng vẫn kiên trì đem thẻ nhét vào trong tay cô: “Vậy của cha cũng tính là một phần, được không?”
Ôn Viễn cảm thấy khó xử.
Cái thẻ này có hạn mức tuyệt đối sẽ vượt qua khỏi sự tưởng tượng của cô, cũng vì vậy mà cô không muốn nhận. Cái này giống như là đồ để bồi thường, cùng với ngày xưa lúc cô còn con nít thì mua váy cho, có chỗ nào khác nhau đâu? Đây chẳng qua là quý giá hơn một chút mà thôi.
Chỉ là, nếu muốn ông cảm thấy an lòng, cô đành làm một đứa bé ngoan.
Ôn Viễn cười cười, đôi mắt nheo thành hình trăng lưỡi liềm: “Con cảm ơn cha.”
Mọi người đều trở về làm cho nhà họ Ôn có chút không khí ăn tết, những năm trước lúc này nhà họ Ôn rất bận rộn, bởi vì lúc nào cũng có nhiều khách, đều là chiến hữu cũ cùng với hạ cấp của ông nội Ôn Khác. Năm nay ông nội Ôn Khác đều khéo léo từ chối tất cả khách, ở trong nhà vài ngày rồi quyết định đi miền Nam một chuyến, có Ôn Hành Lễ đi cùng, ở đó ba bốn ngày mới trở về.
Ôn Viễn hỏi bà Thành là ông cụ đi chỗ nào, bà luôn quanh co không nói. Nhưng thật ra Ôn Viễn cũng đoán được một ít, đại khái là ông đi thăm Lý Nhược Thu, có lẽ sẽ thuận tiện ghé thăm Lý Tiểu Đường. Ôn Viễn chưa bao giờ nghe thấy người trong nhà nhắc đến Lý Nhược Thu, ngay một tấm hình cũng là được giấu trong album của Ôn Hành Chi, điều này làm cho Ôn Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ. Có lẽ, Ôn Hành Chi không trở về nhà mừng năm mới, cũng có liên quan đến chuyện này.
Đồ tết lễ mừng năm mới nay nay phần lớn là do Ôn Viễn cùng với Kiều Vũ Phân đi, bởi vì đang mùa đông, nên thân thể bà Thành không khỏe, đi đứng cũng không còn linh hoạt như trước.
Trước tết siêu thị đều rất đông người, Ôn Viễn đẩy giỏ mua hàng chậm rãi đi theo bên cạnh Kiều Vũ Phân.
Tâm tình của Kiều Vũ Phân cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng hỏi cô một chút chuyện liên quan đến trường học, đang lúc tâm tình Ôn Viễn thả lỏng, Kiều Vũ Phân chợt nghiêng đầu hỏi cô một câu: “Viễn Viễn, con cảm thấy mẫu bạn gái nào thì hợp với anh trai con?”
“À.” Ôn Viễn sửng sốt.
“Con xem anh con, kể từ khi dời công ty về thành phố B vẫn luôn bận bịu, có khi phải làm thêm giờ đến rạng sáng. Trước kia nhìn nó có bộ dạng cà lơ phất phơ còn lo lắng nó sẽ không có thành tựu gì, không ngờ rằng đến bây giờ nó thật giống cha con tham công việc đến điên cuồng. Có sự nghiệp là tốt, nhưng cũng đến tuổi nghĩ tới chuyện thành gia lập thất rồi, cưới vợ về vẫn có thể theo đuổi sự nghiệp, đâu có ảnh hưởng gì đâu.”
“Nhưng, anh con còn chưa có bạn gái mà?”
“Cho nên mẹ mới suy nghĩ giới thiệu đối tượng cho nó.”
“Xem mắt á?”
Ôn Viễn tưởng tượng ra cảnh Ôn Kỳ đi xem mắt.
“Đúng vậy, không phải bây giờ rất thịnh hành chuyện này sao? Xem mắt nhiều cũng tốt. Hơn nữa, cũng không cần phải đi ra bên ngoài tìm, mẹ thấy trong đại viện cũng có không ít người vừa ý, tuổi tác cũng hợp với anh trai con.”
Ôn Viễn nghĩ bà không cần phải uổng phí sức lực, theo như tính khí của Ôn Kỳ, nhất định là không muốn bị gia đình an bài, nếu như muốn kết hôn thì anh nhất định phải tự mình tìm. Chỉ là cô không muốn đả kích Kiều Vũ Phân, mà nói: “Vậy mẹ cũng đã có đối tượng thích hợp thì giới thiệu cho anh trai luôn đi. Hiền lành dịu dàng thì tốt.”
“Mẹ cũng nghĩ như vậy.”
Kiều Vũ Phân cười cười, trong đôi mắt lóe lên thần thái khác thường.
Quả nhiên Kiều Vũ Phân là người nhanh nhẹn, ngày thứ hai đã đem cô gái xem mắt trong đại viện về nhà, đi cùng còn có người phụ nữ mà Ôn Viễn nhìn thấy hôm trở về, đó chính là mẹ của cô gái kia. Cha của cô gái kia là bộ trưởng quân khu B, cấp bậc là thiếu tướng, gia thế có thể nói là tương đối tốt. Dĩ nhiên, trên danh nghĩa là tới đây nói chuyện phiếm, dù sao thì bố của cô ấy cũng là thủ hạ cũ của ông cụ. Trên thực tế là chuyện đại sự của hai người trẻ, hai nhà đều nghĩ như vậy, cho dù có không thành thì kết giao bạn bè cũng được.
Nhìn thấy tất cả giống như thuận nước đẩy thuyền, Ôn Viễn hiểu ra Kiều Vũ Phân đã sớm chuẩn bị. Cô biết được lòng Kiều Vũ Phân vẫn một mực đặt trên người Ôn Kỳ, điều này làm cho cô có chút mất mát, cũng có chút nhẹ nhõm.
So với sự nhiệt tình của Kiều Vũ Phân thì Ôn Kỳ lại có chút không quá nhiệt tình. Mấy ngày nay anh đang bận một hạng mục, giấy phép không thuận lợi, hôm nay lúc trở về nhà thì sắc mặt cũng không được tốt, lại gặp phải chuyện này, thật sự là dở khóc dở cười. Nhưng anh lại không thể thất lễ, đành ngồi nghiêm chỉnh trước ba người phụ nữ này. Lúc Ôn Viễn bưng trà lên thì liếc nhìn anh một cái, trong cặp mắt kia đã không còn bình tĩnh mà thay vào đó là sự mệt mỏi. Sau khi hai mẹ con kia ra về, Ôn Kỳ giật nhẹ cà vạt chuẩn bị lên lầu thay quần áo thì bị Kiều Vũ Phân gọi lại.
“Con bé này như thế nào?”
“Thì như vậy.”
“Cái gì mà như vậy, người ta đi du học ở nước ngoài về, hiện tại thì làm việc ở công ty của nhà. Rất được nha.”
“Ơ, vậy tốt hơn con nhiều rồi, con đây mỗi ngày mệt mỏi giống như chó, không chỉ không có ai trả lương, còn phải nuôi sống một đám người đấy.”
“Mẹ không phải nói chuyện này.” Kiều Vũ Phân trở về vấn đề chính: “Con biết không, hai đứa là bạn học chung tiểu học, lúc trước còn sinh chung bệnh viện. Cái này gọi là gì, cái này chính là duyên phận nha.”
Ôn Kỳ vui vẻ: “Dừng một chút, trong viện lúc ấy chỉ có một trường tiểu học, nếu mẹ nói đó là duyên phận thì không phải chỉ có một mình cô ấy, nếu con nhớ không lầm, lớp chúng con lúc ấy có tới mười mấy bạn nữ, mẹ rảnh rỗi thì tìm tất cả những người đó cho con gặp một chút?”
Ôn Viễn nghe xong lời nói này của anh không nhịn được mà bật cười, bị anh trừng mắt liếc, sau đó cô nhún nhún vai chạy về phòng bếp.
“Ôn Kỳ, con đừng cho là mẹ dễ dàng, mẹ nói cho con biết, chuyện như này con đừng nghĩ là mẹ không để bụng.”
Ôn Kỳ cũng bị bà làm cho phiền não không dứt: “Mẹ bây giờ nhàn rỗi không có chuyện gì để làm phải không? Con hiện tại làm gì có tâm tư tìm bạn gái kết hôn? Mẹ xem chú kìa, ba mươi mốt tuổi không phải cũng chưa có đối tượng kết hôn sao?”
“Ông cụ không quản được chú ấy, con giống với chú ấy sao?”
“Vậy mẹ cũng đừng để ý con quá, mỗi ngày đều thúc giục mẹ có thấy phiền hay không.”
Ôn Kỳ thẳng thắn trả lời một câu.
Sắc mặt Kiều Vũ Phân trở nên trắng bệch, Ôn Kỳ cảm thấy có cái gì đó không đúng liền bị Kiều Vũ Phân đỏ mắt đánh cho một cái: “Con đúng là không có lương tâm, còn chê mẹ quản nhiều? Được, con cứ tự lo đi.”
Nói xong bà đẩy tay Ôn Kỳ ra trở về phòng.
Ôn Kỳ đứng ở chân cầu thang, do dự một lát cuối cùng cởi cà vạt, vuốt trán rồi ngồi trên ghế salon. Chỉ chốc lát sau, anh cũng cảm thấy đầu bên kia ghế salon lún xuống, anh không vội mở mắt, chỉ ôn hòa nói: “Em xem náo nhiệt đủ chưa?”
“Em dù có lòng cũng không tiện nói ra, chỉ có thể ủng hộ anh trên tinh thần.” Người bên cạnh lên tiếng.
“Khỏi.”
Anh cự tuyệt không chút lưu tình.
Ôn Viễn bĩu môi, bứt quả nho nhét vào miệng, nhìn thấy Ôn Kỳ mở mắt, vẻ mặt nhìn cô rất nghiêm túc. Cặp mắt kia thật có hồn.
“Em nhìn anh đủ rồi phải không?”
Ôn Viễn bị anh nói có chút chột dạ.
Ôn Kỳ chăm chú nhìn cô một lát, hỏi: “Ôn Viễn, em cảm thấy anh tới lúc phải kết hôn rồi sao?”
Ôn Viễn suy nghĩ một lát, trả lời: “Hai mươi lăm tuổi rồi, có thể.”
Ôn Kỳ thú vị ồ lên một tiếng: “Tại sao phải là hai mươi lăm?”
Ôn Viễn chăm chú trả lời: “Không biết.”
Ôn Kỳ híp híp mắt, sau đó vẻ mặt buông lỏng. Thôi, không thể so đo với cô. Hai mươi lăm tuổi, chỉ là thời gian bốn hay năm năm thôi.
[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]
Đêm ba mươi gần tới, nhưng không khí trong nhà giống như ngưng đọng lại.
Lần đầu tiên Ôn Viễn mong ngày nghỉ mau trôi qua như thế, cô muốn nhanh chóng trở về thành phố T, bởi vì ở thành phố B cô chỉ cảm nhận được áp lực.
Ôn Hành Lễ cùng với ông cụ từ miền Nam trở về, trời sinh tính tình ông cụ đã không quá vui vẻ, đối với ngày tết cũng không quá để ý. Trong ngày, ngoại trừ đi tản bộ gặp mấy người bạn, thì phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng. Ôn Hành Lễ cũng nhìn ra không khí trong nhà không tốt lắm nên nói chuyện cùng với Ôn Kỳ một lần nhưng cũng thất bại. Ôn Hành Lễ rất bực mình.
Chỉ có bà Thành là không có ý kiến gì, cùng với Ôn Viễn ở trong phòng bếp làm hoành thánh, trên tấm thớt dầy bày đầy những miếng sủi cảo hình thù kỳ quái mà Ôn Viễn xếp, bà Thành không những không cảm thấy tức giận mà còn cười cười.
Ôn Viễn chu chu miệng, nhìn đống sủi cảo, chợt thở dài.
Bà Thành liếc mắt nhìn cô: “Con còn nhỏ tuổi, than thở cái gì?”
Ôn Viễn cúi đầu, buồn buồn nói: “Con cảm thấy có chút phiền, còn có một chút khó thở. Bà, con cảm giác nhà mình không còn như ngày xưa nữa rồi.”
“Hả? Vậy sao?”
Ôn Viễn có chút đưa đám: “Con không biết, chỉ là cảm giác thôi.”
“Đoán mò.” Bà Thành mỉm cười nói: “Thật ra thì trong nhà vẫn như vậy, chỉ là con đã trưởng thành, suy nghĩ sẽ nhiều, nên sẽ cảm thấy không giống trước.”
“Là như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Bà Thành siết chặt mặt cô: “Hôm nay là giao thừa, không thể không vui, bà nghe nói trong viện có người muốn đi đốt pháo hoa, con muốn đi không, hay đi cùng với bọn họ đi.”
Ôn Viễn lắc đầu một cái: “Con không đi.”
Hai ngày trước cô cùng với Ôn Kỳ có ra ngoài buổi tối một lần, cũng chỉ là tùy tiện đi lại trong viện một chút lại bị Kiều Vũ Phân nhìn thấy, mặt lạnh lùng dặn dò Ôn Kỳ không nên mang cô chạy lung tung. Ôn Viễn không muốn gây phiền toái cho Ôn Kỳ, cũng không muốn làm cho Kiều Vũ Phân mất hứng.
Bà Thành tất nhiên cũng biết cô băn khoăn, lên tiếng: “Không phải bà nói mà cũng không hiểu nổi, năm mới mà trưng cái sắc mặt đó ra, là muốn để mọi người trong nhà cả năm không tốt phải không?”
Mặc dù bà Thành không nói rõ là người nào, nhưng Ôn Viễn cũng hiểu, cô chỉ cười một tiếng mà thôi.
“Không cần lo lắng.” Bà Thành hướng về phía cô mà nháy nháy mắt: “Bà có một chiêu khác.”
Ôn Viễn không hiểu, chỉ cảm thấy mí mắt mình chợt giật giật.
Chẳng lẽ, có chuyện tốt gì sao?
[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]
Đêm ba mươi.
Trước đến giờ nhà họ Ôn không có thói quen đón giao thừa, chỉ là buổi sáng sẽ dậy rất sớm, nấu sủi cảo ăn. Tết năm nay trôi qua vô cùng vô vị và tẻ nhạt, Ôn Viễn liếc mắt nhìn những việc phải làm rồi đi tìm bà Thành nói chuyện phiếm, đợi đến khi bà ngủ mới đi về phòng của mình. Ôn Kỳ, Kiều Vũ Phân cùng với Ôn Hành Lễ ở trong thư phòng nói chuyện. Ôn Viễn cũng lười đi quấy rầy bọn họ, còn về phần ông nội thì chắc cũng đi nghỉ từ sớm rồi.
Rốt cuộc đợi đến mười hai giờ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng nổ của pháo hoa, bầu trời đêm thỉnh thoảng có mấy đóa hoa nở rộ, đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt. Ôn Viễn đứng ở bên cửa sổ lặng lẽ nhìn một lát, cho đến khi điện thoại di động ong ong vang lên mới hồi phục tinh thần.
Ánh mắt cô sáng rực lên. Là Ôn Hành Chi.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
Ôn Viễn bíu môi: “Anh thích chọn lúc em ngủ để gọi điện thoại hả?”
Người nọ tạm ngừng rồi hỏi: “Ăn cơm tất niên rồi hả?”
Ôn Viễn ừ một tiếng: “Em còn gói sủi cảo đấy.”
“Anh nghĩ chắc cũng không đẹp mắt đâu.”
“Cũng không phải là triển lãm, ăn ngon là được rồi, làm gì có ai quản chứ.”
Người nọ quả nhiên mặc kệ: “Nghe thấy bên em yên tĩnh, đang ở trong phòng hả?”
Ôn Viễn ừ một tiếng. Vào giờ phút này cô đặc biệt ghét một người, người cô muốn gặp nhất lại đang ở miền Nam xa xôi.
“Ôn Viễn, tuyết đầu mùa đang rơi ở thị trấn A.”
“Em không nhìn thấy, anh nói cho em biết thì có ích lợi gì.”
Cô giận dỗi ở đầu bên này điện thoại, mà người bên kia lại phảng phất như cười: “Vậy thì tốt, không nói nữa, em ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm.”
“Em vốn đang chuẩn bị đi ngủ. Ai cho anh gọi điện thoại làm trễ giờ em đi ngủ.”
Nói xong cô cúp điện thoại. Chỉ một giây sau Ôn Viễn liền hối hận, chôn đầu vào trong chăn, hối tiếc, cho đến khi điện thoại lại một lần nữa vang lên. Cô nhìn thấy, hốc mắt liền đỏ.
Ấn nút nghe tiếp: “Sao vậy? Em nói là buồn ngủ rồi mà.”
“Anh muốn nghe một chút có phải là em đang khóc hay không.”
“Không có.” Cô nói rất dứt khoát, giọng nói có chút tức giận: “Chỉ có kẻ ngốc mới khóc.”
“Hả? Chẳng lẽ em không khóc?”
Lần này cô không còn hơi sức đâu để phủ nhận, ôm hai đầu gối ngồi trên giường, nắc nở nghẹn ngào như kẻ ngốc.
“Em…em muốn cúp điện thoại, không muốn nghe anh nói nữa. Anh cũng không cần gọi cho em nữa.”
“Vậy bây giờ anh gặp em, như thế nào?”
Ôn Viễn hoàn toàn ngây dại, nước mắt cũng quên lau, cũng không nói được lời nào. Mà người nọ cũng không mong nghe được cô trả lời, anh từ từ tắt máy xe, nói chuyện với cô: “Được rồi, đi xuống đi.”
“Anh…anh đang ở đâu?”
“Bên ngoài đại viện, tuyết còn chưa có tan, em mặc nhiều một chút ra đây đi.”
Ôn Viễn cảm thấy run lên: “Anh không lừa em chứ? Không phải anh nói đón giao thừa ở thị trấn A sao?”
“Anh biết.” Anh nói: “Cho nên em xem đồng hồ một chút đi, đã qua mười hai giờ rồi, bây giờ đã là mùng một rồi.”